Ác linh quốc gia

Quyển 15 - Chương 25: Một kết thúc

Dịch: Tiểu Ngư

Biên: KimoHanie

Hạ Thiên Kỳ không biết Lãnh Nguyệt đang làm gì nhưng hắn lại nhìn thấy một mảng sương mù đen che khuất bầu trời, từ giữa thôn lan ra. Bên trong sương mù đen đầy mặt người đang vặn vẹo và những tiếng gào thét thê lương.

Sợ hãi nhìn thấy đám sương đen kia thổi qua đầu, thậm chí không đợi Hạ Thiên Kỳ tỉnh táo lại, trên đám mây đột nhiên hiện ra một cái cánh cửa lớn.

Cửa lớn đứng sừng sững ở trong mây, sau đó từ từ mở ra, bên trong lộ ra một không gian đỏ như máu hút hết sương mù đen vào trong.

Cánh cửa lớn kia biến mất, mảng sương mù đen trên đầu cũng biến mất, dường như toàn bộ thế giới đều tiêu biến cùng bọn chúng mà yên tĩnh trở lại.

Vẻ lo lắng tan đi, phía đông xa xôi xuất hiện một vòng tròn màu bạch ngân. Bất tri bất giác mà trời đã sáng.

Trên bảng vinh dự xuất hiện nhắc nhở đã thu được 6 điểm vinh dự.

Cho dù có Sở Mộng Kỳ và bọn người Hầu Tử tham gia nhưng bọn hắn không phải là một đội nên Hạ Thiên Kỳ chỉ được trích 1 phần trăm điểm.

6 điểm vinh dự này là điểm bất ngờ thứ hai được nhận gần đây, cho dù đạt được điểm vinh dự khả quan nhưng nếu cho hắn cơ hội được chọn lần nữa, hắn thà không cần ban thưởng mấy điểm vinh dự này.

Lần này thật sự là quá mạo hiểm.

Hạ Thiên Kỳ rút một điếu thuốc bình tâm lại, lúc này hắn nhận được điện thoại của Sở Mộng Kỳ, giọng nói Sở Mộng Kỳ rất kích động, nói cô và Lãnh Nguyệt ở phía Bắc thôn, nếu như hắn không bị thương thì đến đó tụ họp với bọn họ.

Dùng thuần thục năng lực thuấn di rồi nên cũng không sao, Hạ Thiên Kỳ mất không đến 3 phút, thì gặp Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ ở phía bắc thôn.

Thấy Hạ Thiên Kỳ, lông tóc đều nguyên vẹn đứng trước mặt bọn họ, Sở Mộng Kỳ không giữ lễ nghĩa mà vỗ mông Hạ Thiên Kỳ một cái:

"Nhóc con làm không sai, quả nhiên mắt tôi sáng như đuốc không nhìn lầm người, cái mông cũng có xúc cảm."

Sở Mộng Kỳ nói xong, thì im lặng dắt Hạ Thiên Kỳ ra xa Lãnh Nguyệt một chút, tiếp đó ghé vào tai hắn mà nói:

"Anh hãy nói thật cho tôi biết là rốt cuộc anh bỏ thuốc gì cho ông sư huynh khúc gỗ kia, vừa rồi không thấy anh. Cho dù thế nào ổng đều phải đi cứu anh, cả cái mạng cũng không cần.

Cũng may là tôi thông minh một chút, hao hơi tổn sức mới thuyết phục được hắn đừng làm chuyện điên rồ.

Anh cùng tôi kéo con bê, ngày nào mát mẻ đi chơi đi."

Hạ Thiên Kỳ còn tưởng Sở Mộng Kỳ thần bí kéo hắn về. Là muốn nói với hắn cái gì, kết quả nói nhảm mấy chuyện vô dụng như thế.

Thấy Hạ Thiên Kỳ không tin, Sở Mộng Kỳ mím môi, mở mắt to giả vờ ngây thơ chớp chớp:

"Được rồi, cho dù như thế nào lần này anh đã cứu tôi một lần. Chúng ta hòa nhau."

"Chúng ta hòa nhau chỗ nào?"

"Lần trước là tôi cứu anh. Nói anh, anh cũng không thừa nhận, nếu lúc ấy tôi không đưa anh đi, anh đã sớm xong đời."

"Tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi đi."

Hạ Thiên Kỳ vừa mới đi khỏi bên bờ sinh tử, vốn không có tâm trạng nói chuyện vô nghĩa với Sở Mộng Kỳ, Sở Mộng Kỳ thấy sắc mặt Hạ Thiên Kỳ không tốt lắm, cho dù không hỏi Hạ Thiên Kỳ hóa giải nguyền rủa như thế nào thì cô cũng có thể nghĩ đến diễn biến bên trong nguy hiểm thế nào.

Tuy nhiên Sở Mộng Kỳ vừa quay người sang chỗ khác, thì cái mông vô thức tưng lên kêu lớn một tiếng, sau đó cô vừa thẹn vừa giận chỉ vào mặt Hạ Thiên Kỳ mắng:

"Đồ hỗn đản không biết xấu hổ. Anh vậy mà lại bóp mông tôi!"

"Ôi chao, cô cũng biết ngượng ngùng hả, chúng ta hòa nhau."

