A Hạnh

Chương 107


Có lẽ là lời hứa hẹn của A Hạnh có hiệu quả. Cũng có lẽ do kẻ thả rắn muốn giảm bớt tội lỗi, hắn ở trên công đường đã khai ra là Lý Tứ xúi giục.

Bởi vì chuyện này Trương Thanh Vân không trực tiếp liên lạc với người thả rắn, cho nên người thả rắn chỉ có thể nói ra Lý Tứ mà không lay động được Trương Thanh Vân chút nào. Mọi người đều biết Lý Tứ là thủ hạ đắc lực của Trương Thanh Vân, chuyện này Trương Thanh Vân sao lại không liên quan được? Nhưng bởi vì Trương Thanh Vân có đại nhân phủ thừa doãn ở phía sau, quan phủ dĩ nhiên là không tra cứu tiếp, nhưng mà Lý Tứ cũng khó thoát tội, dù sao chuyện lần này có nhiều dân chúng như thế, tinh thần quần chúng mãnh liệt. Quan phủ không dám làm việc quá mức thiên vị.

Kết quả Lý Tứ vì xúi giục người khác thả rắn bị xử khổ dịch ở quân doanh 5 năm, mà người thả rắn bị đánh 50 bản, nhưng bởi vì cũng không có người bị thương, tình tiết không tính là nghiêm trọng. Cho nên chỉ xử 2 năm tù ngục.

Trước khi Lý Tứ chịu khổ dịch đến quân doanh, Trương Thanh Vân thông qua quan hệ gặp mặt hắn một lần.

Trong đại lao, Lý Tứ vẻ mặt uể oải, râu ria lộn xộn, dung nhan tiều tụy. Trương Thanh Vân cách song cửa gỗ nói với Lý Tứ: “Lần này ngươi không khai ra ta, một mình nhận hết tội, ta cũng sẽ y theo ước định, chiếu cố thật tốt người nhà của ngươi.”
Lý Tứ sa sút tinh thần gật đầu, sau đó thở dài một cái: “Không nghĩ tới kế hoạch lần này của ta chu đáo như vậy vẫn thất bại trong gang tấc! Chẳng những không thương tổn được Thính Tùng chút nào mà mình còn bị mang tội! Cũng không ngờ A Hạnh này lại cơ trí như thế, còn nhỏ tuổi lâm nguy không sợ, chuyển bại thành thắng... Là ta quá khinh thường nàng!”

Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Trương Thanh Vân khuyên nhủ: “Trương gia, đến giờ ta và Trương Sơn không ở bên cạnh ngươi, mà Thính Tùng đã đứng vững vàng ở Tấn thành, Lý Hạnh kia và Lăng Tử Phong cũng không phải người dễ đối phó. Trương gia nghe một lời của Lý Tứ, đừng tiếp tục đối phó Thính Tùng, Thanh Vân nếu như có thể kiên trì cứ tiếp tục kinh doanh, nếu như không được, Trương gia vẫn nên tìm kế mưu sinh khác đi!”

Mặt Trương Thanh Vân đen lại, hừ lạnh một tiếng, mặc dù trong lòng không cam, nhưng cũng biết Lý Tứ nói không sai. Nhưng hắn bỏ ra không ít bạc ở Thanh Vân, chẳng nhẽ hắn cứ như vậy mà bỏ qua phải chịu tổn thất lớn ư? Hơn nữa qua hai sự việc lần này mặt mũi cũng đã không còn, hắn sao có thể cam tâm?

Nhưng không cam thì phải làm thế nào đây? Giờ ở bên cạnh hắn gần như không có người có thể dùng được, phủ thừa đại nhân vừa rồi cũng đã mất đi tính nhẫn nại với hắn, hắn còn có thể như thế nào?

