100 cách cưng vợ

CHƯƠNG 125: CUỐI CÙNG CŨNG TÌM THẤY CÔ ẤY



CHƯƠNG 125: CUỐI CÙNG CŨNG TÌM THẤY CÔ ẤY

Trịnh Tinh Cung nhìn thấy đáy mắt của anh hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, trong lòng cũng run rẩy theo, anh ta do dự mãi mới ngập ngừng lấy chút can đảm cẩn thận nhắc nhở: “Cô Thẩm làm như vậy có thể cũng có lý do của cô ấy, ông chủ đừng quá tức giận, hãy nghe cô ấy nói như thế nào.”

Anh ta nói uyển chuyển, nhưng làm sao Lục Hi có thể nghe không hiểu ý tứ trong đó. Biểu cảm của người đàn ông không tốt nhưng cũng không biết nói gì, chỉ là bước chân tạm thời dừng lại, khẽ gật đầu, không nói một lời bước vào thang máy.

Số trên thẻ phòng là 1603, các cô ở tầng 16.

Cửa thang máy đóng lại, nhìn những con số ngày càng tăng trên màn hình thang máy, trái tim anh cũng đập nhanh theo, một tiếng lại nhanh hơn một tiếng, âm thanh “thình thịch” như đập ở màng nhĩ của anh, làm cho anh có loại cảm giác như trút hết khí lực.

Cảm giác như vậy là lần đầu tiên Lục Hi được trải nghiệm, liên tiếp trong mấy ngày tinh thần bị ép đến căng thẳng, đột nhiên muốn bùng nổ, cũng không thể bình tĩnh được nữa.

Một tiếng “leng keng”, thang máy đã đến tầng mười sáu.

Người đàn ông cao ráo bước ra, dựa vào bảng hướng dẫn mà tìm được phòng 1603.

Cách một cánh cửa, cái gì cũng đều không nhìn thấy, nhưng anh giống như có thể nhìn thấy được người phụ nữ nhỏ bé ở trong phòng, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm không chớp.

Liên tục trong bốn ngày ba đêm, một khắc cũng không dừng sự tìm kiếm, từ thành phố J đến thành phố H, vượt qua ngàn dặm, vượt qua khí hậu hai mùa, rốt cuộc cũng tìm được cô.

Ánh mắt của Lục Hi đỏ đến phát nóng, hốc mắt căng ra, khuôn mặt đẹp hoàn mỹ cuối cùng cũng lộ ra một tia cảm xúc, nhưng cái này rất nhanh đã bị anh đè ép xuống.

Hít sâu, đưa tay gõ cửa, cốc cốc cốc ba tiếng, bên trong không có động tĩnh.

Một giây, hai giây, ba giây…

“Xin chào, anh tìm ai?” Một âm thanh vô cùng quen thuộc truyền ra sau cánh cửa, âm thanh tinh tế, mềm mại, cho dù không nhìn thấy mặt của cô cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng đang nói truyện của cô.

Thật sự… đang ở trước mắt.

Cơ thể của Lục Hi nhích sang một bên cửa, khéo léo tránh đi khoảng cách mà mắt mèo có thể nhìn thấy được. Anh đang sợ hãi, sợ cô nhìn thấy đó là mình, lại trốn không chịu gặp.

Ở bên trong cửa không nhận được câu trả lời, Thẩm Dĩnh nhíu mày hỏi lại một lần nữa: “Xin chào, cho hỏi tìm ai vậy?”

Ở bên ngoài vẫn im ắng như cũ, chỉ là tiếng gõ cửa lại lặp lại một lần, Phùng Tuyết Du thấy cô đứng bất động, cô ta đi tới hỏi: “Ai vậy?”

“Không biết nữa, không nói lời nào hết.”

“Hửm?” Phùng Tuyết Du nhíu mày, tính tình cô ta tùy tiện, cũng không suy nghĩ nhiều, đưa tay lên xoay mở cửa.

Cũng chính là trong một giây này, một người cao lớn đứng ở ngoài cửa, không cần nghi ngờ gì đưa tay mở rộng cánh cửa ra, một dáng người cao ráo xuất hiện ở khe cửa.

Thẩm Dĩnh nhìn gương mặt quen thuộc ở trước mắt, cả người đều ngơ ngẩn đứng tại chỗ, tất cả âm thanh đều kẹt ở trong cổ họng, ánh mắt cũng chăm chú nhìn vào một chỗ, ngoài anh ra thì dường như mọi thứ xung quanh đều không tồn tại.

Nhịp tim tăng vọt đến mức cao nhất trong vòng một giây, rồi lại rơi xuống điểm thấp nhất như đang đi tàu lượn siêu tốc, cô không cảm nhận được gì, điều duy nhất chính là hơi thở mạnh mẽ và lạnh thấu xương của người đàn ông.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ống tay áo vén lên đến khuỷu tay, đôi chân dài mạnh mẽ được bao bọc trong lớp quần tây vừa vặn, vai rộng eo hẹp thẳng thớm, cho dù không nói gì cả, chỉ là đứng ở nơi đó cũng có thể chiếm tất cả ánh mắt của cô.

Đôi mắt của người đàn ông rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn, căng cứng, tái nhợt của người phụ nữ, không hề có tí cảm xúc nào trong đôi mắt đen sâu thẳm đó, thậm chí ngay cả một dao động cùng không có.

Thẩm Dĩnh biết, chắc chắn anh rất tức giận, bởi vì anh đã tìm đến đây. Trong thế giới của người đàn ông này chỉ có hai loại quan tâm và không quan tâm, nếu như không quan tâm thì anh đã không xuất hiện ở đây.

