A Hạnh

Chương 134: Đêm mập mờ


Trần Tĩnh buông A Hạnh xuống ở gần bờ sông trong rừng nhỏ. Sau đó cười thần bí với nàng, nói: "Phía trước có người chờ ngươi! Hắn đã đợi ngươi rất lâu rồi, ngươi mau tới đi." Nói xong, cũng không đợi A Hạnh trả lời, xoay người nhảy lên một thân cây, rồi nhảy liên tiếp vài cây nữa, một thoáng đã biến mất khỏi tầm mắt A Hạnh.

A Hạnh ở phía sau muốn ngăn cản cũng không kịp, trong nội tâm nàng hình như đã đoán được ai ở bên bờ sông chờ nàng. Nàng đã đáp ứng Hồ gia là sẽ không dây dưa với hắn, tiếp xúc lần trước là do bất đắc dĩ, nhưng bây giờ nếu còn một mình gặp hắn, thì không còn là vô tình nữa.

Nàng muốn lập tức rời đi, xoay người đi về phía thành, nhưng chưa được hai bước đã dừng lại, quay đầu nhìn về bờ sông. Nghĩ thầm, nếu như mình cứ thế đi về, chắc chắn hắn cũng vẫn tiếp tục đợi chờ, cho dù như thế nào, nếu đã tới thì qua đó nói vài tiếng rồi đi! Chỉ là giống như bạn bè bình thường gặp mặt mà thôi. Không có ý gì đặc biệt.

Cũng không biết tại sao, vừa nghĩ sẽ gặp hắn, lòng nàng đã có chút vội vã.

Nàng dùng tay đè chặt ngực lại, hít sâu một hơi, chậm rãi đi vào khu rừng nhỏ.

Nàng không xa lạ gì chỗ này, con sông nhỏ rộng khoảng ba thước, bờ sông mọc đầy cỏ dại, rừng cây bốn phía xum xuê, nơi này chính là nơi mà Thầm Nguyên Phong mang nàng đến sau khi trúng mê hương, vì cứu nàng mà suýt chút nữa hắn chết chìm. Nhớ tới chuyện xảy ra ngày đó, hắn liều chết đẩy nàng lên bờ, rồi hắn kiệt lực lăn xuống sông, nàng đem hết toàn lực kéo hắn lên bờ, bọn họ tay nắm chặt rồi ngất cùng một chỗ...

Nghĩ đi nghĩ lại, trên mặt nàng có chút nóng, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, trong lòng ngập tràn một cảm xúc mềm mại.

Nàng chậm rãi đi đến bờ sông ngày đó. Quần áo lướt qua cỏ dại rậm rạp phát ra tiếng sột soạt.

Ánh trăng trong sáng chiếu lên mặt sông như là một làn sương phấn trắng thật mỏng. Nước sông róc rách róc rách chậm rãi chảy xuôi. Nhìn qua mặt sông giống như là một tấm vải óng ánh.

Một dáng người cao, hớn hở đứng ở bờ sông, trên người là quân phục bao trùm thân thể cường tráng ôm lấy tấm lưng, không giống với hình ảnh lười biếng ngày xưa, chỉ là bóng lưng này khiến người ta có một cảm giác hắn là một chàng trai anh tuấn kiêu ngạo hơn người.

Nghe thấy tiếng động, người nọ chầm chậm quay đầu lại, mái tóc dài ngày xưa giờ được búi gọn trên đỉnh đầu, lộ ra cái trán rộng. Khuôn mặt quen thuộc cùng đôi tròng mắt trong suốt như ngọc thạch.

Đám sương nhàn nhàn mỏng manh bao trùm xung quanh hắn, phủ lên hắn một khí chất lành lạnh tựa trích tiên.

Hắn đứng ở nơi đó, nhìn nàng đến gần, khóe miệng lộ ra một nụ cười dịu dàng.