Bên kia A Hạnh cũng đi đến phòng giam gặp người thả rắn Giang Hải, nói cho hắn biết, nàng đã tuân theo cam kết đút lót cho cai tù, sau này hắn sẽ không chịu khổ ở phòng giam. Một trăm lượng bạc kia, chờ hắn ra khỏi cửa tù thì cũng có thể đến rạp hát tìm nàng lấy. Nàng tuyệt đối sẽ không giựt nợ.

Nhưng không nghĩ Giang Hải cách cửa tù quỳ xuống, nặng nề dập đầu. A Hạnh sợ hết hồn, vội hỏi: “Ngươi làm cái gì vậy?” Nàng chẳng qua là tuân thủ cam kết, không coi là đại ân gì!

Giang Hải ngẩng đầu lên nói: “Cô nương, ta sẽ không lấy bạc của ngươi, ta chỉ cầu chỉ cầu sau khi ra tù có thể vì cô nương làm việc, xin cô nương đến lúc đó có thể thu nhận Giang Hải!”

” Thu nhận ngươi?” A Hạnh do dự, người có thể thả rắn độc trong rạp hát thì là người tốt lành gì? Thứ người như vậy có thể giữ ở bên người sao?

Giang Hải thấy A Hạnh do dự vội nói: “Ta biết cô nương đang do dự cái gì! Cô nương có chỗ không biết, lần này Lý Tứ vốn là muốn xảy ra án mạng, Giang Hải tuy không phải người tốt, nhưng cũng không tán tận lương tâm như vậy, cho nên Giang Hải cũng không để cho xảy ra án mạng. Diệp Gia Quán. Cô nương nên biết, dưới tình huống đó, ta muốn cho rắn độc cắn người, cũng không phải việc khó!”

A Hạnh mới đầu cũng nghĩ thật kỳ quái, rạp hát xuất hiện rắn độc lại không có bất kỳ bệnh nhân nào. Nàng còn tưởng rằng là vận khí của mình tốt, không ngờ là Giang Hải không muốn tổn thương người vô tội. Phải biết một khi nháo xảy ra án mạng, người thả rắn tuyệt đối không dám ở lâu, chỉ sợ xuất hiện chuyện thì đã co giò bỏ trốn. Mà rạp hát bọn họ trăm miệng cũng không thể bào chữa, còn không biết số mạng sẽ như thế nào.

Nghĩ tới đây, lòng của A Hạnh ngược lại đối với hắn cảm tạ không ít.

Giang Hải nói tiếp: “A Hạnh cô nương xin đừng xem thường ta, mặc dù ta dáng dấp khó coi, nhưng lại có bản lãnh người khác không có!”

Biểu tình kiêu ngạo của hắn bây giờ lại làm A Hạnh sinh hiếu kỳ: “Ngươi có bản lãnh gì, nói nghe một chút?”

Giang Hải từ dưới đất bò dậy, cách song cửa đứng ở trước mặt A Hạnh, thẳng người bái một cái, hất càm lên tự hào nói: “Vóc dáng ta tuy nhỏ nhưng thân thủ nhạy bén, động tác linh hoạt, ta giỏi nhất là thuật ẩn nấp, cho nên trong thành có người muốn ăn trộm gà trộm chó hoặc nghe lén chuyện gì cũng sẽ tìm ta. Ta cũng chưa từng bị người phát hiện. Chỉ là lần này vì thiếu bạc để đánh bài, muốn có thêm chút bạc thưởng mới không nghe phân phó của Lý Tứ, lộ chân tướng. Nếu như ta đi sớm một chút, A Hạnh cô nương, ngươi thông minh hơn nữa cũng không bắt được ta! Ta có thể đào tẩu rất nhanh!”

Những lời này A Hạnh đồng ý, nếu như hắn thả rắn xong rồi chuồn, nàng căn bản là không có biện pháp nào.

Lúc nãy A Hạnh không cảm thấy bản lãnh này của Giang Hải giúp ích được gì cho nàng, chỉ là thấy hắn còn có chút lương tâm, hơn nữa nếu hắn nguyện ý cầu nàng làm việc thì nàng có thể thấy được hắn còn muốn thay đổi, đã như vậy, cho hắn một cơ hội thì cũng không sao, dù sao rạp hát cũng không sợ nhiều thêm một người.

