100 cách cưng vợ

CHƯƠNG 267: TÔI KHÔNG GIẾT NGƯỜI



CHƯƠNG 267: TÔI KHÔNG GIẾT NGƯỜI

Cũng chính vì như vậy, trong lòng cô mới sẽ dằn vặt như thế, rung động không ngừng.

Một cái hôn nóng bỏng lại ngắn ngủi trôi qua, Thẩm Dĩnh kéo ghế cạnh cô ngồi xuống, đưa tài liệu nóng hỏi trong tay cho cô: “Vất vả rồi, bảo bối, xem những tài liệu này một chút, lát nữa trên tòa chú ý từ ngữ, nhất định không được có điểm mâu thuẫn nào với phát biểu của anh.”

Thẩm Dĩnh hơi sững sờ, phát biểu của anh?

Anh là chỉ những quan điểm nhận tội đó của mình?

Thấy cô cúi đầu không nói truyện, Thẩm Dĩnh giơ tay nâng khuôn mặt nhỏ có chút trắng bệch của cô, ngón cái ấm áp lướt trên khuôn mặt cô: “Tin anh, làm vậy đều là vì tốt cho em, qua hôm nay, anh tuyệt đối sẽ không để em lại chịu chút khổ sở nào.”

Thẩm Dĩnh ngước mắt, ánh mắt có chút trống rỗng cười hỏi anh: “Hôm nay sẽ qua sao?”

“Sẽ.” Người đàn ông nắm chặt bàn tay có chút lạnh của cô: “Nhất định sẽ.”

Thẩm Dĩnh lắc lắc đầu, hốc mắt đỏ lên lại không rơi nước mắt, số lần cô khóc quá nhiều, nước mắt dường như đã chảy cạn, nghẹn ngào thì thào: “Nhưng thật tàn nhẫn.”

“Em có anh.” Lục Hi vươn tay kéo cô vào lòng, sợ cảm xúc của cô không ổn định, thấy bộ dạng tủi thân của cô, trong lòng như dao cắt, đau đớn: “Một cửa cuối cùng này, anh cùng em vượt qua.”

“Nhưng đây không phải là phương pháp mà em muốn.” Cho dù hiện tại nói những điều này đã vô dụng, nhưng cô không nhịn được.

“Anh biết.” Lục Hi nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi, từng cái từng cái, sức lực mềm mại ấm áp: “Có rất nhiều truyện chúng ta không có cách nào thay đổi, vì kết quả tốt nhất chỉ có thể thỏHiệp, nếu đổi lại là anh, có lẽ anh cũng sẽ không khúm núm như vậy, nhưng Dĩnh Dĩnh, anh không dám cược, em – anh không thua nổi.”

Những lời anh nói, Thẩm Dĩnh sao không hiểu?

Trong lòng cô có ngọn cỏ đột nhiên bùng lên, đẩy ngực anh ra một chút, ngước đầu nhìn anh: “Lục Hi, em không để ý, em muốn một phán quyết công bằng, cho dù kết quả cuối cũng không phải điều em mong đợi, nhưng ít nhất em sẽ không trái với lương tâm, em sẽ không tiếc nuối, cứ thừa nhận như vậy, em nuốt không trôi cục tức này…”

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt giao nhau trong không khí, đây là lần đầu tiên Lục Hi nhìn thấy cảm xúc lấp lánh trong mắt cô kể từ khi xảy ra truyện.

Cô đã rất lâu không có sự hoạt bát và sức sống như vậy rồi, lâu tới mức anh chỉ có thể không ngừng tìm kiếm Thẩm Dĩnh sức sống tràn trề trong ký ức…

Anh muốn đáp ứng cô biết bao, nhưng hiện thực không cho phép, cho nên tất cả những quanh co khúc khuỷu đều biến thành một câu lý trí lạnh lùng: “Dĩnh Dĩnh anh cũng muốn, nhưng hiện thực không cho phép.”

“Có cái gì không cho phép? Chỉ cần dựa vào sự thực nói ra là được rồi!” Đem tất cả trả về chỗ cũ, không làm thì chính là không làm, cô không muốn vì vậy mà gánh tội: “Em không giết người, anh biết mà, em không muốn chịu điểm xấu này cả đời!”

