12 chòm sao và ngôi trường cấp 3

Chương 59



Câu chuyện 12 sao của chúng ta vẫn còn tiếp diễn... Nước mắt... rồi sẽ qua đi... đau đớn... cũng dần tan biến... Nhưng liệu... ai cũng như vậy... Bối cảnh tiếp theo của cậu chuyện là vào 10 năm sau... Khi những cô cậu học trò cấp ba hồn nhiên đã trở thành người lớn... chững chạc hơn... nhưng kí ức về vụ tai nạn khủng khiếp đó vẫn không nguôi...

10 năm sau, tại một căn biệt thự sang trọng bậc nhất...

Trong một căn phòng sang trong, mọi thứ đều được bày trí đẹp đẽ. Trên cao, ánh đèn chum pha lê long long chiều xuống dưới... Không khí... nặng nề... u ám... hay buồn...

- Ma Kết và Thiên Yết đâu, sao hai người họ không tới?

Một cô gái xinh đẹp... rất xinh đẹp... với nét đẹp duyên dáng hơn... uyển chuyển hơn... nhưng mái tóc tím nhạt và đôi mắt xanh lơ đang buồn vẫn không khác xưa là mấy...

- Cậu biết mà còn hỏi nữa hả Bảo Bình? Ma Kết... câu ấy đã đi công tác từ mấy ngày trước rồi... giám đốc công ti mà lại... Mình thật sự bó tay cái tên này rồi đó... Từ cái ngày đó, nó chỉ biết chúi đầu vô học học học... Còn bây giờ thì bỏ bạn bỏ bè rồi đó!

Sư Tử nói như tức giận... Còn cô gái ngồi cạnh anh nãy giờ mới chịu lên tiếng:

- Cũng chỉ tại cậu ấy quá đau buồn mà thôi! Không thể trách Kết được... Nhưng... còn Yết thì sao?

Câu hỏi đó của cô khiến ai nấy im lặng... Cô chỉ biết ngước đôi mắt nâu trong veo lên nhìn mọi người như đang chờ đợi câu trả lời... Thế rồi... cô cũng khẽ thở dài... Thấy Bạch Dương buồn... Sư Tử cũng chỉ biết lấy tay vuốt nhẹ lên mái tóc đã dài tới ngang lưng của cô... Trước mặt anh, Bạch Dương tinh nghịch quậy phá cùng mái tóc ngắn xinh xắn đã dần mất đi... Thay vào đó, sự dịu dàng thùy mị đã thay thế...

- 10 năm nay... đã 10 năm rồi... không một lá thư... không một cuộc điện thoại của Cự Giải... Chắc cậu ta buồn lắm nhỉ?

Xử Nữ lặng lẽ lên tiếng... 10 năm... khoảng thời gian thật dài... nhưng vẫn không đủ để cô có thể quên đi một người... không đủ để ngăn lại nước mắt vẫn tuôn rơi hằng đêm... để không đủ... để... trái tim cô có thể yêu một người khác... Thật sự... cô rất đẹp... đẹp một cách hoàn mĩ... Tất nhiên... rất nhiều chàng trai đang theo đuổi nhưng cô đã từ chối tất cả... vì một lí do duy nhất... Cô đã có bạn trai...

- Xử à, mình biết cậu rất buồn nhưng... Nhân Mã... đã mất tích 10 năm rồi... không còn hi vọng nào nữa đâu!

Thấy Xử buồn, Thiên Bình cũng buồn lây... Nhưng trong tình thế như vầy... tốt nhất... Xử nên quên Mã đi... Như vậy sẽ tốt hơn... là cứ mãi mong chờ một người... sẽ mãi không quay trở về... Với lại, chính Bình Nhi cũng chẳng còn hi vọng gì nữa vào khuôn mặt mình... Mặc dù cô chẳng biết nó ra sao?... Cô rất sợ soi gương... Cô luôn che vết thương đó lại bằng một miếng băng trắng mặc dù nó đã lành lăn từ lâu rồi... Có lúc... tuyệt vọng... nhưng... lại luôn có một người... ở cạnh cô cho dù bất cứ hoàn cảnh nào... Là người... đang ngồi cạnh cô đây... anh đẹp... còn cô thì...

