Ác linh quốc gia

Quyển 15 - Chương 3: Xảy ra chuyện


Dịch: Khả Phương

Biên: Hàn Phong Vũ

Người trên xe xuống hơn phân nửa, vây quanh toàn bộ hiện trường chật như nêm cối.

Mặc dù dáng người của Hạ Thiên Kỳ rất cao lớn, thế nhưng lại không biết làm sao so với tầng tầng đều toàn là người, hắn cũng chỉ có thể không chút lịch sự mà chen thẳng lên phía trước.

Dựa vào mình vừa cao lớn lại vừa to con, rất nhanh mà Hạ Thiên Kỳ đã chen được lên phần đằng trước nhất, lúc này chỉ vừa nhìn thấy thôi là ngay cả hắn cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Đầu xe bị đâm đến mức lõm vào một khối lớn, trên tấm kính chắn gió bằng thủy tinh liền đó cũng dính đầy máu tươi đặc quánh bắn lên tung tóe, trên mặt đường để lại một vệt dài màu đỏ tươi, nạn nhân nhìn qua là một người phụ nữ, một nửa thân thể không còn nguyên vẹn ngã xuống bên cạnh đầu xe, còn một nửa thân thể còn lại thì nằm ở một vị trí bên ngoài cách hiện trường hơn 20 thước rất thê thảm.

Người tài xế co quắp người ngồi dưới đất, ánh mắt dại ra nhìn một nửa thi thể ở phía đằng xa, đang thở hổn hển không ngừng.

Một phần những người hiếu kỳ xem náo nhiệt ở xung quanh đều không chịu được cảnh ghê tởm này mà nôn ra, cho dù không nôn ra thì cũng đang bụm chặt miệng lại nôn khan.

"Thật sự là quá thảm rồi."

"Đã có ai gọi xe cứu thương chưa?"

"Còn gọi xe cứu thương để làm gì nữa, cà người đã bị đụng đứt thành hai đoạn rồi, nhanh chóng gọi điện báo cho cảnh sát đi."

Bời vì cả một phần lớn mọi người đều đang nói tiếng địa phương, Hạ Thiên Kỳ nghe không hiểu lắm, chỉ nghe thấy có mấy người từ bên ngoài đến xem lại dùng tiếng phổ thông nửa nạc nửa mỡ để nói lại.

Trong lòng Hạ Thiên Kỳ không khỏi vì người chết mà cảm thấy thương xót, nhìn thấy một cô gái tuổi tác hẳn là không lớn lắm, nhưng đã bị đột tử ở ngay nơi này như vậy.

Chỉ có điều thương tiếc cũng chỉ hoàn thương tiếc, với Hạ Thiên Kỳ thì đây cũng chỉ là khoảnh khắc trong một cái chớp mắt, dù sao đi nữa thì hàng năm những người chết đi do sự cố tai nạn giao thông đâu chỉ có mấy chục ngàn, giống như cái sự cố phát sinh ra lúc này cũng chỉ là trùng hợp bị bọn họ đâm phải mà thôi.

"Ra đường xui xẻo rồi."

Trong đầu Hạ Thiên Kỳ nảy ra cái suy nghĩ như vậy, lúc này dưới góc nhìn của hắn chính là một chuyện rất xui xẻo, chỉ có điều đi men theo con đường quốc lộ này quan sát một chút, hắn không khỏi có chút nghi ngờ với nguyên nhân phát sinh ra sự cố lúc này.

Bởi vì con đường quốc lộ này cũng không phải là rất hẹp, ít nhất cũng có thể chứa được hai chiếc xe buýt đi song song với nhau, còn như bên cạnh hai con đường quốc lộ còn lại thì hoàn toàn bị trũng xuống dưới, Hạ Thiên Kỳ đi đến một mặt hướng về phía dưới quan sát qua một chút, độ cao ít nhất phải có đến hơn 20 thước, nếu như là những người bình thường khác, thì hoàn toàn dừng nghĩ đến việc từ phía dưới kia bò lên trên.

Mà cái này cũng đang là cái chỗ địa phương mà Hạ Thiên Kỳ cảm thấy nghi ngờ. Đầu tiên xe buýt đang cập vào một bên mà di chuyển, xe đạp đi trên đường gần như là không có, hơn nữa bầu trời cũng không phải quá mức tối tăm, cho nên nếu như phía trước có xuất hiện ra một người nào đó đi đến, thì tài xế có thể nhìn thấy mới đúng. Nhưng nhìn thấy nạn nhân bị đâm phải thê thảm như vậy, dễ nhận thấy chính là thời điểm khi người tài xế phát hiện ra, thì cũng đã đâm vào rất mạnh rồi.