A Hạnh nói: “Được rồi, nếu như sau khi ngươi ra ngục vẫn còn có suy nghĩ này. Thì đến Thính Tùng tìm ta.”

Vì sự kiện lợi dụng người thả rắn hoàn toàn thất bại, tổng lại vẫn dính dáng đến Trương Thanh Vâ nên một khoảng thời gian dài sau đó, chuyện này vẫn còn lại dư âm không tương đối lớn, mọi người khinh bỉ Trương Thanh Vân đồng thời lại mang sự cơ trí thông tuệ của A Hạnh phóng đại đến vô hạn. Diệp Gia Quán. Những người chính mình trải qua chuyện này thì thường ngồi lại một chỗ miêu ta sinh động như thật A Hạnh tĩnh táo ung dung như thế nào bắt được tên thả rắn, lại có thể cơ trí đến dường nào đoán được quỷ kế của hắn, tìm ra chứng cớ phạm tội của đối phương. Trong giọng nói không khỏi lộ ra tán thưởng và kính phục.

Đương nhiên cũng có một ít các nho sinh đối với chuyện này của A Hạnh rất xem thường, cho là cử chỉ của nàng tạo thành ảnh hưởng rất xấu, một số người thậm chí còn đặc biệt viết văn chương phê bình hành động của A Hạnh, khinh thường nữ tử xuất đầu lộ diện, cả ngày ở cùng nam nhân, hành động làm ảnh hưởng đến đạo đức, phải bị phê phán. Nhưng đoạn văn chương này vừa ra đã bị một số người khác thưởng thức A Hạnh phản bác, không đúng lẽ thường nhưng mà cũng không phạm pháp, hai chữ phê phán cũng quá nghiêm trọng rồi. Hai luồng tư tưởng mãnh liệt đối chọi, văn nhân lúc huyên náo rối rít dương dương tự đắc, nháo thành như vậy cũng khiến cho mọi người biết Thính Tùng, biết A Hạnh. Một ít thương gia ở nơi khác nghe được chuyện này cũng tò mò tìm đến Thính Tùng nhìn trộm một chút, dạo này Thính Tùng làm ăn càng phát đạt.

Đối với lời bình luận của ngoại nhân, A Hạnh luôn không để ý tới, chỉ cần mọi người không đến tìm nàng gây phiền toái, muốn nói thế nào thì cứ việc!

Bên ngoài náo loạn bao lâu thì Thính Tùng nóng nhiệt bấy lâu, mãi cho đến khi Lăng Tử Phong trở lại, lúc thấy A Hạnh lấy sổ sách ra, giật mình. Thấy con số bên trong đó, Lăng Tử Phong ngạc nhiên trợn to hai mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn A Hạnh khâm phục nói: “A Hạnh, Không ngờ một mình ngươi lại có thành tích khá như vậy!”

A Hạnh cười nói: “Toàn dựa vào có người giúp đỡ!”

Lăng Tử Phong tò mò hỏi: “Là ai, người nào tốt bụng như vậy?”

A Hạnh cười đem chuyện Trương Thanh Vân phái người thả rắn cùng với chuyện văn nhân nói hết ra, Lăng Tử Phong nghe mà toát mồ hôi lạnh, nói liên tục mấy tiếng: “Nguy hiểm thật!”

Lần này Lăng Tử Phong thu hoạch cũng vô cùng khá, tổng cộng tháng này đi năm thành thị, mỗi thành thị dừng lại ba ngày tổng cộng kiếm bảy tám trăm lượng bạc,trừ đi chi phí xe ngựa và linh tinh cũng còn hơn sáu trăm lượng bạc. Tương đương với một phần tư thu nhập của rạp hát. Đây là vì lần đầu tiên, tuyên truyền cũng chưa có gì rầm rộ, nhưng là có lần này biểu diễn làm trụ cột, tin rằng sau này thu hoạch sẽ còn nhiều hơn nữa.