" A Hạnh." Hắn nhẹ nhàng mà gọi một tiếng. Giọng nói trầm thấp, hòa cùng tiếng nước chảy róc rách, cho người ta một loại cảm giác rất đặc biệt. A Hạnh bỗng nhiên cảm thấy, chẳng biết từ khi nào, trong giọng nói trong quá khứ của hắn giờ lộ ra một loại mê hoặc lòng người.

A Hạnh ổn định tâm tình, đi tới bên cạnh hắn, dùng giọng rất bình thường nói: "Thẩm Nguyên Phong, đã trễ thế như vậy, tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới, còn nói: "Ngươi trực tiếp từ trong quân doanh tới sao?".

Thẩm Nguyên Phong nhìn lại bản thân, mặt mang vẻ áy náy nói: "Ta mới biết hôm nay là sinh nhật nàng, đi hơi vội vàng, cho nên chưa kịp thay quần áo". Hắn giơ cánh tay lên, ngửi ngửi tay áo, chau mày nói:"Còn có lẫn mùi mồ hôi..."

A Hạnh nghe hắn nói xong. Nghĩ thầm, không cần phải nói, truyền tin tức nhất định là tỷ muội Trần thị! Chẳng qua nàng cũng không có bất kỳ cảm giác tức giận, ngược lại, sinh nhật của mình có thể thấy hắn, không biết cảm giác sung sướng từ đâu bay vào trong lòng.

Loại vui sướng này vì hắn là một người bạn rất thân, vào sinh nhật mà thấy bạn tốt của mình tất nhiên là vui rồi. Nàng tự giải thích với bản thân.

Còn Thẩm Nguyên Phong vẫn nói tiếp: "Nếu như nàng chưa tới, có khi ta đã nhảy xuống sông tắm rồi."

Nụ cười của A Hạnhtự nhiên hiện ra: "Không có vấn đề gì, ta cũng không ngửi thấy gì. Chỉ là..." Nàng lui về phía sau hai bước, cẩn thận nhìn từ đầu đến chân hắn một lần, áo vải màu đỏ sậm, khôi giáp nặng nề khoác lên người, dưới ánh trăng lóe màu trắng bạc của từng mảnh kim loại, vóc người hắn cao lớn khôi ngô, toát ra vẻ dũng mãnh vô cùng.

"Lần đầu tiên thấy ngươi mặc quân phục, cảm giác rất đẹp, rất hợp với ngươi!"

Nụ cười trên mặt Thẩm Nguyên Phong sâu hơn, hai con ngươi như lưu ly sáng quắc, shắn nhìn nàng nói: "Nếu nàng thích, lần sau ta cũng mặc như thế này gặp nàng".

Trong lời nói như có rất nhiều mập mờ bên trong, khiến mặt A Hạnh có chút ngượng ngùng mà ửng đỏ, nàng vội vàng cúi đầu xuống, xoay người, nhìn về phía mặt hồ ánh quang lóng lánh, thấp giọng nói: "Ngươi đang nói gì vậy?"

Trong nội tâm Thẩm Nguyên Phong buồn bã, lâu như vậy mình không có gặp nàng, thế cho nên bỗng nhiên gặp mặt, dưới sự kích động nói chuyện không đúng mực rồi, lại quên lòng nàng có hình như có...

Hắn nhìn nàng, ánh sáng bạc từ mặt sông phản chiếu, làm da của nàng hiện giờ được ánh trăng chiếu sáng trở nên trong vắt, lông mị cụp nhẹ, có chút rung động, giống như hai cái cánh của con bướm rung rung đen nhánh, làm nàng tăng thêm một vẻ đẹp khó nói. Nhìn nàng như vậy, lòng của hắn có chút đau, giống như là bị một đám kiến nhỏ lặng lẽ gặm nhấm, nghĩ lại, chuyển thành cả trái tim đau nhói.

"Nói đùa cùng nàng, lần nào nàng cũng thế, thật là không có gì hay mà!" Thẩm Nguyên Phong ra vẻ mà nói, khóe miệng mỉm cười chua xót.

