Ác linh quốc gia

Quyển 13 - Chương 32: Quay về


Dịch: Hàn Phong Vũ

Trong nháy mắt khi Hạ Thiên Kỳ đặt mắt trận ở trung tâm, thì từng dải ánh sáng trắng mạnh mẽ đột nhiên tràn ra từ mắt trận, những chú phù và chỉ tạp màu đen mà Sở Mộng Kỳ dán trên từng ngóc nghách trong biệt thự hóa thành từng quang trụ to lớn, bên này liên kết với bên kia, sau đó bộc phát ra lực hút vô cùng mạnh hút toàn bộ đám quỷ vật, bao gồm cả con khô lâu quỷ kia vào khu vực cạnh mắt trận.

Khô lâu quỷ gầm thét căm phẫn, nhưng nó không cách nào chống lại thứ lực hút này, còn Hạ Thiên Kỳ và Sở Mộng Kỳ đã hôn mê thì không có chút cảm giác nào, dường như cả hai không bị lực hút này ảnh hưởng.

Mà sau khi đám quỷ vật bị tập trung hút đến khu vực bên cạnh mắt trận, lại thấy tấm lụa có viết chữ "Phong" dán trên đầu con khô lâu quỷ.

Hạ Thiên Kỳ thấy rõ đám quỷ vật kia không còn nhúc nhích thì thất tha thất thiểu chạy đến cạnh lối lên xuống thang lầu, ngay khi định đỡ Sở Mộng Kỳ dậy, hắn phát hiện sau lưng Sở Mộng Kỳ bị rách một đường dài, ngay cả dây áo lót bên trong cũng bị đứt thành hai đoạn.

"Trận pháp đã khai mở, cô còn chịu đựng được không?"

Hạ Thiên Kỳ vỗ vỗ khuôn mặt của Sở Mộng Kỳ, Sở Mộng Kỳ ho khan hai tiếng, yếu ớt nói:

"Tìm ba lô của tôi cầm đến đây..."

"Tìm cái rắm, bây giờ tôi đưa cô rời khỏi nơi này."

"Trong ba lô có nước thuốc khôi phục thương tích và thể lực, thời gian lúc này không cầm cự được bao lâu đâu..."

Nghe trong ba lô của Sở Mộng Kỳ còn có nước thuốc, Hạ Thiên Kỳ để Sở Mộng Kỳ nằm xuống đất, vội vàng tìm kiếm trong căn biệt thự đã trở thành đống gạch vụn.

May mà hắn cũng không mất bao nhiêu thời gian đã tìm được ba lô của Sở Mộng Kỳ.

Ngay khi Hạ Thiên Kỳ muốn mở ba lô ra tìm nước thuốc, thì lại thấy tấm lụa niêm phong dán trên đầu con khô lâu quỷ tự động bốc cháy, thấy thế, Hạ Thiên Kỳ không dám trì hoãn lâu hơn, vội vàng ôm lấy Sở Mộng Kỳ chạy trốn khỏi biệt thự.

Khi hắn nhìn lại bản đồ trên đồng hồ vinh dự, chỗ đánh dấu nhận dạng cánh cửa di chuyển liên tục đã hoàn toàn dừng lại ở một nơi tại hướng đông cách vị trí của bọn họ không xa lắm.

Sau khi rời khỏi biệt thự, Hạ Thiên Kỳ ôm Sở Mộng Kỳ chạy một lúc, sau đó dừng lại tìm nước thuốc trong ba lô của cô.

Nước thuốc chỉ có hai lọ, một lọ là khôi phục lại thể lực, một loại là phục hồi thương tích.

Hạ Thiên Kỳ không do dự cầm cả hai lọ nước thuốc cho Sở Mộng Kỳ uống hết, xem như làm quân tử một lần.

Cùng lúc đó, lại nghe từ nơi đằng xa truyền đến một tiếng quỷ gầm rú căm phẫn, chắc chắn con khô lâu quỷ kia đã thoát khỏi vây khốn.

"Chết tiệt! Mới đó đã đuổi đến đây rồi!"

Thật ra Hạ Thiên Kỳ cũng bị thương rất nặng, nhưng Sở Mộng Kỳ vẫn không có phản ứng gì, hắn chỉ có thể kiên trì tiếp tục ôm Sở Mộng Kỳ chạy trốn.

Nhưng ở phía sau, luồng sát khí nặng nề lan tràn vô cùng vô tận cách hắn càng lúc càng gần hơn.

Hạ Thiên Kỳ càng chạy thì hai bắp đùi càng nặng nề, nhưng không biết Sở Mộng Kỳ xảy ra chuyện gì mà không có chút dấu hiệu hồi tỉnh, lúc này hắn cũng cấp bách quay lại phía bộ ngực của Sở Mộng Kỳ kéo mạnh dây áo lót.

"Cô còn muốn giả chết đến bao giờ! Nước thuốc cũng cho cô uống hết rồi, cô còn không chịu tỉnh?!"

Không biết có phải do nghe được tiếng gào thét của Hạ Thiên Kỳ hay không, Sở Mộng Kỳ lựa ngay thời điểm này mà phản ứng, cô đột nhiên mở to hai mắt nhảy xuống khỏi người Hạ Thiên Kỳ.

"Rốt cuộc cô cũng tỉnh."

Thấy Sở Mộng Kỳ đã hồi phục, Hạ Thiên Kỳ không nhịn được mà thở dài nhẹ nhõm.

Nhưng không đợi hắn thở xong hơi này, Sở Mộng Kỳ nở nụ cười giả tạo nói:

"Cám ơn ơn cứu mạng của anh, chờ đến khi rời khỏi nơi này, tôi sẽ nhớ kỹ để đốt vàng mã cho anh."

