Ác linh quốc gia

Quyển 18 - Chương 30: Không cách nào dự liệu

Dịch: Hàn Phong Vũ | Anh Túc teamHạ Thiên Kỳ cúi đầu, cầm quyển sách anh ngữ mở ra dựng thẳng lên đặt trên bàn học, làm như vậy ít nhất có thể che đi một chút sắc mặt vô cùng tái nhợt lúc này của hắn.

Từ sau khi trở lại, hắn vẫn luôn suy nghĩ về hai học sinh kia, cùng với những học sinh đi vào trong WC kia, bọn họ rốt cuộc gặp phải chuyện gì, có tới hai học sinh bị giết, nhưng các học sinh còn sót lại cứ như bị mất trí nhớ, lại lần nữa quay lại.

Lại nói tiếp, mặc dù Lãnh Nguyệt và Mộc Tử Hi đều từng giải thích với hắn về lời nguyền, thế nhưng về hình thức lời nguyền biểu hiện, thì hai người kia cũng không có để cập tới bất kỳ cái gì.

Trước kia hắn cho hình thức mà lời nguyền biểu hiện giống với cái lời nguyền mà quỷ chú trước đó làm ra, nhưng theo đà Lãnh Nguyệt phủ định nhận thức của hắn, hôn nữa kể từ sau khi bọn họ đi vào trường này, gặp đủ các loại, với cái lời nguyền mà ác quỷ tạo ra này, hắn thực sự như một người bình thường vậy, hoàn toàn không có đến một chút manh mối nào.

Quỷ chú là sinh ra từ một ý niệm của quỷ vương, cái này có thể lý giải là ý niệm, một điểm này cũng bị rất nhiều người trong hiện thực giải thích là do tồn tại của quỷ hồn. Nói người có ý niệm quá mạnh mẽ, sau khi chết vẫn sẽ làm nhiễu loạn các khu vực có từ trường, bởi vậy mới xảy ra một số tình huống như ma quỷ lộng hành.

Cách nói này là thật hay giả, Hạ Thiên Kỳ cũng không quan tâm, nhưng mà hắn cảm thấy cái vật ý niệm này là vô hình, như nước vậy, sẽ theo thay đổi của hoàn cảnh mà thay đổi.

Vừa có thể biến thành thể lỏng, vừa có thể biến thành thể rắn, thậm chí là thể khí. Đồng thời nếu đặt nước trong ly, hình dáng của nó chính là cái ly, nếu dùng sức khuấy nó, hoặc là vỗ vào nó, nó sẽ xuất hiện vòng xoáy, hay hoặc là xuất hiện sóng gợn lăn tăn.

Nên nếu muốn mượn nước để hiểu, vậy thì quỷ chú có thể lấy bất cứ hình thái nào để xuất hiện.

Ý niệm tấn công của quỷ vương là quỷ chú, mà ý niệm tấn công của ác quỷ chính là lời nguyền.

Ác quỷ không mạnh mẽ như quỷ vương, thế nên lời nguyền nó thi triển cũng không thể có sẵn ý thức tự chủ như quỷ chú.

Quỷ chú có ý thức tự chủ, nên nó lấy tư cách là một loại thủ đoạn tấn công của quỷ vương sau khi thi triển ra, nó lập tức có thể căn cứ vào tình hình mục tiêu khác biệt, từ đó biến hóa ra hình thái khác nhau tiến hành tấn công.

Cái này nếu giải thích bằng chút hình ảnh, như tên lửa đạn đạo thông minh, sau khi bắn ra sẽ căn cứ vào một số hành vi của mục tiêu mà đưa ra thay đổi, từ đó thực hiện mục đích tiến công mục tiêu.

Mà lời nguyền thì hẳn là như nửa tên lửa đạn đạo thông minh, mặc dù cũng sẽ căn cứ vào thay đổi của mục tiêu mà thay đổi, thế nhưng loại thay đổi này lại hoàn toàn có hạn, cũng không nhất định sẽ đưa đến tác dụng tấn công.

Vừa suy nghĩ một chút theo lối tư duy này, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên cảm thấy có vẻ như hắn đã lý giải được một chút về lời nguyền.

Nếu lời nguyền là không có hình dáng, như vậy trong ngôi trường này, thì thật sự là cái gì cũng có khả năng xảy ra.

Lời nguyền sẽ liên tục thay đổi hình dạng, sẽ không theo bất cứ logic nào, vì mục tiêu tấn công là bọn họ, nhưng bọn họ ẩn núp trong trường học, điều này khiến lời nguyền rất khó nhắm chuẩn, nên đành phải như mèo mù đụng chuột chết, đánh bên này một cái, đánh bên kia một cái.

Nhìn như có quy tắc, có mục tiêu, nhưng kỳ thực lại thuộc về đánh cuồng bắn bậy.

Cho tới bây giờ hắn mới thật sự hiểu, vì sao Lãnh Nguyệt lại nói lời nguyền này là không thể giải, vì từ lúc bọn họ bị cuốn vào lời nguyền, đã chứng minh bọn họ không cách nào chống cự cổ ý niệm lực lượng này.

Cổ ý niệm lực lượng này mặc dù không cách nào xác định vị trí của bọn họ, trực tiếp giết chết bọn họ, thế nhưng bọn họ cũng không cách nào giết chết một thứ mà ngay cả hình dạng cũng không có.

