Ác linh quốc gia

Quyển 18 - Chương 43: Sau 2, tới 3

Dịch: Hàn Phong Vũ | Anh Túc team

"Kẽo kẹt..."

Lúc này mặt giường lại chuyển động, Từ Thiên Hoa nín thở không dám lên tiếng, thân thể càng duy trì tư thế trước đó, một cử động nhỏ cũng không dám.

"Kỷ Hiểu Hiểu?"

"Kỷ Hiểu Hiểu?"

Âm thanh đến từ ngoài cửa lần nữa vọng vào như có như không.

"Kẽo kẹt..."

"Kẽo kẹt..."

Mặt giường không ngừng di động hai cái, sau đó Từ Thiên Hoa lại nghe được một tiếng âm vang của hai chân giẫm trên giường hắn, không thể nghi ngờ, nữ sinh giường trên kia đã đi xuống từ phía trên, đồng thời hai chân cô ta còn giẫm trên mặt giường của hắn.

Từ Thiên Hoa cảm thấy sau lưng rét lạnh, cảm thấy nữ sinh vừa xuống kia đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm.

Mặc dù quạt điện trên đỉnh đầu quay "ù ù", thế nhưng cả người Từ Thiên Hoa vẫn bị mồ hôi lạnh thấm ướt, đang trong lúc hắn khó mà chịu đựng, định trở cả người lại, lại nghe nữ sinh kia đột nhiên cười khẽ một tiếng.

Tiếng cười đột nhiên vang lên, khiến tim của Từ Thiên Hoa nhảy mạnh mấy cái, may mà kế tiếp hắn lại nghe được tiếng động chân trần của nữ sinh kia giẫm trên mặt sàn, không bao lâu sau lại nghe một chuỗi tiếng bước chân rất nhẹ đi càng lúc càng xa.

"Kẹt..."

Cửa phòng ký túc xá được mở ra, sau đó lại bị đóng lại, lúc này Từ Thiên Hoa cũng xoay thân thể trở lại, hơi nâng đầu lên nhìn về phía cạnh cửa.

Cửa phòng ký túc xá nhìn qua vẫn như trước đó, vẫn đóng lại rất chặt, trong hành lang bên ngoài không có chút âm thanh nào vọng tới, trừ giường trên hắn trở nên trống rỗng ra, thì hình như không xảy ra chuyện gì khác.

Từ Thiên Hoa nhấp đôi môi khô khốc, trái tim đầy bất an đã treo lên thật cao.

Không hề nghi ngờ, khu ký túc xá nữ sinh này đã xảy ra chuyện lạ, nếu hắn còn tiếp tục ở lại nữa, không biết sẽ xảy ra cái gì. Thế nhưng nguy hiểm cũng không phải trong phòng ký túc xá, hiển nhiên là ở hành lang ngoài phòng ký túc xá, nếu hiện tại hắn liều lĩnh ra ngoài, rất khó nói có phải tự chui đầu vào lưới hay không.

Nội tâm Từ Thiên Hoa xoắn quýt, có điều không để hắn xoắn quýt quá lâu, ngoài hành lang lại vọng tới một tiếng phụ nữ khẽ gọi:

"Diêu Tuyết?"

Nghe tiếng gọi như ma âm địa ngục kia, sắc mặt của Từ Thiên Hoa đã khó nhìn tới cực điểm, Diêu Tuyết là nữ sinh ngủ ở giường bên trái hắn, hiện tại hắn mở mắt là có thể thấy rõ cô ta.

Nữ sinh còn đang ngủ say, chỉ có điều hai đầu chân mày cô ta có hơi nhếch lên, chăn hầu như đã hoàn toàn rơi trên sàn, hai chân khẽ nâng lên một chút.

"Diêu Tuyết?"

"Diêu Tuyết?"

Tiếng gọi đến từ hành lang lần nữa vọng vào, mà lần này, hai mắt nữ sinh vốn đang nhắm chặt lại đột nhiên mở ra.

Loại mở ra này nhìn qua giống như là gặp một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ, rồi bị tỉnh lại trong lúc bất chợt vậy.

Sau đó, nữ sinh chậm rãi ngồi dậy trên giường, sau khi quay đầu mấy cái về hai bên, mắt cô ta lại nhắm ngay cạnh cửa.

Từ Thiên Hoa đang tỉnh táo cũng không bị nữ sinh phát hiện, lúc này hắn cũng nâng đầu lên một chút, cũng nhìn lại cửa phòng ký túc xá như vậy.

Nhưng không biết nguyên nhân do phòng ký túc xá tương đối tối, hay do trên cửa ký túc xá vốn cũng không có chỗ nào kỳ quái, hắn không thấy gì cả.

"Diêu Tuyết..."

Từ Thiên Hoa vừa mới hạ đầu xuống, ngoài cửa lại vọng tới tiếng gọi đáng sợ kia, sau khi nghe tiếng gọi kia, thân thể nữ sinh chấn động mạnh một cái, tiếp theo lại quay đầu nhìn về phía Từ Thiên Hoa vô cùng đột ngột.

Hai mắt Từ Thiên Hoa vì sợ hãi mà mở rất lớn, ánh mắt nữ sinh đờ đẫn nhìn hắn, tiếp theo vậy mà nhìn về phía hắn nhếch môi cười khẽ một tiếng.

