100 cách cưng vợ

CHƯƠNG 544: CHẮC CHẮN CHÚ THÍCH CÔ Ba người chơi ở trong phòng trò chơi gần hai tiếng đồng hồ, lúc đi ra bên ngoài trời tối, rõ ràng Thẩm Tiếu vẫn chưa thỏa



CHƯƠNG 544: CHẮC CHẮN CHÚ THÍCH CÔ

Ba người chơi ở trong phòng trò chơi gần hai tiếng đồng hồ, lúc đi ra bên ngoài trời tối, rõ ràng Thẩm Tiếu vẫn chưa thỏa mãn, vẫn còn muốn chơi tiếp, cái miệng nhỏ cứ thao thao bất tuyệt không ngừng, nói xem lúc nãy những nơi nào chơi vui, những nơi nào chơi không vui. Mã Thiên Xích cũng thay đổi tính cách không kiên nhẫn của anh ta, mặc dù không trả lời lại, nhưng cũng yên lặng lắng nghe.

Đường Uyển cảm thấy rất tò mò, một người đàn ông như Mã Thiên Xích vậy mà cũng có lúc bị trừng trị, đối phương chỉ là một đứa trẻ mới học lớp một, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh ta có thể làm như vậy, cũng bởi vì đứa bé này là con trai của Thẩm Dĩnh, yêu ai yêu cả đường đi, nên mới thương tiếc như vậy. Nếu như không tận mắt nhìn thấy, rất khó có thể tượng tượng được Mã Thiên Xích sẽ có tình cảm sâu đậm với một người phụ nữ như vậy, hơn nữa đối phương còn đã có người yêu, có con, hoàn toàn không có khả năng đáp lại.

Lúc đang trầm tư suy nghĩ, chiếc xe đã lái về đến khách sạn, để thuận tiện, Mã Thiên Xích đưa tiểu Bánh Bao đến nhà hàng xoay trên tầng cao nhất của khách sạn ăn đồ Tây.

Đường Uyển vốn không muốn đi cùng, cho bọn họ một chút thời gian để ở riêng với nhau, không ngờ Thẩm Tiếu cứ kéo lấy tay Đường Uyển không buông, muốn cô đi cùng.

Đứa trẻ cũng cảm thấy không có gì, Đường Uyển cũng không nghĩ nhiều, cùng đi đến nhà hàng.

Cô thay quần áo, áo khoác màu trắng, quần jean sáng màu, tóc được buộc lên, vô cùng sạch sẽ và ngọn ngàng, ở cùng nhau một buổi chiều, Thẩm Tiếu không còn xa cách với cô như lúc mới gặp nữa.

“Dì Đường, dì thật xinh đẹp.” Đây là lần thứ n trong ngày hôm nay Thẩm Tiếu khen cô xinh đẹp.

Có lẽ tần suất quá nhiều, ngay cả Mã Thiên Xích cũng không thể không liếc nhìn cô, chẳng qua ăn mặc bình thường, khuôn mặt cũng không trang điểm, mặc dù ngũ quan rất tinh tế, nhưng cũng không đến mức khiến người khác kinh ngạc.

Anh không nhịn được lên tiếng: “Cháu cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp?”

“Đúng vậy, dì Đường vừa trẻ vừa xinh đẹp còn rất trắng, ngoài mẹ thì đây là người đẹp nhất mà cháu từng gặp!” Thẩm Tiếu không hề keo kiệt khen ngợi.

Mã Thiên Xích cân nhắc, sau đó hỏi cậu bé: “Còn mẹ đỡ đầu của cháu thì sao?”

Anh không quên hôm nay Thẩm Tiếu nhìn thấy mình, dáng vẻ vô cùng thân thiết, vẻ mặt của Phùng Tuyết Như liền thay đổi.

Lúc này, nếu biết tiểu Bánh Bao khen Đường Uyển xinh đẹp, chắc chắn sẽ lại ghen tỵ

Thẩm Tiểu suy nghĩ một lúc: “Mẹ đỡ đầu là mẹ đỡ đầu, không giống nhau mà.”

Cậu bé thật biết nói truyện mà.

Đường Uyển không muốn làm khó cậu bé, mỉm cười đưa cho cậu bé chiếc bánh pudding trước mặt cho cậu bé: “Caramel pudding mà cháu thích, ăn đi.”

“Cảm ơn dì Đường” Thẩm Tiếu cho một muỗng vào miệng, vừa ăn, vừa không quên hỏi Mã Thiên Xích: “Không phải chú cũng cảm thấy dì Đường xinh đẹp sao?”

Trong lòng Đường Uyển “lộp bộp” một tiếng, theo bản năng nhìn về phía người đàn ông đang ngồi đối diện.

Nghe thấy vậy, bàn tay đang cắt bít tết của Mã Thiên Xích dừng lại: “Chú?”

“Đúng vậy.

“Chú nói lúc nào?”

“Chú chưa từng nói.” Thẩm Tiếu nuốt miếng bánh trong miệng, dùng ánh mắt “cháu đã biết rõ tất cả” nhìn người đàn ông bên cạnh: “Nhưng nếu như chú cảm thấy dì Đường không xinh đẹp, tại sao phải ở cùng một chỗ với dì Đường, chú, chú không phải là một người tùy tiện như vậy.”

Mã Thiên Xích: “….”

Đường Uyển: “….”

Cái gì gọi mà trẻ con lớn rồi không thể kiểm soát được, bây giờ chính là như vậy.

Đường Uyển với tư cách là một khán giả, không nhịn được lau mồ hôi thay cho Thẩm Tiếu, mặc dù biết trẻ con ngây thơ, hồn nhiên, nói truyện không kiêng dè, nhưng không biết tại sao trong lòng lại có chút căng thẳng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mã Thiên Xích, trái tim lại đập loạn nhịp.