A Hạnh quay đầu nhìn hắn, khẽ cười nói:"Tự ngươi nói không đứng đắn, lại đổ lên đầu ta."

"Được rồi, coi như là ta có lỗi". Hắn nhìn nàng: "Hình như nàng gầy đi không ít, dạo này tâm trạng chắc không tốt đúng không? Chuyện rạp hát ta cũng nghe qua, nhưng tiếc là ta thì lại ở quân doanh, không giúp được gì nàng. Bằng không, ngày nào ta cũng mang bạn của ta đến giúp".

A Hạnh thở dài, lắc đầu nói: "Cho dù như thế, cũng không làm nên chuyện gì, nếu như không có tìm được phương pháp giải quyết, ngươi làm như vậy cũng chỉ có thể giúp ta nhất thời thôi, không thể giúp ta cả đời".

Nàng ngẩng đầu nhìn mỉm cười: "Nhưng mà, vẫn cảm ơn ngươi đã quan tâm ta!"

Thẩm Nguyên Phong cúi đầu xuống. Ở trong lòng lặng lẽ nói: Ta lại nguyện ý giúp nàng cả đời, nhưng đáng tiếc nàng lại không muốn nhận... Những lời nói này, hắn không dám nói ra miệng, hắn sợ làm cho nàng phản cảm, sợ vì vậy mà nàng không muốn nhìn thấy hắn nữa.

"A Hạnh, đêm nay cũng đừng có nghĩ đến những chuyện phiền lòng đấy nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ta tin tưởng nàng nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết!" Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đêm, khẽ thở dài:" Vừa rồi ta ở chỗ này rất lâu, phát hiện ra, cảnh sắc nơi này thật đẹp, nhìn tất cả mọi thứ. Đột nhiên cảm giác mình quá nhỏ bé. A Hạnh, nàng nhìn bầu trời đêm nay xem, nhiều sao như thế, lấp lánh lập lòe, có phải rất đẹp không?"

A Hạnh ngẩng đầu, bầu trời đêm bao la bát ngát, những vì sao che kín, giống như vô số kim cương ánh lên chói mắt.

Đột nhiên tay bị hắn giữ chặt, A Hạnh khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn về hắn, tiếp xúc với ánh mắt còn sáng hơn những ngôi sao kia, hắn nhìn nàng cười:"Đi theo ta."

A Hạnh kinh ngạc, trong nội tâm hình như hiểu được cái gì đó, nàng có lẽ nên rút tay ra, có lẽ nên lập tức đi về nhưng mà chẳng biết tại sao, bàn tay không nghe theo lệnh của nàng, hai chân như có ý nghĩ riêng của nó, nàng đi theo hắn về phía trước vài bước, sau đó hắn bỗng nhiên ôm eo của nàng, mang theo nàng nhảy lên trên, mục tiêu là đại thụ có gốc cây hai người ôm không hết ở bên bờ sông.

Nhờ thế mà nàng sát gần hắn. Gần đến mức có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người hắn, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, hai tay hắn ôm eo nàng nóng bỏng, nhiệt độ như có thể thiêu cháy toàn thân nàng, trên người hắn có mùi mồ hôi nhàn nhạt, có cả mùi thơm của cỏ xanh, của bùn đất hòa trộn lại tạo nên một mùi đặc biệt, khiến cho tim người ta đập nhanh hơn.

Đang sửng sốt, Thẩm Nguyên Phong đã mang nàng nhảy lên ngọn cây, ngồi ở cành to chắc chắn. Hắn chỉ vào bầu trời đêm cười nói:"Nhìn xem, ngôi sao này như gần ngay trước mắt".

A Hạnh nhìn theo hướng tay hắn chỉ, bầu trời đêm ngay trên đỉnh đầu của nàng, những ngôi sao trải rộng toàn bộ tầm mắt, sáng lóng lánh long lanh, cảm giác như thò tay có thể chạm đến.