“Anh tin em, nhưng không có chứng cứ duy trì quan điểm như vậy của chúng ta, nếu người chống án bác bỏ, vậy rất có thể sẽ kéo dài thời gian kết án…”

“Vậy nhận tội thì sao, suy nghĩ tình tiết tự thú nên giảm nhẹ, sau đó bảo lãnh em ra?” Thẩm Dĩnh ra hỏi lòng anh, giơ tay chỉ vị trí ngực trái mình: “Nhưng mỗi ngày mở mắt nhắm mắt em đều sẽ nhớ tới em là một tội phạm giết người, em mỗi ngày mỗi đêm đều sẽ tỉnh lại và ngủ thiếp đi trong sự đau buồn vì có miệng mà không thể nói, tất cả mọi người đều biết em đã từng là một tội phạm giết người, ba mẹ em không thể ngẩng đầu, người thân bạn bè em cảm thấy mất mặt, nhưng chỉ có mình em biết em không phải, nhưng em không thể nói! Đây là cơ hội duy nhất cũng là cuối cùng của em, anh kêu em nhận nói vì là tốt cho em, nhưng bóng đen như vậy sẽ theo em cả đời, em không thể quên được…”

Điều cô buồn nhất không phải bị Giang Sở Tinh hãm hại, cũng không phải người ngoài công kích cô, mà là rõ ràng điên cuồng muốn chứng minh mình trong sạch, lại không thể nói gì, mà người xin cô làm vậy lại là người đàn ông cô yêu nhất.

Cảm giác như vậy, không ai có thể chịu được, kim không đâm trên người bạn, bạn vĩnh viễn cũng sẽ không biết đau.

“Thẩm Dĩnh!” Lục Hi nâng cao giọng gọi tên cô, hy vọng có thể gọi cô tỉnh lại: “Anh biết em đau khổ, biết em có ngàn vạn điều không muốn, nhưng có thể làm sao, đây chính là sự thực!”

Thẩm Dĩnh nhìn người đàn ông cũng dần dần đỏ mắt, đột nhiên cảm thấy có gì đó đang rời khỏi cơ thể, cảm giác loại tinh thần đó đột nhiên rời đi làm người ta cảm thấy trống rỗng đáng sợ.

Đúng vậy, anh cũng không muốn, anh cũng không có cách nào mới sẽ làm vậy.

Thẩm Dĩnh, mày đem tất cả hy vọng đều phó thác cho người đàn ông này, lại quên mất anh là người không phải thần, anh yêu mày cũng sẽ không thể hiểu mày trăm phần trăm.

Trước lợi hại đều phải cân nhắc, đều là người trưởng thành rồi, mày sao không hiểu, cần gì lại làm khó anh.

Giây phút suy nghĩ này được sinh ra, Thẩm Dĩnh nói không ra mình là hoàn toàn thất vọng, hay là hoàn toàn nghĩ thông, tóm lại cảm xúc của cô trở nên có chút dao động, cô đột nhiên không muốn lại đi lên tranh thủ nữa.

Thôi đi, cứ vậy đi.

Có lẽ thật sự ứng nghiệm câu nói của Mã Thiên Xích, kiên trì đợi tới kết quả mới bỏ cuộc, đối với hai bên đều là tra tấn.

Lập tức mở phiên tòa, thời gian không còn dư, Lục Hi còn muốn nói gì, đã có nhân viên tới gọi anh.

Anh làm luật sư cần phải vào tòa án trước, trong lòng Lục Hi không yên tâm cô, nhưng cũng không thể để pháp quan tòa đợi, chỉ là lúc đi ôm cô thật chặt một cái: “Ngoan một chút, tin anh.”

Thẩm Dĩnh ngồi không nhúc nhích, cũng không đáp lời anh, nghe tiếng bước chân anh cách mình ngày càng xa, cho tới lúc sau lưng vang lên tiếng đóng cửa cô mới thả lỏng.

Ánh mắt hơi cúi xuống nhìn tài liệu đặt trên chân, Thẩm Dĩnh cong khóe môi trào phúng.

Ngoan một chút sao?

Cô nhất định sẽ không làm anh thất vọng.

Thẩm Dĩnh tiện tay đặt tài liệu sang một bên, sau lưng có nhân viên nhắc nhở: “Cô Thẩm, cô tốt nhất nên xem trước một chút, nếu không lát nữa sẽ dễ quên.”

“Không cần.” Thẩm Dĩnh nghĩ cũng không nghĩ lạnh giọng cự tuyệt: “Không cần.”

Người đó cho rằng cô đã chuẩn bị xong trước đó, cũng không nói gì nữa.