"Sự việc này có phần bất thường."

Cà một thời gian dài đi lại trong nhiệm vụ, khiến cho Hạ Thiên Kỳ vô củng mẫn cảm với những tình huống đột ngột phát sinh ra, dù sao đi nữa thì thế giới lúc này cũng đã hoàn toàn khác biệt với cái thế giới mà hắn nhận thước trong dĩ vãng rồi. Cho nên nếu như có bất cứ cái gì không phù hợp với bình thường xảy ra, ở chỗ Hạ Thiên Kỳ đều có thể bị phóng đại lên đến vô cùng vô tận.

Lãnh Nguyệ quay về tế bái sư phụ quan trọng hơn, cho nên hắn tự nhiên sẽ không xen vào việc của người khác, trên thực tế thì hắn chưa bao giờ là một người thích tự tìm phiền toái đến cho bản thân mình, cho nên hắn suy nghĩ một lúc sau rồi lại từ trong đám người chen chúc ra bên ngoài. Dự định sẽ trở lại trên xe lại lần nữa.

Nhưng ngay lúc này, lại nghe thấy người tài xế trước đó vốn là mặt xám như tro tàn đột nhiên hét to một tiếng kinh hãi:

"A!"

Tất cả mọi người đều bị tiếng hét thàm thiết này của người lái xe dọa cho sợ hãi, bởi vì thật sự rất giống với tiếng kêu của một con lợn bình thường bị chọc tiết, Hạ Thiên Kỳ lại lần nữa vội vàng chen chúc về phía trước, lại nhìn thấy người tài xế kia đang trợn trắng mắt, thân thể đang co quắp run rẩy.

"Lại có chuyện gì sao?"

"Ông ta làm sao vậy?"

Nhìn thấy người tài xế đột nhiên lại biến thành cái một dạng như thế này, những người đang vây xem náo nhiệt ở xung quanh đều bị dõa đến mức trắng bệch cả mặt, có lẽ là Lãnh Nguyệt cũng đã nhận ra tình hình bên ngoài lúc này có gì đó bất thường, không biết đã xuống khỏi xe từ bao giờ, rồi đi đến bên cạnh Hạ Thiên Kỳ.

Khẽ nâng tay lên đưa đến trước mũi người tài xế thăm dò, sắc mặt Lãnh Nguyệt đột nhiên âm trầm nói:

"Ông ta chết rồi."

Cho dù Lãnh Nguyệt không cần phải tuyên bố cái kết quả này, chỉ cần nhìn khuôn mặt gần như vặn vẹo kia thôi, Hạ Thiên Kỳ cũng có thể nhận ra ông ta đã chết rồi. Nhưng mà hắn không nghĩ ra gã tài xế này chết như thế nào, mặc dù là có đột nhiên phát bệnh đi nữa, thì cũng không đến mức hét thảm lên một tiếng đi.

"Có thể nhìn ra được cái gì khác sao?"

Lúc này Hạ Thiên Kỳ nhìn về phía Lãnh Nguyệt, dự định sẽ nghe một chút về quan điểm của Lãnh Nguyệt.

Lãnh Nguyệt quan sát tình hình của người tài xế kia một chút, sau đó cậu ta lại quay về phía Hạ Thiên Kỳ nói:

"Người này bị hù chết."

"A! Bị hù chết?"

Nhưng mà Hạ Thiên Kỳ đã từng nghe nói là có người bị hù dọa rất nhiều, nhưng mà về chuyện bị hù chết ngay trước mắt thì hắn chưa từng nghe nói qua bao giờ, ngược lại thì đã từng nhìn thấy những tình tiết tương tự trong một số bộ phim kinh dị.

Chỉ có điều nhìn thấy một bàn tay người tài xế đặt lên ngực, còn một bàn tay khác thì giống như là đang cố ngăn chặn lại cái gì đó dừng lại ở phía trước mắt ông ta, một đôi mắt mở to cứng đờ tràn đầy sợ hãi, miệng thì há ra thật lớn.