"Thật đẹp!" A Hạnh nhẹ nhàng cảm thán.

Bỗng nhiên tiếng sáo vang lên, A Hạnh quay đầu nhìn, thấy Thẩm Nguyên Phong chẳng biết từ lúc nào đã cầm trên tay một cây sáo bằng ngọc màu lục bích, ở đuôi có chỗi dây màu đỏ nhạt, đung đưa theo động tác của hắn

Thấy nàng nhìn, Thẩm Nguyên Phong đưa sáo ngọc đến gần miệng, cười nói:" Do vội vã, không chuẩn bị kịp quà cho nàng, đành phải thổi một khúc thôi, hy vọng có thể khiến tâm tình nàng buông lỏng."

Hắn rũ mắt xuống, môi nhẹ nhàng thổi.

Một tiếng sáo vang lên, ung dung nhẹ nhàng, giống như là rừng cây rậm rạp bỗng nhiên có một trận gió. Tiếng sáo uyển chuyển du dương triền miên, như sợi tơ tràn ngập trong trời đêm.

Ánh trăng sáng ngời, những ngôi sao lấp lạnh. Làn gió dịu dàng nhẹ lướt qua gương mặt nàng.

Trong không khí có mùi thơm nhàn nhạt của hoa dại, nước chảy róc rách, thi thoảng nghe tiếng ếch kêu hay côn trùng vang lên.

Tất cả đều đẹp dễ khiến tim người khác đập nhanh.

A Hạnh cảm thấy có chút choáng váng, tâm hồn như đang bồng bềnh theo tiếng sáo giữa trời đêm, vương vấn xung quanh nàng, cứ thế liên tục, như đang nhẹ nhàng nói, nhẹ nhàng than thở. Cũng giống những lời tâm tình thỏ thẻ của các cặp tình nhân, từng chút từng chút một đi vào tai nàng, từng lỗ chân lông, truyền đến tứ chi, máu cùng tim, sau đó đi sâu vào lòng nàng, liên miên bất tận khiến lòng nàng nhẹ run rẩy.

A Hạnh có chút say lòng rồi buồn ngủ, đã lâu rồi chưa có cảm giác như thế này.

Ánh trăng đẹp như vậy, ngôi sao chói mắt như vậy, cây cối cỏ xanh mùi thơm ngát, mà lòng của nàng yên lặng là thế.

Nàng kìm lòng không được mà quay đầu nhìn hắn, ánh sáng của cây trâm bạch ngọc dìu dịu trên búi tóc, ánh trăng phản chiếu lên khuôn mặt hắn, làn da như phát sáng, hai mắt sâu như biển, mê ly như thế.

Nàng nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng, ánh mắt của bọn họ đan xen vào nhau, khóe môi của bọn họ mỉm cười tủm tỉm, ngay cả chính bọn họ đều không phát hiện đây là nụ cười xuất phát từ nội tâm của bản thân.

Thế giới như dừng lại tại thời khắc này, vạn vật đều yên lặng, chỉ có tiếng sáo triền miên động lòng người di chuyển trong không khí, chỉ có tấm lòng đang từ từ xao động.

Một hồi lâu sau, tiếng sáo chậm rãi dừng lại, trong không gian mênh mông, để cho người ta chìm đắm.

Hắn chậm rãi buông sáo ngọc, ánh mắt vẫn không hề chớp mắt phong tỏa nàng, trong đôi mắt bộc lộ ra ôn nhu, giống như là muốn đưa nàng cùng chìm vào. Trong đầu nàng một mảnh mờ mịt, giờ khắc này nàng chẳng biết mình đang ở chỗ nào, nàng thậm chí không biết mình là người nào, (đây là đâu và tôi là ai =]]) Suy nghĩ của nàng như dừng lại, trong mắt của nàng, trong lòng của nàng chỉ có bầu trời và ánh trăng, ánh sao đầy trời, cùng với thiếu niên trước mặt. Tất cả như đang ôm lấy hai người.