Thẩm Dĩnh luôn duy trì tư thế ngồi trong phòng, cho đến khi có người đến mở cửa, trên người cô còn mặc đồ của phòng tạm giam, không phải tội phạm lại cũng giống tội phạm, bị cảnh sát vũ trang một trái một phải áp đến ghế bị cáo, cô không tự ti không kiêu ngạo, thân thể nho nhỏ thản nhiên đứng đó, người ngoài nhìn nhất định sẽ cảm thấy cô không có chút hối hận, nhưng người thân thiết lại chỉ cảm thấy đau lòng.

Lần xét xử này không có nhân viên dự thính nào, cũng không có người thân bạn bè, hoàn toàn giao cho đương sự và nhân viên liên quan.

Thẩm Dĩnh nhìn Lục Hi cách mình không quá xa, suy nghĩ đột nhiên bay có chút xa ——

Hôm đó cuối tuần nghỉ ngơi, cô ở dưới lầu pha cà phê mang đến thư phòng, người này đang họp video, trong miệng toàn nói những thuật ngữ chuyên ngành, có từ cô nghe hiểu, cũng có từ cô nghe không hiểu, tóm lại cả người đều phát ra ánh sáng, đây là khí chất chuyên nghiệp trời ban cho anh.

Cô đứng một bên đợi anh cúp mới đi tới sau lưng anh, đáng yêu bóp vai cho anh: “Lâu như vậy rồi em chưa dự thính phiên tòa của anh, anh định lúc nào để em đi mở rộng tầm mắt một chút?”

Cùng là luật sư, đối với sự tồn tại cách biệt xa này, Thẩm Dĩnh có chút kính ngưỡng và ái mộ từ đáy lòng.

Lúc đó anh xoay cánh tay một chút, hơi nghiêng mặt sang: “Qua đây.”

Thẩm Dĩnh không nghe rõ: “Cái gì?”

Người đàn ông ngoắc ngoắc tay, ý kêu cô khom người xuống.

Thẩm Dĩnh không nghĩ nhiều, nghe lời khom eo, cho rằng anh có truyện muốn nói, không ngờ vừa khom người, môi đã bị bờ môi ấm áp che lại.

“Ô…” Cô hoảng hốt, hai tay đẩy ra, tuy nhiên mồi tới miệng căn bản không thể bay được, mặc cho cô giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay người đàn ông.

Nụ hôn kết thúc, cô đã thở hổn hển, người đó còn chê không đủ, ôm cô đè lên bàn, hai tay không nhàn rỗi di chuyển trên dưới.

Thẩm Dĩnh mặt đỏ tới tận mang tai, không ngừng ngăn cản: “Em, em nói chính sự với anh!”

“Đây chính là chính sự.” Người này nói bậy mặt không đỏ tim không đập loạn, căn bản khác hoàn toàn với người ban nãy.

Thẩm Dĩnh cảm thấy mình mắc bẫy, tức không chịu được, làm sao cũng không chịu phối hợp, người đàn ông cầu mà không được cũng có chút tức giận, lại không thể cưỡng ép, chỉ có thể dỗ dành bên tai cô: “Biểu hiện tốt thì để em đi dự thính, tránh cái gì mà tránh, một chút cũng không nghe lời…”

Thẩm Dĩnh lúc đó thế nào cũng không nghĩ tới, sẽ có một ngày mình nhìn người đàn ông này biện hộ ở khoảng cách gần, lại sẽ là trường hợp thế này.

Ký ức từ từ trôi qua, có người dường như đang gọi tên cô.

“Thẩm Dĩnh, cô hiện tại có thể nói rồi.” Giọng thẩm phán nữ từ phía trước truyền tới, uy nghiêm lại lạnh lùng.

Thẩm Dĩnh lúc này mới tỉnh táo lại, không biết mình đã tới phiên mình nói truyện.

Cô vỗ một chút mic đen trước mặt, áp về phía trước lại không vội mở miệng, mà là ngước mắt nhìn tất cả mọi người ở đó, ánh mắt lướt qua trên mặt từng người họ, cuối cùng dừng lại trên mặt Lục Hi, trong con ngươi đó rõ ràng có lo lắng và kỳ vọng, ý nghĩa kỳ vọng quá lớn có chút cảm giác cầu xin, cô thu lại ánh nhìn, năm ngón tay nắm chặt, cảm giác tiếng tim đập thình thịch của mình, hít thở sâu lại chầm chậm thở ra, từng chữ một nói: “Tôi không giết người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status