Hạ Thiên Kỳ rất bĩnh tĩnh còn không quên nói với Sở Mộng Kỳ một câu:

"Xúc cảm cũng tốt đấy."

"Đồ thối vô lại, đồ hỗn đản thối..."

Sở Mộng Kỳ không ngừng mắng Hạ Thiên Kỳ, Hạ Thiên Kỳ giả vờ như không nghe, hoàn toàn không tuân theo.

Lúc này hắn đến cạnh Lãnh Nguyệt đang tựa trên tường đá, mệt mỏi mồ hôi ướt đẫm hơn nửa gương mặt.

"Anh không sao chứ, vừa rồi tôi thấy đám sương mù đen. Và trên trời cũng xuất hiện một cái cửa lớn..."

"Đó là tôi thi triển phong ấn."

Lãnh Nguyệt chỉ cái hộp gỗ dưới đất cho hắn.

Cái hộp gỗ này như một cái tủ quần áo phiên bản thu nhỏ, trái phải đều có một cái cửa nhỏ, bên trên còn có dán hai cái chu sa màu đỏ được vẽ hình đồng tiền.

"Cánh cửa lớn vừa rồi là cái này?"

"Ừ. Đây là một trong những pháp khí sư phụ để lại cho tôi, niêm phong đại môn."

Lãnh Nguyệt lấy từ trong ngực ra một lá bùa, sau đó cắt nát ngón tay dùng máu viết lên trên đó một chữ "Phong", dán ở bên trên hai cái cửa nhỏ.

"Anh bắt đám vong linh thôn Thông Bắc phong ấn lại sao?"

"Không. Vong linh Thôn Thông Bắc đều bị Qủy Chú thôn tính."

"Qủy chú không phải đã biến thành nguyền rủa sao?"

"Có lẽ chỉ có một bộ phận biến thành nguyền rủa, mà bộ phận còn lại thì đã nuốt tất cả vong linh thôn Thông Bắc. Tuy nhiên nó đã rất yếu, nên tôi phong ấn nó lại lần nữa.

"Qủy Vương dù mạnh đến đâu, cũng chỉ là ý niệm trong đầu, hơn nữa còn bị phong ấn mấy chục năm. Hai mươi mấy năm thiết nghĩ đã có thể thi triển nguyền rủa, gần như có thể lấy chúng ta ra đùa cợt trong lòng bàn tay.

Nếu chân thân của Qủy vương giáng lâm, chẳng phải nó chỉ cần hắc xì thì chúng ta sẽ hóa thành tro bụi sao."

Thật tình Hạ Thiên Kỳ cảm thấy trong các truyền thuyết Qủy Vương đều không phải là qủy mà là thần. Bởi vậy nói sao mà không bất tử bất diệt, chỉ có thể dựa vào phong ấn mới giải quyết được.

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy hiện tại hắn đã rất mạnh, chẳng những có thể hóa Lệ qủy còn có thể lợi dụng qủy khí tiến hành huyễn hóa, hiện tại cần dựa vào dung hợp để trong cự ly ngắn thu được năng lực thuấn di.

Nhưng so sánh thể chất ác qủy với Qủy Vương, thì vốn dĩ không đáng để nhắc tới, nhỏ còn hơn con kiến.

Lãnh Nguyệt nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ muốn nói gì nhưng từ đầu đến cuối không nói ra miệng, điều này làm Hạ Thiên Kỳ có cảm giác là lạ, tuy nhiên hắn ít nhiều cũng có thể đoán được một chút.

Nói trắng ra chuyện này với hắn cũng không liên quan gì mấy, dù sao lúc ấy là Lãnh Nguyệt muốn trở về tế bái, Qủy chú bộc phát cũng là do tai họa mà sư phụ hắn để lại, chẳng những dính líu toàn bộ thôn Thông Bắc, còn kéo hắn và Sở Mộng Kỳ vào.

Lãnh Nguyệt muốn dốc hết sức gánh vác nhưng hết lần này tới lần khác không sử dụng được sức lực, cũng chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng. Cuối cùng hắn vẫn dựa vào cửu tử nhất sinh mới may mắn giải quyết được phiền toái này.

Mà nhìn Lãnh Nguyệt khúc gỗ như vậy nhưng đầu óc rất đơn giản, hắn cảm thấy tai họa đến từ hắn, lẽ ra hắn phải gánh lấy trách nhiệm và hậu quả, mạo hiểm cứu giúp.

Nhưng tình huống hiện tại thì hắn không gánh chịu được cũng không thể cứu giúp nên trong lòng hắn rất tự trách, cảm thấy có lỗi với người thôn Thông Bắc, cảm thấy có lỗi với Hạ Thiên Kỳ và Sở Mộng Kỳ.

Hạ Thiên Kỳ hiểu rõ trong lòng Lãnh Nguyệt nghĩ gì, lúc này hắn vỗ vai Lãnh Nguyệt nói:

"Được rồi, mọi chuyện đã qua, tôi và con nhỏ điên kia chẳng phải không xảy ra chuyện gì sao, nếu ngươi cảm thấy có lỗi với người thôn Thông Bắc, thì sau này diệt trừ qủy vật giúp họ báo thù.

Nghĩ thoáng một chút, đừng ảo não như vậy chứ!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status