- Thôi được rồi! Bàn vào vấn đề chính thôi... Sở dĩ... tụi mình mời các cậu đến đâu là để... để...

Song Tử bất ngờ lên tiếng... nhưng cũng lại ngập ngừng...

- Có chuyện gì vậy? Các cậu nói mau đi!

Thiên Bình thúc giục nên Sư Tử đành đứng lên và tuyên bố:

- Bạch Dương!

- Hả?

Bạch Dương đang ngơ ngác bỗng dưng bị tiếng nói của Sư làm giật mình...

- Cậu...

- Mình sao?

- Lấy mình nhé!

Ngay sau câu nói đó, người thì đỏ mặt, người thì há hốc mồm kinh ngạc...

- Cái gì? Cậu... vừa nói gì...

- Lời mình nói thì không lặp lại lần thứ hai đâu!

- Đồ ngốc... Bộ cậu nghĩ mình sẽ lấy cậu sao?

-...

- Cậu... nghĩ đúng rồi đó!

Bạch Dương đỏ mặt rồi nói tiếp... Tiếng vỗ tay của ai đó vang lên...

- Aw! Hai cậu tỏ tình thiệt là dễ thương đó nha!

Bảo Bình cảm thán nói...

- Đúng rồi đó! Nhưng không dễ thương bằng tụi mình đâu ha!

Bất ngờ, Song Tử nói rồi lấy tay choàng qua vai Bảo Bảo trong khi cô nàng tròn mắt:

- Cái gì? Tụi mình... hồi nào vậy?

- Chẳng phải khi học cấp 3 mình đã nói rồi sao? Và cậu cũng đồng ý đó! Hay là cần mình nói lại không?

- Cậu... đồ đáng ghét!- Bảo Bình đỏ mặt...

- Aw! Thật là một dịp đáng mừng đó! Song Tử với Bảo Bình, Sư Tử với Bạch Dương... Hai đám cưới trong một ngày sao?

Kim Ngưu vỗ tay đồng tình... Ngay lập tức... Song và Sư cùng quay lại nhìn anh bằng ánh mắt cực kì nghiêm trọng:

- Có cả cậu nữa đó...

- Hả? Sao lại có mình trong đó chứ!

- Thì chẳng phải cậu và Thiên Bình...

- Nhưng... nhưng...

Kim Ngưu bỗng cảm thấy bối rối... Không phải vì anh không muốn mà vì...

- Mình... có lẽ... là không đâu!

Bất ngờ, cả đám quay lại nhìn Thiên Bình bằng cặp mắt ngạc nhiên... Thấy vậy, cô chỉ nói tiếp:

- Ai đời... cô dâu mà dán băng trắng vào mặt không?

- Trời ạ... tưởng gì... cậu chỉ cần bỏ ra là được!

Xử Nữ nói nhưng Thiên Bình chỉ lắc đầu lia lịa:

- Không được... như vậy càng không được!

- Sao lại không được chứ? Cậu có biết rằng Kim ngưu đã đợi cậu cả 10 năm rồi không hả?

Bạch Dương cố gắng thuyết phục Thiên Bình bằng cách lôi Kim Ngưu vô...

- Ưm... mình... mình...

Thiên Bình bỗng do dự... Kim Ngưu... quả thật... cô cũng rất yêu anh ấy... nhưng lại tháy mình không xứng...

- Kim Ngưu... mình... mình muốn cậu tự tay... tháo băng ra cho mình...

Cuối cùng, Thiên Bình cũng lựa chọn được câu trả lời... nhưng liệu... nó có phải là cậu trả lời đúng nhất... Kim Ngưu chỉ mỉm cười... hạnh phúc... rồi ngồi xuống cạnh cô... Những ngón tay khéo léo gỡ cái vật đã làm Thiên Bình tự ti suốt 10 năm trời kia... Và rồi... miếng băng bất ngờ rớt xuống đất... Đôi mắt anh hiện ra trước mặt cô với vẻ ngỡ ngàng...

- Kim Ngưu à... Nhìn mình ghê lắm sao?

Thiên Bình có lay Kim Ngưu dậy nhưng không được... Và cô bắt đầu phát hoảng...