Nụ cười của nữ sinh có loại lạnh lẽo đáng sợ không nói ra được, mặc dù cũng trải qua không ít tình cảnh lớn, thế nhưng trong tình huống không hề có chút sức phản kháng nào như bây giờ, vẫn là lần đầu tiên kể từ khi hắn trở thành quản lý tới nay.

Nụ cười lạnh lẽo đáng sợ của nữ sinh vẫn luôn treo trên mặt, sau đó cô ta xuống khỏi giường, rồi từng bước từng bước đi về phía cửa phòng ký túc xá trong tầm mắt Từ Thiên Hoa.

"Kẹt..."

Cửa phòng ký túc xá bị nữ sinh kéo ra, bóng tối trong hành lang hoàn toàn chảy vào, ánh mắt Từ Thiên Hoa vẫn luôn dán chặt trên người nữ sinh kia, mà trong một nháy mắt nữ sinh kia đi ra ngoài, trong lúc mơ hồ hắn thấy một cái móng vuốt màu đỏ đột ngột xuất hiện trước cửa.

Tiếp theo, cửa phòng ký túc xá lại lần nữa bị đóng lại.

Hiển nhiên, thứ đóng cửa trước đó cũng không phải hai nữ sinh đi ra kia, mà là... Cái móng vuốt màu đỏ kia!

Có một con quỷ ở ngoài cửa.

Trong lòng Từ Thiên Hoa đặc biệt tin chắc một điểm này, thế nhưng hắn không biết bản thân nên làm thế nào.

Nếu như là trong sự kiện của ngày xưa, hắn chắc chắn sẽ không hoảng loạn như hiện tại, nhưng lúc này lại bất động, đây là một lời nguyền mà bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, mà hắn cũng không phải quản lý phóng ra chú thuật trước kia nữa, vừa vặn chỉ là một người bình thường có chút kinh nghiệm mà thôi.

Thực lực quyết định lòng tin, với người có loại tính cách này như hắn mà nói, mất đi pháp lực hầu như chẳng khác nào mất đi toàn bộ.

Cái này như thái độ cư xử của của hắn với Hạ Thiên Kỳ thay đổi từ đầu đến cuối, khi Hạ Thiên Kỳ còn là thuộc hạ của hắn, hắn sẽ biểu hiện cao cao tại thượng, hắn sẽ biểu hiện khinh thường, thế nhưng đến sau khi Hạ Thiên Kỳ tấn chức đến quản lý, tất cả cảm giác ưu việt của hắn trước đó đều biến mất.

Vẻn vẹn chỉ trong vài phút, trong phòng ký túc xá lại thiếu đi hai người, trong mắt Từ Thiên Hoa, hai nữ sinh kia tuyệt đối sẽ chết chắc, nhưng hắn vẫn không dám xác định, kế tiếp còn có người thứ ba rơi vào tình cảnh như vậy hay không.

Nhưng hiện tại chính là như vậy, đều tiến triển theo phương hướng anh lo lắng nhất, sau đó hoàn toàn ném anh vào địa ngục.

Từ Thiên Hoa vẫn còn đang cầu nguyện, tiếng gọi đến từ ngoài cửa có thể đã biến mất trước đó, lúc này giọng của phụ nữ cực kỳ khô khốc kia lần nữa vọng vào từ ngoài cửa:

"Tôn Di Nhiên?"

Lần này âm thanh kia gọi chính là nữ sinh trong phòng ký túc xá, trừ hắn ra, trong phòng ký túc xá chỉ còn lại một nữ sinh này.

Từ Thiên Hoa cảm thấy hắn nhất định phải làm chút gì đó, nếu còn tiếp tục thế này nữa, vậy thì đợi đến khi cô nữ sinh này cũng bị cái âm thanh kia gọi ra ngoài, người chết kế tiếp nhất định sẽ đến phiên hắn.

Nên không cần biết có biện pháp nào ngăn cản hay không, hiện tại hắn chỉ có thể ngựa chết chữa thành ngựa sống, là không thử không được.

Từ Thiên Hoa hung hăng nghiến răng, lúc này cũng không tiếp tục nằm trên giường giả chết nữa, mà là thận trọng xuống khỏi giường, tiếp theo đi tới trước giường bên cạnh.

Nữ sinh còn đang ngủ, sau khi qua đến nơi, Từ Thiên Hoa đưa tay thử vỗ vỗ mặt của nữ sinh kia, hiển nhiên là định đánh thức cô ta.

Thế nhưng nữ sinh lại không phản ứng chút nào, mãi đến khi cái âm thanh kia lần nữa vang lên.

"Tôn Di Nhiên?"

Âm thanh vọng vào trong, nữ sinh vốn đang ngủ say đột nhiên mở mắt, không biết do mắt của nữ sinh này vốn rất lớn, hay vì mơ thấy chuyện đáng sợ nào đó, nên lúc này hai mắt cô ta hoàn toàn trợn trừng lên.

Thế nhưng rõ ràng Từ Thiên Hoa như đang mặt đối mặt với cô ta, thế nhưng nữ sinh kia lại hoàn toàn không có phản ứng, xem như như bị mất hồn.

Từ Thiên Hoa thấy cái bộ dạng này của nữ sinh, lại vung tay cho nữ sinh kia một bạt tai, cố gắng làm nữ sinh kia tỉnh dậy.

Nhưng một lần nữa, cái âm thanh chết tiệt ngoài cửa kia cản trở.

"Tôn Di Nhiên?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status