A Hạnh

Chương 47: Nữ đào hát


A Hạnh xoay người lại nhìn Lăng Tử Phong nói: "Ông chủ Lăng, ta có một ý tưởng, nói ra ông đừng cười!"

Lăng Tử Phong vội vàng nói: "Cô nương xin cứ nói thẳng, Lăng mỗ làm sao lại có thể chê cười cô nương?"

A Hạnh đi tới trung tâm vươn tay ra chỉ sang bên phải nói: "Ta muốn chia chỗ ngồi làm hai bên, mà chỗ ngồi bên tay phải ta muốn đặc biệt bố trí cho khách nữ. Nếu như sau này nữ nhân cũng muốn đến rạp hát chúng ta xem kịch cũng không cần nhét chung một chỗ với nam nhân, như thế này có phải là làm cho nữ nhân đến xem kịch có thể an tâm một chút? Làm cho mọi người cũng dễ dàng tiếp nhận hơn?"

Lăng Tử Phong kinh ngạc nói: "Nữ nhân đến xem kịch? Cái này. . . Cái này. . .?" Lăng Tử Phong " cái này" mấy lần cũng nói không ra lời. Cũng không phải là không có nữ nhân xem kịch. Những gia đình khá giả kia cũng có mời bọn họ đến hát cho các các nữ quyến, cho tới bây giờ vẫn không có nữ nhân nào chạy đến rạp hát để xem kịch cả! Cái ý nghĩ này đúng là cũng có chút không thể tưởng tượng nổi.

A Hạnh thấy thần sắc của hắn thì biết ý nghĩ của mình ở thời đại này vẫn còn rất không hợp lý, nàng cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Chẳng qua là ta cảm thấy nếu như có thể để cho người một nhà cùng nhau tới xem kịch, để cho nữ nhân ngoài việc ở nhà lo toan cũng có thể giải trí một ít, chẳng phải là chuyện rất tốt sao, ta cũng biết suy nghĩ của ta rất ngây thơ. Nghĩ lại, coi như ta chưa nói đi."

Lăng Tử Phong thấy nàng thấy nàng mặt lộ vẻ thất vọng, trong lòng không khỏi mềm nhũn, chỉ là một ước mơ nhỏ bé của một tiểu cô nương, cần gì nghiêm túc như vậy?

" A Hạnh cô nương, chỗ ngồi chúng ta vẫn có thể dựa theo cô nương nói mà sắp xếp, tương lai chuyện gì ai cũng không nói chính xác được, ngộ nhỡ không được, để cho nam nhân ngồi cũng có thể!"

A Hạnh quay đầu lại nhìn Lăng Tử Phong cười cười: "Vậy thì nghe theo ông chủ Lăng nói mà làm vậy!"

Lăng Tử Phong đi tới bên cạnh nàng: "Nhưng đối tượng của rạp hát chủ yếu là gia đình bình dân, sợ rằng chúng ta sẽ tổn thất rất nhiều khách nhân thuộc hộ quyền quý, với thân phận của những người đó thì làm sao lại có thể ngồi chung một chỗ với những người bình thường này?" Đó là vấn đề thân phận. Các nhà quyền quý tuyệt đối không thèm ngồi chung một chỗ với người ở tầng lớp dưới này.

A Hạnh gật đầu, vấn đề này thiếu chút nữa quên mất, nếu để cho những người ở tầng lớp quý tộc kia cảm thấy rạp hát bọn họ vô cùng thấp kém, không thể biểu diễn trên đại điện như vậy những buổi lễ long trọng cũng sẽ không mời rạp hát của bọn họ. Đây chính là một khoản tổn thất không nhỏ!

Nếu có thể bố trí một gian phòng ở giữa, có vài chỗ ngồi gì đó là được rồi, nhưng. . . A Hạnh nhìn chung quanh một chút, đại sảnh vốn không phải rất lớn, nếu như bố trí một gian phòng chỉ sợ sẽ làm cho không gian eo hẹp chật chội, hiệu quả ngược lại không tốt!

Cái rạp hát này nếu như có hai tầng thì tốt rồi, A Hạnh ngẩng đầu nhìn thì phát hiện phòng khách này mặc dù là chỉ có một tầng nhưng nóc nhà rất cao, làm thêm một tầng hẳn không có vấn đề.

Nghĩ tới đây A Hạnh chỉ phía trên nói với Lăng Tử Phong: "Ông chủ Lăng, nếu như ở phía trên làm một tầng lầu rồi thiết kế một gian phòng riêng thì thế nào? Chúng ta sẽ trang hoàng bằng bàn ghế ghỗ lim, trên vách có treo tranh chữ, đốt trầm hương loại thượng hạng, trà cũng dùng loại tốt nhất kết hợp với bộ ấm trà sang trọng, dĩ nhiên cũng thu tiền nhiều hơn."