- Xử à, trông mình như thế nào? Mình xấu lắm phải không?

- Không... cậu... cậu... đẹp lắm...

- Bạch Dương.... chuyện này là thế nào?

- Cậu... còn đẹp hơn xưa nữa...

Câu trả lời của Bạch Dương làm Thiên Bình ngơ người một lúc... rồi vội vàng vơ lấy chiếc gương soi đang để trên bàn... Trước mặt cô... không còn là mình nữa... Khuôn mắt đó hiện ra... thật xinh đẹp! Khuôn mặt bầu bĩnh khi xưa bỗng gọn lại thanh thoát... làn da trắng hồng, ngay cả một vết sẹo cũng không có... Có thể nói... cô... quá đẹp... cứ ngỡ như là tiên nữ giáng trần... Sau đó, cô nhẹ nhàng quay lại phía Kim Ngưu... và nhìn anh thật trìu mến...

- E hèm... vậy là không còn cản trở gì nữa rồi...

Sư Tử vừa nói vừa mỉm cười nhìn Thiên Bình đang đỏ mặt... Đã lâu lắm rồi... mọi người không thấy cô vui như lúc này...

- Thiên Bình à, xin chúc mừng cậu!

Xử Nữ nói với vẻ mặt thật sự vui mừng... nhưng... sự thật có phải vậy?

- À quên! Mình có việc bận rồi... Chắc là phải đi ngay bây giờ... Mấy cậu cứ nói chuyện thoải mái đi nha! Mong nhận được thiệp cưới từ mấy cậu! Bye!

Nói rồi, bóng dáng mảnh mai của cô bỗng biến mất ngay tức khắc... Nụ cười trên môi mọi người dần tắt ngấm...

- Có lẽ... chúng ta... đang vui mừng trên sự đau khổ của người khác...

Thiên Bình buồn bã nói...

- Xử à..

Bạch Dương bỗng thấy khóe mắt mình cay cay... Cô chỉ biết dưa đầu vào vai Sư Tử... rồi thở dài... Bất chợt, tiếng chuông điện thoại bỗng reng lên như muốn đánh thức mọi người...

- Để mình bắt máy cho!

Bảo Bình vội vã đứng dậy rồi nói. Nhân tiện, cô cũng lấy tay lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má...

- Alo?

- ...

- Alo? Cho hỏi ai vậy?

- Bảo Bình... Là... mình đây...

-...

-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----

- "Mặt biển xanh bao la... gió rì rào thì thầm nỗi lòng cùng ai đó... cũng tại nơi này... tôi đã mất em... cũng tại nơi này... cuộc tình của chúng ta đành li xa... cũng tại nơi này... trái tim tôi tan vỡ vì em... Em có biết hay không..."

Tiếng còi tàu vang lên inh ỏi... tàu đã cập bến thuận lợi... một chàng trai đẹp như tạc bước xuống... Lướt đôi mắt lạnh lùng nhìn xung quanh rồi cất tiếng nói:

- Vùng đất này tuy có hơi lạc hậu nhưng rất nhiều thuận lợi về nông nghiệp... Chúng ta nên xem xét kĩ lưỡng...

Nói rồi, những người đối tác với anh lần lượt bước xuống tàu và tham quan khắp nơi... Bất ngờ... Điều làm anh chú ý... từ đâu đó, nhưng con thuyền giấy lần lượt trôi lặng lờ theo sóng... Bất ngờ... anh nhớ ra... chiếc thuyền giấy... anh cũng từng dành tặng cho một người lúc cô ấy đang đau buồn... Chiếc thuyền giấy... ghi những lời lãng mạn dành cho cô mà anh nghĩ sẽ không bao giờ dám ghi ra...

- "Song Ngư..."

Bỗng dưng, trái tim anh bỗng quặn thắt lại... nhắc đến người đó... vết thương lòng lại tái phát... Cô ra đi... để lại cho anh trái tim tan vỡ... Một thời từng yêu... và một thời được yêu... đã... qua rồi...

- Cho tôi hỏi... ông có biết ai là người thả những chiếc thuyền giấy đó không?