Hạ Thiên Kỳ nghe xong thì cũng tương đối đồng ý với cách lý giải của Lãnh Nguyệt, nhưng mà lại cảm thấy rằng người tài xế này mặc dù là đâm chết người đi, nhưng mà vừa rồi khi điều khiển xe thì ông ta chưa từng uống rượu, cũng không phải là không có bằng lái xe, mặc dù là xe buýt có quá tải đi nữa, vậy thì cũng chỉ thuộc về phạm vi giao thông xảy ra chuyện, hơn nữa trách nhiệm về tai nạn sẽ quy về người nào đó, quy về nhiều ít thế nào thì vẫn không nắm được rõ ràng, cứ xem như là một gã tài xế lái những xe lớn đi, hẳn là sẽ không vì những loại chuyện như thế này mà đã bị hù chết đi mới đúng.

"Đang muốn tránh ra thì lại là chuyện tốt do quỷ vật làm ra."

Hạ Thiên Kỳ đang có loại cảm giác ngày này thật chó má, tốt nhất là gã tài xế này mắc bệnh gì đó có tính đột ngột phát bệnh ra đi, nói cách khác, muốn tránh né chuyện này thì lại vừa đưa bọn họ dây dưa vào trong.

Liên tiếp chết đi hai mạng người, mặc dù chỉ xem như là một hành khách bình thường không có biện pháp nào quay đi ngay, nhưng mà nếu như Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt muốn rời đi thì vẫn có thể, cùng lắm thì cứ dùng thẻ công tác để bãi bình đi là được.

Nhưng mà Lãnh Nguyệt thì lại hoàn toàn không có chút ý tứ nào muốn đi, rất có một loại điệu bộ giống như muốn phải đem chuyện này điều tra cho thật rõ ràng.

"Cậu không đi tế bái sư phụ của cậu sao?"

"Tế bái, nhưng vẫn còn có khoảng thời gian vài ngày."

Lãnh Nguyệt cho Hạ Thiên Kỳ một câu trả lời quả quyết, chắc chắn là cậu ta đang muốn ở lại quan sát xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

Hạ Thiên Kỳ hiểu rất rõ tính cách của Lãnh Nguyệt, cũng giống như đã đụng đến là sẽ không bỏ qua bất cứ một con quỷ vật nào, chuyện này có lẽ cũng có chút liên quan đến sư phụ của cậu ta đều là bị quỷ vật hại chết, cho nên với quỷ vật vẫn lả có một mối thù hận không đội trời chung, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho bất cứ một con nào.

Nhìn thấy Lãnh Nguyệt kiên trì muốn lưu lại, Hạ Thiên Kỳ cũng không hề có ý kiến gì, mặc dù hắn không muốn tự rước lấy phiền toái, nhưng mà nếu như khởi điểm của sự việc thật sự là do quỷ vật làm, như vậy thì bọn họ cứ đem sự việc giàn xếp đi thì cũng còn có thể cầm lấy được chút điểm vinh dự, cho nên cũng rất đáng để lưu lại quan sát xem.

Luôn luôn đợi cho đến khi mặt trời dần khuất núi, đến thời điểm không gian núi rừng hoàn toàn bị một màu đen bao phủ xuống, thì xe của cảnh sát mới xuất hiện tại hiện trường.

Đợi sau khi qua cả một quá trình làm việc theo quy trình, thì một gã cảnh sát lại đi lên xe buýt, dễ nhận thấy là muốn thế chỗ người tài xế đưa bọn họ về thị trấn Thành Hương trước.

"Được rồi, lúc này tôi không những là có thể ngủ một giấc trưa ở trên xe, còn có thể trực tiếp ở trên xe nói chúc ngủ ngon."

Hạ Thiên Kỳ một bên vừa ăn một miệng lớn quả táo tây vỏ đỏ trong tay hắn, một bên đang nói gì đó không rõ ràng với Lãnh Nguyệt đang đứng ở bên cạnh hắn.

Lãnh Nguyệt cũng không muốn ngồi xuống chỗ của Hạ Thiên Kỳ, trên lưng mang cái túi hành lý lớn thẳng tắp, Hạ Thiên Kỳ chỉ cần nhìn thấy thôi cũng đã mệt mỏi đến phát hoảng lên thay cho Lãnh Nguyệt, nhưng mà hắn cũng không tình nguyện lại làm kẻ hèn đi khuyên bảo cái gì nữa, dù sao đi nữa thì hắn hiện tại cũng là một con người "cao lãnh".
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status