Nghe câu nói của Sở Mộng Kỳ, trong lòng Hạ Thiên Kỳ nhất thời chùng xuống, toàn thân bị bao phủ trong một cảm giác nói không nên lời.

Có lẽ, cái loại cảm giác này tên gọi là phản bội.

Hạ Thiên Kỳ cái gì cũng không nói lại, chỉ cười khổ lắc đầu.

Nhưng trong lúc quanh co, lại thấy Sở Mộng Kỳ đột nhiên nắm tay hắn, tiếng cười quanh quẩn bên tai:

"Anh nghĩ tôi cũng giống như đám cặn bã kia hay sao? Gạt anh thôi!"

Hạ Thiên Kỳ không nhìn ra biểu cảm của Sở Mộng Kỳ, vì hắn đang bị Sở Mộng Kỳ kéo theo để thuấn di đến vị trí đánh dấu cánh cửa.

Đập vào mắt chỉ có một mảnh tối tăm khó nhìn thấu.

Nhưng rất nhanh, Hạ Thiên Kỳ đã có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh, đến khi thị giác của hắn khôi phục lại, trước mắt lại bị một mảnh tối tăm thay thế.

Tình trạng ấy lặp đi lặp lại nhiều lần, thậm chí Hạ Thiên Kỳ còn không biết có phải mình đang nằm mơ hay không, mảnh tối tăm vô cùng vô tận dần thối lui, cùng lúc đó, trước người hắn xuất hiện một cánh cửa bình thường đến cực điểm và tiếng quỷ gầm rú vang lên sau lưng.

"Về nhà rồi!"

Giọng nói thoải mái của Sở Mộng Kỳ vang lên, Hạ Thiên Kỳ cũng bị kéo vào một nơi khác.

Kế tiếp là cảm giác choáng váng trời đất quay cuồng, khi Hạ Thiên Kỳ ngỡ ngàng lấy lại tinh thần, hắn đã xuất hiện cạnh một con phố.

Trời đã tối đen, đèn xe chớp tắt bốn phía, Hạ Thiên Kỳ nhận ra nơi này, chính là địa điểm mà hắn rời khỏi khi đang ăn dầu cháo quẩy, không nghĩ đến lúc đang quanh quẩn trong nhiệm vụ ngẫu nhiên thì lại lần nữa quay lại nơi này.

Có lẽ Sở Mộng Kỳ không ở nơi này, hoặc có thể đã về nơi trước khi cô bước vào nhiệm vụ ngẫu nhiên.

"Thật đúng là một chuyến hành trình thập tử nhất sinh mà..."

Sau khi trấn tĩnh đầu óc, Hạ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn nóng hừng hực, mắt hắn lại nhìn đồng hồ vinh dự theo bản năng, bản đồ phía trên đã biến mất, chỉ còn lại phần thưởng và chấm điểm cho hắn đã hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Một lần chấm điểm cấp ưu tú, 14 điểm vinh dự.

"Mặc dù rất nguy hiểm, có điều có thể thu hoạch được nhiều điểm vinh dự như vậy, có thể xem là rất đáng."

Hạ Thiên Kỳ rất hài lòng với thu hoạch thu hoạch trong nhiệm vụ ngẫu nhiên lần này, nhưng việc cấp bách lúc này là phải đem cái thân đầy thương tích đi xử lý trước, dù định không quan tâm, vì không được bao lâu sau cũng có thể khỏi hẳn, nhưng nếu như không đến bệnh viện đi dạo mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, Hạ Thiên Kỳ thật sự cảm thấy không bình thường.

Tìm một phòng khám nhỏ để sơ cứu vết thương, Hạ Thiên Kỳ lại lần lượt gọi điện thoại cho mấy người Triệu Tĩnh Thù, nhưng chỉ có di động của Triệu Tĩnh Thù kết nối được, còn Lãnh Nguyệt và Mẫn Mẫn có lẽ đang thực hiện nhiệm vụ.

Vì Triệu Tĩnh Thù ở ngay tại thành phố Tuyên, nên sau khi Hạ Thiên Kỳ sơ cứu vết thương xong xuôi, cũng là lần đầu đến nhà cô.

Biết Hạ Thiên Kỳ muốn đến nhà mình, Triệu Tĩnh Thù cố ý ra ngoài tiểu khu một chuyến để đón Hạ Thiên Kỳ.

"Tôi không biết anh thực hiện nhiệm vụ, còn tưởng anh quay về Bắc An rồi."

Nghe Hạ Thiên Kỳ trải qua sự nguy hiểm đáng sợ ở trong nhiệm vụ ngẫu nhiên, Triệu Tĩnh Thù nghe qua cũng âm thầm kinh hãi, trái lại cũng cảm thấy Hạ Thiên Kỳ vô cùng may mắn.

"Dù sao cũng qua rồi, không phải tôi vẫn còn sống trở về hay sao, nhưng thật sự rất nguy hiểm."

Hạ Thiên Kỳ cười cười không cho là đúng, hắn cảm thấy mình rất trâu bò so, người khác thì sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết ở nơi đó, ít nhất còn muốn giảm xóc trong thời gian hai ngày, nhưng hắn không cần, rất nhanh đã có thể thực hiện nhiệm vụ.

"Hôm nay cha tôi đang ở nhà, lát nữa anh có gặp thì cũng đừng ngại."

"Cha cô đang ở đây?"

"Đúng, sao vậy? Anh đây còn sợ người lạ sao? Không có khả năng đó chứ..." Triệu Tĩnh Thủ che miệng, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hạ Thiên Kỳ.

"Được rồi, theo như độ dày da mặt của tôi làm sao có thể sợ người lạ chứ!"

Nói xong, hắn theo phía sau Triệu Tĩnh Thù vào hành lang.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status