Tất cả hô hấp đều bị đoạt lấy, Thẩm Dĩnh quên cả phản ứng, rõ ràng chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, nhưng nó lại lâu giống như một thế kỷ.

Người đàn ông này đã xuất hiện trong giấc mơ của cô, trong ảo tưởng của cô vô số lần, lúc này lại chân chính đứng trước mặt cô, anh xuất hiện rất ung dung rất bình tĩnh, giống như việc đoán được cô ở đây là dễ như trở bàn tay!

Sau khi bình tĩnh lại vì bị dọa cho kinh ngạc, phản ứng đầu tiên của Thẩm Dĩnh là đóng cửa lại!

Động tác của cô cực kỳ nhanh, vừa muốn dùng sức lại bị người khác chặn lại được.

Dù nhanh đến đâu, cũng không nhanh bằng anh!

Anh nắm cổ tay cô rất chặt nên đã làm cô hơi đau, Thẩm Dĩnh giống như là bị đạp phải cái đuôi, lập tức xù lông lên, cô liều mạng chống cự và hét lên: “Buông tôi ra!”

Người đàn ông không buông, ngược lại càng nắm càng chặt, dường như chỉ có thể làm như vậy mới xác nhận được sự tồn tại của cô, mà không phải là một ảo ảnh!

Phùng Tuyết Du đều hoàn toàn nhìn thấy hai người đang giằng co, nhìn thấy Lục Hi mạnh mẽ như vậy, Thẩm Dĩnh đỏ cả vành mắt. Cô ta cũng không quan tâm cái gì nữa, hai cánh tay cố gắng tách năm ngón tay của người đàn ông ra.

Chỉ tiếc rằng cho dù cô ta có dùng hết sức lực cũng không có gì thay đổi, ngược lại còn bị đẩy ra khỏi phòng không chút khách khí.

“Phanh” một tiếng thật lớn, cánh cửa thiếu chút nữa là đập vào mũi của Phùng Tuyết Du.

Cô nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, sửng sốt mấy giây, sau đó dùng tay đập vào cửa điên cuồng, cô ta cứ đập như vậy: “Tên họ Lục kia, anh đi ra đây cho tôi! Tôi không cho phép anh khi dễ tiểu Dĩnh! Có bản lĩnh gì thì ba mặt một lời, anh có dám hay không?”

Lục Hi bị cô ta gọi cũng có chút tức giận, người ở trước mắt này lại không chịu phối hợp, dứt khoát hơi cúi người xuống khiêng cô lên vai, sải bước đi vào phòng ngủ, trực tiếp khóa trái cửa phòng lại.

Thẩm Dĩnh tức giận sắp phát điên, mặt của cô đỏ bừng, khi cô vừa được đặt xuống, cô liền chạy sang một bên nhưng bị kéo lại chỉ sau một bước.

Ánh mắt của Lục Hi từ đầu đến cuối đều dừng lại trên khuôn mặt của cô, giống như là hai ngọn lửa đang cháy rực nhìn cô, thấy cô chống đỡ không nổi nữa, một bộ dáng hận không thể hủy hoại cô.

Nhưng mà anh cũng không làm như vậy, mà là duỗi cánh tay dài ra ôm cả người cô khóa vào trong ngực.

Sức lực của người đàn ông rất lớn, anh ôm cô một cách chặt chẽ không kẽ hở, như thể muốn nhập toàn bộ cơ thể của cô vào xương cốt anh, để cô hòa làm một với anh.

Thẩm Dĩnh buộc phải ngẩng đầu lên, cơ thể cô không di chuyển được, bị anh ôm kín kẽ, hơi thở quen thuộc trong nháy mắt bao quanh cô, sức lực chống cự vừa rồi từng chút từng chút rút đi, cô ngửi thấy mùi khói thuốc lá cay mũi, trong lòng cũng rất khó chịu.

“Ba ngày bốn đêm, Thẩm Dĩnh, tại sao em lại chạy khỏi tôi?” Giọng nói của anh khàn đến không tưởng nổi, càng làm cho cô sụp đổ chính là sự run rẩy không kiềm chế được bên trong âm thanh này.

Anh…khóc sao?

Không nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, chỉ có thể cảm nhận được thân thể cao lớn này đang run rẩy.

Thẩm Dĩnh nhắm chặt hai mắt lại, ép buộc mình không cần nghĩ tiếp, cô chịu không nổi, thật sự chịu không nổi.

Trái tim của cô rất đau, chỉ mới mấy ngày mà anh đã gầy đi trông thấy, cằm lún phún râu cũng không cạo sạch sẽ, trong mắt đều là tơ máu, cô đều thấy được tất cả. Nhưng cô cũng rất khó chịu, cô cũng có rất nhiều truyện muốn hỏi anh cho rõ ràng…

Thẩm Dĩnh buộc mình phải hạ quyết tâm, bả vai cô dịch ra bên ngoài: “Anh thả tôi ra trước đi.”

Anh không nói truyện mà ôm cô càng chặt hơn.

Thẩm Dĩnh gần như không thể hô hấp, vốn muốn biểu hiện sự kiên cường một chút, lặp lại câu nói này một lần nữa, nhịn không được mà nghẹn ngào: “Anh buông tôi ra…”

Chỉ ngắn ngủi bốn chữ, tựa hồ như đã dùng hết tất cả sức lực của toàn thân.

Anh thả tôi ra, thật ra, tôi không muốn anh buông tôi ra chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status