Nàng giống như là chìm đắm trong trong mộng cảnh tốt đẹp, hoàn toàn đã bị mất phương hướng, còn thiếu niên ở trước mắt, dường như đã là toàn bộ sinh mệnh của nàng.

Nàng say mê nhìn khiến lòng của hắn rung động, hắn nhìn nàng, áng trăng chiếu lên làn da nàng, hai mắt trong suốt chiếu ngược bầu trời sao, khiến hắn mơ hồ, tóc dài đen nhánh rũ xuống, vạt áo được gió đêm thổi nhẹ nhàng phiêu động, nàng lúc này giống như là tiên tử hạ xuống thế gian, tinh khiết tốt đẹp đến làm cho lòng hắn đau.

Tim hắn nhảy lên "thình thịch, thình thịch", nặng nề mà có lực, giống như là muốn nhảy ra cổ họng của hắn. Hắn đột nhiên cảm giác được miệng đắng lưỡi khô, toàn thân nóng ran, trong lòng dâng lên khát vọng, hắn nhìn đôi môi nàng, nơi đó có sự ngọt ngào vui tươi, nơi đó chính là toàn bộ khát vọng của hắn.

Hắn chậm rãi đến gần, thật chậm, hắn ngửi được hương thơm nhàn nhạt của nàng, hắn cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể nàng, gió nhẹ lướt qua má nàng, cảm giác nhột nhột một mực rơi vào trong lòng của hắn.

Hắn nhẹ nhàng nỉ non một tiếng:"A Hạnh..." Giọng nói trầm thấp, tràn đầy khát vọng vô tận.

Hắn nhắm mắt lại, chậm rãi ấn lên môi nàng.

A Hạnh vốn chìm đắm trong một giấc mơ, hốt hoảng, mê mẩn, hắn đột nhiên nói"A Hạnh" làm cho nàng đột nhiên tỉnh táo lại, giống như là thoáng cái từ hư ảo rơi vào thực tế, cảm giác mờ mịt luống cuống khiến nàng toát mồ hôi lạnh khắp người.

Thấy môi của hắn chậm rãi tiến gần, trong đầu của nàng đã hiện lên ba chữ, không thể được! Vì cái gì không thể, nguyên nhân gì không thể, nàng không kịp ngẫm nghĩ nữa. Đột nhiên nàng lui về phía sau mà không nhớ rõ đây là trên cành cây, đột nhiên đung đưa, làm nàng mất cân bằng, hoảng sợ kêu lên, đã thấy đang sắp rơi xuống rồi.

Ông trời có mắt, một đôi cánh tay quả quyết ôm eo của nàng, sau đó nhẹ nhàng kéo một cái, A Hạnh xoay tròn liền rơi vào trong ngực của hắn. Nàng nằm ở trong ngực của hắn, cảm nhận được tiếng tim đập nặng nề, nhiệt độ cơ thể của hắn nóng rực, lòng của nàng dường như cũng nhảy lên.

Giờ khắc này, nàng dâng lên một loại bối rối, toàn thân để cho nàng run nhè nhẹ, tâm tình của nàng không kiểm soát được, như có một cái gì đó trong lòng nào muốn tìm một lối thoát ra ngoài cơ thế.

Nàng đột nhiên cảm giác rất vội vàng, tim đập hoàn toàn mất đi khống chế, hô hấp trở nên dồn dập, nàng vươn tay muốn đẩy hắn ra, nhưng mà toàn thân mềm nhũn giống như không có sức. "Thả...thả ta ra..." Lời trong miệng bật ra, run rẩy.

" Không, lần này chết cũng không thả."

Hắn nhìn nàng, trong mắt có vô số ánh sao như đang bổ xuống nàng, khiến đầu nàng choáng váng.

Sau đó đầu hắn hạ xuống, liều lĩnh không chùn bước, hung hăng chặn môi nàng.

Đêm, vô biên, nụ hôn, lấn áp trời đất...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status