A Hạnh càng nói càng hưng phấn nàng đi lên trước lấy tay đại khái vạch ra vị trí lớn nhỏ của gian phòng sau đó quay đầu lại cười lớn tiếng nói với Lăng Tử Phong: "Bên trong chỗ này! Khách nhân ngồi ở gian phòng hưởng thụ phục vụ tốt nhất sau đó người ở dưới thỉnh thoảng ngước lên nhìn họ bằng ánh mắt hâm mộ, trong lòng bọn họ nhất định sẽ rất thoải mái nha!"

Có thể trong lòng của mỗi người cũng hy vọng có thể thấy được ánh mắt ghen tỵ hâm mộ của người khác khi nhìn mình! Như vậy có thể tôn lên sự vượt trội của bọn họ! Mà ở trong gian phòng này mắt nhìn xuống đông đảo chúng sanh ở phía dưới, loại cảm giác hưởng thụ cao cao tại thượng này, trong lòng bọn họ nhất định được thỏa mãn, móc bạc cũng sẽ đặc biệt thoải mái!

Vẻ mặt Lăng Tử Phong cũng hưng phấn, hai mắt chiếu lấp lánh, hắn kinh doanh rạp hát nhiều năm, sớm đã biết nếu như không có tiền thì lý tưởng gì đó, kỳ vọng gì đó đều là vô ích. Chỉ cần thật sự có thể hấp dẫn được khách nhân vào, để bọn họ chấp nhận móc bạc ra đó mới chính là thực tế nhất! Mà A Hạnh nói mỗi điểm quan trọng không thể nghi ngờ đều là diệu kế để lấy bạc từ trong túi khách nhân"

" A Hạnh cô nương, ta cảm thấy chúng ta nhất định sẽ thành công." Đột nhiên, Lăng Tử Phong lên tiếng nói . . .

* * * * *

Bởi vì phải làm lầu các còn cần phải mua bàn ghế, tranh chữ, đồ trang sức đều cần bạc cho nên A Hạnh đem số bạc còn dư lại lấy ra dùng. Lăng Tử Phong mắt nhìn A Hạnh móc ra nhiều bạc như vậy, trong lòng càng thêm quyết tâm làm tốt hơn. Nếu không quả thật vô cùng có lỗi với sự ủng hộ toàn lực của tiểu cô nương này!

Lúc gần đi A Hạnh muốn Lăng Tử Phong quyết định một vở kịch.

" Kịch bản?" Lăng Tử Phong hỏi: "Văn phong so với hí kịch khác nhau lắm sao?"

A Hạnh vốn không biết hí kịch là như thế nào, chần chờ một chút nói: "Cũng không khác nhau lắm. Kịch bản thường là cuộc đối thoại, chính là dùng đối thoại để kể chuyện xưa."

Lúc này Lăng Tử Phong đã vô cùng tin phục A Hạnh, cho nên không khỏi hỏi thăm ý kiến của nàng: "Cô nương nghĩ xem kịch bản thế nào mới là tốt?"

Thật ra thì A Hạnh đối với kịch cũng không có nghiên cứu gì nhiều, trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không thể nói ra kịch bản tốt gì, chẳng lẽ lại lôi lời kịch ở kiếp trước tới đây, đừng nói là nàng không nhớ rõ cho dù nhớ rõ cũng phải xem khán giả nơi này có thể chấp nhận được không đã. Điểm quan trọng nhất của kịch nói chính là để cho mọi người ai ai cũng có thể tiếp nhận được, làm cho mọi người xem rất thoải mái.

Nàng nói với Lăng Tử Phong: "Ta nghĩ tốt nhất là các loại chuyện xưa về anh hùng lưu truyền trong dân gian, mọi người đều biết, thậm chí có thể còn rất quen thuộc, như vậy người thật việc thật lời thoại liền sẽ có cảm giác thân thiết, nội dung cũng dễ hiểu, tương đối dễ dàng tiếp nhận." Nàng cười một tiếng, nói tiếp: "Nghe Quách đại ca nói qua ông chủ Lăng viết kịch bản rất hay, cho nên chuyện kịch bản này cũng chỉ có thể làm phiền ông chủ Lăng đây, ta đối với vấn đề này không hiểu lắm!"

Lăng Tử Phong hoàn toàn đáp ứng: "Dĩ nhiên không thể chuyện gì cũng làm cho cô nương bận tâm, kịch bản luôn nằm trong đầu ta, nhất định làm cho cô nương hài lòng."

A Hạnh do dự một chút nói: "Còn có một việc ta muốn thương lượng với ông chủ Lăng!"

" Cô nương có lời gì xin cứ việc nói thẳng."

A Hạnh không biết những lời mình sắp nói co làm cho làm cho đối phương ngã ngửa hay không nhưng vì sự thành công ở tương lai nàng vẫn nhắm mắt nói tiếp: "Ta muốn nói chính là ta muốn vở kịch không cần phải nam đóng giả vai nữ mà là để cho một nữ đào hát lên diễn!"

Lời này vừa nói ra mặc dù Lăng Tử Phong không có ngã ngửa nhưng cũng là bị dọa cho sợ hết hồn: "Nữ đào hát lên diễn?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status