Ý niệm không ngừng đánh cuồng bắn bậy, trong khoảng thời gian ngắn, có thể bọn họ vẫn có thể may mắn trốn thoát, nhưng nếu cứ như vậy thêm nữa, bọn họ nhất định sẽ theo đà trường học bị hủy diệt mà bị giết chết.

Suy nghĩ rõ ràng những điều này, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy với chính hắn mà nói, đây vừa là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.

Nguyên nhân tốt là ở chỗ hắn sẽ không như trước, hoàn toàn chính là mò đá qua sông, thế nhưng nguyên nhân xấu, chính là sau khi nghĩ rõ ràng, thì phát hiện bản thân càng không có biện pháp gì với chuyện này.

Tổng kết lại, kế tiếp hắn cần phải làm chính là một câu nói, cẩn thận mọi thứ.

Mỗi học sinh đều có thể biến thành tai mắt của lời nguyền, lời nguyền vì không có ý thức tự chủ, cho nên khó có thể nhắm chuẩn đến bọn họ, thế nhưng với những người khả nghi, nó sẽ tiến hành tiến công tiêu diệt nhóm người khả nghi.

Theo tiếng chuông tan học vang lên, Hạ Thiên Kỳ như một cái xác biết đi theo học sinh trong lớp cùng đi ra khỏi lớp học.

"Anh Tiễn, chờ bọn em chút."

Hạ Thiên Kỳ vừa mới đi ra khỏi lớp học, lại nghe có người sau lưng gọi hắn, không cần quay đầu lại hắn cũng biết chính là hai bạn học mặt mũi gian xảo buổi sáng kia.

Có điều lúc này Hạ Thiên Kỳ cũng không chú ý đến bọn họ, mà là tận lực giả vờ làm ra bộ dạng mà cái thân phận này của hắn nên có, nói:

"Nhìn cái bộ mặt đê tiện kia của các ngươi kìa, nói đi, muốn làm gì?"

"Chúng ta có thể làm gì, cùng tới canteen ăn một bữa trước, sau đó quay về ký túc xá chơi bài, dù sao thì hôm nay mấy chủ nhiệm tổ chức hội nghị giáo viên nhân viên, sau tiết tự học cũng không lên nữa."

Hai người xem chừng đã sớm dự định xong rồi, buổi tối sau giờ tự học quay về ký túc xá chơi bài.

Hạ Thiên Kỳ cũng không muốn ở lại trong ký túc xá với mấy người này, bởi vì kia không thể nghi ngờ là sẽ khiến bản thân bại lộ ở mức độ lớn nhất, là tuyệt đối không trà trộn trong đám người an toàn.

Thế nhưng nếu hai học sinh này đã tìm tới hắn, hắn cũng không tiện từ chối, vì vậy suy nghĩ một biện pháp nói:

"Quay về ký túc xá thì vô vị quá, chúng ta chơi ngay trong lớp là được, dù sao chủ nhiệm lớp cũng không tới."

"Quan trọng là trong lớp có camera giám sát, chơi bài trong lớp chẳng phải là tự tìm cái chết sao."

Hạ Thiên Kỳ lại quên mất chuyện trong lớp còn có camera giám sát, hắn vừa không đồng ý cũng không nói không đồng ý, không thể làm gì khác ngoài nói qua loa một câu:

"Phải xem tâm tình tôi thế nào đi, đi ăn trước."

Cùng lúc đó, ở lớp bảy năm ba.

Người trong lớp đã rời đi không còn nhiều, chỉ còn lại mười mấy học sinh hoặc là làm bài thi, hoặc là dọn dẹp sách giáo khoa.

Học sinh bước vào lớp mười hai, sẽ biểu hiện ra hai loại trạng thái hoàn toàn trái ngược.

Một loại tự nhiên là có mong muốn thi đậu vào học ở một trường học không tồi, bọn họ sẽ càng thêm nỗ lực học tập, càng sẽ cảm thấy áp lực thi vào trường cao đẳng càng ngày càng tới gần.

Còn như một loại khác là học sinh thành tích hơi kém, loại học sinh này sẽ không có chút cảm giác nào quá lớn với chuyện thi cao khảo, ngược lại, bọn họ sẽ cảm thấy dù có thi cao khảo hay không thì cũng phải rời khỏi trường học, đoán chừng giáo viên sẽ không làm gì bọn họ.

Nên cao trung sẽ phân chia ra lớp thực nghiệm, và lớp bình thường, như năm ba lớp bảy này chính là một lớp học bình thường điển hình.

Trong lớp hơn sáu mươi người, số còn biết học tập một cái tay cũng đếm tới, còn lại phần hớn đều là đến trường học trực ca, hoặc đọc tiểu thuyết, hoặc ngủ, hoặc là chơi điện thoại đi động.

"Lý Dương? Nghĩ gì thế, đi ăn cơm không?"

Một nam sinh cà lơ phất phơ đi tới trước hàng cuối cùng, quay về một học sinh người cao gầy đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ nói.

"Không nghĩ gì hết, giờ đi thôi."

Lý Dương cười khan một tiếng với nam sinh gọi hắn kia, sau đó cũng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status