Ma Kết bất ngờ hỏi người đàn ông với mái tóc bạc trắng đang đứng gần đó...

- À! Đó là do đứa con gái mà làm công cho một quán ăn.cứ mỗi buổi chiều rảnh rỗi thì nó cứ thích thả thuyền giấy... Bị đánh mãi mà không chừa...

- Ra là vậy...

Nói rồi, Ma Kết lại tập trung vào công việc và quên béng đi cuộc nói chuyện hồi sáng của anh...

- Đằng kia có một quán ăn có vẻ sang trọng đó! Ta hãy đến thử xem sao?

Một người đối tác của anh bỗng đề nghị rồi ai nấy đều tán thành... Thế rồi... họ đi khoảng vài cây số nữa... Vừa đi, người thì mải bàn tán về thành phố này... người thì mải ngắm nghía các tòa nhà vẫn còn khá là thô sơ... Riêng Ma Kết... anh bỗng có cảm giác gì đó thật lạ... càng ngày càng rõ... Cứ như là... anh sắp tìm lại được điều gì đã mất...

- "Đến rồi sao...?"

Mọi người bỗng xôn xao khi thấy những người lạ mặt tới thành phố của họ... Bỗng nhiên, một cô gái lướt qua mặt anh... thật nhanh... nhưng cũng đủ để anh nhìn thật rõ từ đằng sau... Mái tóc xanh mượt óng ả trong nắng... Thân hình nhỏ nhắn... rất giống... hay là... Bất thần, đôi chân anh như có người đang điều khiển... Nó chạy thật nhanh... thật nhanh để đến gần cô gái đó... Và... bàn tay anh cuối cùng cũng đặt lên vai cô và cất giọng thều thào...

- Song Ngư...

Cô gái quay lại... Và làm anh sững sờ... Khuôn mặt thật khác...

- Xin lỗi, tôi nhầm người!

Ma Kết cúi đầu xin lỗi... Dường như... trong anh có cái gì đó thật lãng xẹt... Cứ mỗi lần nghĩ đến Song Ngư... anh như là không thể điều khiển được tâm trí mình nữa... Cô gái ấy bỏ đi... Hình bóng của Song Ngư lại gợi về... Anh tưởng tượng như cô đang đứng trước mặt anh... Mỉm cười thật dễ thương như ngày nào...

- "Ma Kết... xem cậu kìa... Hihihi..."

- "Ma Kết... mình ở đây này..."

- "Kết à... cậu nhìn đi đâu vậy?"

- "Ma Kết... mình nhớ cậu lắm đó..."

- "Kết à..."

Bỗng dưng... vô vàn hình ảnh của Song Ngư hiện ra trước mặt anh... Anh bỗng thấy khóe mắt cay cay... nhưng đã là con trai... thì không được rơi lệ...

- "Ngư ngốc... tại sao cậu lại bỏ mình mà đi chứ?"

Nhưng những ý nghĩ đó đã bị anh gạt ra khỏi đầu... Anh lặng lẽ bước vào quán...

- Kính chào quý khách...

-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----

- "Nhân Mã... nếu cậu cũng đang ở đây... thì có lẽ chúng ta đã..."

Bước trên dường vắng... Xử Nữ trầm ngâm bước từng bước nhẹ nhàng nhưng cũng thật nặng nề... Giờ đây... chỉ còn mình cô cô đơn... âm thầm cùng nỗi nhớ... Bỗng dưng, nước mắt cô bất ngờ tuôn rơi...

- "Mình... vẫn còn nước mắt để khóc sao...?"

Bỗng dưng, tiếng sóng vỗ rì rào làm tâm trí cô thức tỉnh... Xử Nữ vội vàng nhìn lại xung quanh... Cô đã tới bờ biển từ lúc nào...

- "Nhân Mã... cậu muốn làm mình đau khổ đến chừng nào nữa đây...?"

Một thoáng im lặng... Xử bỗng phát hiện một người phụ nữa trung niên đang khuân vác những chiếc thùng hàng nặng nề...

- Trông có vẻ khó khăn quá... Mình nên đến giúp bà ấy...

Xử Nữ lầm bầm rồi mau mắn đến chỗ người phụ nữ đó...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.4 /10 từ 30 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status