May là, người này không nói cô xấu ngay tại chỗ, chỉ liếc nhìn tiểu Bánh Bao: “Ngoan ngoãn ăn đồ ăn của cháu đi.”

Thẩm Tiếu từ nhỏ đã trưởng thành bên cạnh Mã Thiên Xích, đương nhiên cũng không sợ anh ta, ánh mắt chuyển sang Đường Uyển: “Dì Đường, dì có bạn trai chưa? Đợi mẹ cháu quay lại, cháu có thể kêu mẹ giới thiệu cho dì!”

Đường Uyển có chút kinh ngạc, mở to mắt, trẻ con bây giờ đều trưởng thành sớm như vậy sao??

Không đợi cô lên tiếng, Mã Thiên Xích ngồi bên cạnh đã lên tiếng: “Thẩm Tiếu, ai dạy cháu những thứ này? Phùng Tuyết Du?”

“Không phải.” Thẩm Tiếu lắc đầu, nhớ lại cảnh tượng lúc trước Thẩm Dĩnh giới thiệu đối tượng cho Bùi Dục: “Lúc trước, mẹ có giới thiệu bạn gái cho một chú, cháu có nhìn thấy!”

“Cô ấy không cần.” Mã Thiên Xích không cần suy nghĩ đã ngắt lời cậu bé.

Khuôn mặt nhỏ bé của Thẩm Tiếu hất lên: “Dù sao chú cũng không thích dì Đường, để mẹ giới thiệu thì làm sao?”

Ánh mắt Đường Uyển di chuyển từ lớn sang nhỏ, sợ hai người này sẽ cãi nhau, vội vàng đứng ra làm người hòa giải: “Tiếu Tiếu, dì Đường có bạn trai rồi, nhưng vẫn cảm ơn cháu, đợi mẹ cháu về, chúng ta có thể cùng nhau đi chơi.”

“À….vậy được rồi.” Thẩm Tiếu có chút thất vọng gật đầu: “Chỉ có thể như vậy thôi.”

Ánh mắt Mã Thiên Xích vì câu nói “có bạn trai” mà rơi xuống khuôn mặt của cô, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo trước mặt, trong lòng liền cảm thấy có chịu.

Anh ta nhớ lại những cuộc điện thoại thỉnh thoảng gọi đến vào giữa đêm, mỗi lần cô ấy đều lặng lẽ đi ra ngoài để nhận, hóa ra là bạn trai?

Chả trách lúc nào cũng ồn ào muốn về nước, hóa ra là có nguyên nhân.

Món bít tết trên đĩa cũng không còn ngon miệng nữa, anh cầm hộp thuốc lá trên bàn: “Tôi đi vào nhà vệ sinh, cô trông cậu bé nhá.”

“Được.”

Người đàn ông bước ra khỏi nhà hàng, quay người đi vào nhà vệ sinh ở bên cạnh, Thẩm Tiểu ngẩng đầu lên nhìn Đường Uyển: “Dì Đường, chú của cháu chính là một người nghĩ một đằng nói một nẻo, dì đừng để ý chú ấy.”

“Hả?”

“Chắc chắn chú ấy cảm thấy dì xinh đẹp, 100%!” Thẩm Tiếu vỗ ngực bảo đảm với cô: “Từ trước đến giờ cháu chưa từng thấy chú ở cùng cô gái nào, vậy nên chắc chắn chú thích dì.”

Trái tim của Đường Uyển vì những lời nói của cậu bé mà đập thình thịch, ngay cả cô cũng không biết tại sao lại như vậy.

Cô chỉ cảm thấy suy nghĩ của trẻ con luôn luôn đơn giản, nhìn thấy một mặt lại hiểu lầm rằng nó chính là như vậy, cũng không hiểu hàm ý thật sự của từ thích là gì, thuyết phục bản thân không được xem là thật: “Chú của cháu là một người rất tốt, dì Đường và chú ấy sẽ trở thành bạn tốt.”

Thẩm Tiếu lại lắc đầu: “Dì, dì không hiểu.”

Nói xong, cậu bé giống như một người lớn không nhắc đến truyện này nữa, mà cúi đầu cắt miếng bít tết trong đĩa của mình.

Một bữa ăn gần nửa tiếng, Phùng Tuyết Du lái xe đến khách sạn đón Thẩm Tiếu về, còn muốn nhân lúc còn sớm đưa cậu bé đến chỗ của Đào Ly Hinh và Thẩm Tri Lịch.

Mã Thiên Xích tự mình đưa cậu bé xuống, sau khi nhìn thấy cậu bé lên xe mới hoàn toàn yên tâm.

Anh ta quay người lại, thấy Đường Uyển đang nhìn anh chằm chằm, hơi nhướng mày: “Nhìn cái gì?”

Lúc này Đường Uyển mới phát hiện ra bản thân mình đang mê mẩn nhìn anh, khuôn mặt lập tức ửng đỏ, thu lại ánh mắt: “Không, không có gì….”

Nói xong, cô liền đi vào trong khách sạn, chỉ là mới đi được nửa bước, cổ tay đã bị người đàn ông nắm lấy, cổ tay mảnh khảnh của cô rơi vào trong bàn tay rộng và dày của anh ta, giống như có thể bị gãy bất cứ lúc nào.

Cô đột nhiên ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”

Ánh mắt người đàn ông ép xuống, đôi mắt đen như mực, rất phức tạp khiến người khác không nhìn rõ được, đôi môi mỏng của anh mấp máy hỏi: “Cô có bạn trai rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status