Tháng này đi qua, rạp hát thu nhập cộng thêm tiền tuần diễn tổng cộng kiếm ba ngàn lượng bạc. Mọi người được thưởng cũng nhiều thêm một ít, được bạc ai ai cũng rất cao hưng, như Lâm Hải là nhân vật chính được thu nhập cao như thế nên cũng đã lên kế hoạch mua tòa nhà, cưới vợ. Diệp Gia Quán.

Mà cửa hàng bên kia, ông chủ Vương cũng chính thức thông báo với A Hạnh, cửa hàng ở kinh thành đã xây xong, không lâu nữa có thể khai trương. A Hạnh mang hai tháng tiền này cũng đầu tư vào cửa hàng xe ngựa kia, nếu đã đầu tư bạc thì không thể hợp tác qua loa như trước nữa. Lần này A Hạnh chẳng những mời người chứng kiến ký khế ước, hơn nữa còn yêu cầu ông chủ Vương giới thiệu mình cho một số nhân vật trọng yếu trong giới được biết, phải làm cho bọn họ biết mình tồn tại. Dù sao mọi người đã biết nàng xuất đầu lộ diện, thêm một người bớt một người cũng không có gì. Chỉ là, A Hạnh vẫn là không để cho ông chủ Vương nói ra là mình nghĩ ra sáng kiến xe ngựa bốn bánh, nói với người ngoài nàng là người đầu tư xe ngựa mà thôi.

Kịch nói do nàng phát mình thì cũng coi như xong, nếu như lại để người khác biết ngay cả xe ngựa bốn bánh cũng là do nàng phát minh, thì không biết mọi người sẽ nghĩ như thế nào. Tốt nhất, chuyện này vẫn không nên nói ra.

Bận bận rộn rộn một tháng qua, thì một ngày chuyện động trời đến, Tiểu Hoàn đột nhiên tìm đến nói cho cha con A Hạnh một tin tức tốt: “Tứ di nương đã sinh! Là một thiên kim! Mẹ con bình an!”

Cha con A Hạnh mừng rỡ, cho tới nay, bọn họ vẫn rất lo lắng tình hình của Lý Ngân. Đặc biệt là A Hạnh, phải biết Lý Ngân tuổi tác còn nhỏ. Xương chậu vẫn chưa phát triễn hoàn toàn, hơn nữa bây giờ y thuật cũng sơ sài, ngộ nhỡ sanh khó lại không biết cách, chỉ nghe theo mệnh trời, tỷ lệ nữ tử cổ đại sinh con tử vòng là rất cao, nữ nhân sanh con thì đồng nghĩa với đặt một chân vào trong quan tài. Bây giờ nghe mẹ con Lý Ngân bình an vô sự, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm.

A Hạnh thưởng bạc cho Tiểu Hoàn rất nhiều, rồi hỏi một ít tình hình, Tiểu Hoàn mới rời khỏi.

Mặc dù A Hạnh rất muốn đi thăm tỷ tỷ nhưng nhà giàu có quy củ, sản phụ trong lúc ở cữ không thể gặp khách nhân cho nên A Hạnh chỉ có thể chờ đến khi hài tử của Lý Ngân đầy tháng mới có thể đến thăm nàng.

Nhưng buổi tối hôm đó Hồ phủ lại phái xe ngựa tới đón nàng, đón nàng vẫn là Thúy Hồng như lần trước. Thúy Hồng sau khi đi vào thấy nhà hoàn toàn mới, cũng không rách nát như trước nữa, lại nghĩ tới A Hạnh bây giờ là quý nhân, là chủ nhân của rạp hát đệ nhất Tấn thành, còn từng được Vương phi mời qua phủ, trong lòng cũng không dám khinh thường nữa, thái độ nàng cung kính thi lễ vơi A Hạnh một cái sau đó nói: “A Hạnh cô nương, phu nhân nhà ta mời qua phủ một chuyến!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status