Ác linh quốc gia

Quyển 18 - Chương 45: Phủ nhận

Dịch: Hàn Phong Vũ | Anh Túc team

Hạ Thiên Kỳ vì vậy mà lo lắng không thôi, thế nhưng lúc này lo lắng quá mức hiển nhiên cũng không có bất kỳ tác dụng nào, nên hiện tại hắn thấy rất rõ ràng, cái này giống như lúc hắn đến trường kéo bè kéo lũ đánh nhau, đánh không lại thì cũng lắm bỏ chạy thôi, nếu bọn họ đã không làm gì mấy thứ quỷ xuất hiện trong lời nguyền kia, vậy thì không cần nghĩ đi đối phó nữa, cứ chuyên tâm nghĩ cách chạy trốn thôi.

Mặc dù loại chuyện như vậy rất buồn bực, cũng rất bực bội, thế nhưng hồi tưởng lại thời điểm hắn mới vào công ty, lúc đó không phải cũng cố gắng chạy trốn hay sao.

Còn chủ nhiệm lớp đầu dầu vẫn đứng trên bục giảng nói luyên thuyên bất tận, số lượng học sinh trong lớp bị giảm đi hoàn toàn không gây ra bất kỳ sự chú ý nào của ông ta, có lẽ trong ý thức của ông ta, lời nguyền đã hoàn toàn xóa đi vết tích về sự tồn tại của những học sinh này.

Loại lực lượng có sẵn này của lời nguyền khiến trong lòng Hạ Thiên Kỳ rất kinh hoảng.

Thành thật mà nói, sau khi trải qua nhiều hơn, thấy nhiều thi thể hơn, sự sợ hãi của hắn với quỷ vật, đã từ sợ hãi bộ dạng trực quan, đưa lên tới trên sợ hãi năng lực của quỷ vật.

Trong đó, khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng chính là năng lực có thể khiến người ta hoàn toàn quên lãng.

Nếu so sánh con người với một cái thẻ nhớ, như vậy văn kiện lưu trữ trong thẻ nhớ chính là ký ức của con người, thế nhưng quỷ vật lại có thể dựa vào năng lực đáng sợ của bọn chúng, để cắt bỏ thứ vốn là ký ức, thậm chí biết dùng một loại ký ức khác thay thế.

Nếu nói có một ngày, ký ức của hắn cũng sẽ bị quỷ vật thay thế, vậy thì hắn còn có thể là Hạ Thiên Kỳ không?

Những chuyện hắn trải qua này, những người bạn hắn gặp được này, chỉ sợ hắn cũng hoàn toàn quên sạch.

Lại nói tiếp, cái này so với bị giết thật ra không khác nhau chút nào.

Trên đời này có quá nhiều chuyện không thể nào nói rõ, như Trang Chu mộng điệp* vậy, không có bất kỳ ai có thể nói rõ, rốt cuộc là mộng hay là thật, là thật hay là mộng.

*Trang Chu mộng điệp: chuyện không biết thực hư.

Hắn từng xem một bộ phim khiến hắn rợn cả tóc gáy, tên bộ phim là "the others", trên cơ bản bộ phim này không có gì kịch tính, đồng thời vừa đáng ghét vừa dài, nội dung nói về một phụ nữ dẫn theo vài đứa trẻ, và vài người giúp việc đến sống trong biệt thự trên một hòn đảo nhỏ.

Lúc vừa mới xem, thậm chí xem đến hơn phân nửa hắn đều cảm thấy cốt truyện cũ mèm, đồng thời mỗi một lần đều có thể đoán được chuyện xảy ra kế tiếp.

Ví dụ như trong biệt thự bắt đầu xuất hiện âm thanh lạ, ví dụ như trẻ em trong nhà bắt đầu chứng kiến một số chuyện cổ quái, ví dụ như các người giúp việc bắt đầu trở nên đặc biệt quỷ dị.

Nhiều lần hắn đều nhàm chán ngẩng người ra nhìn chằm chằm màn hình máy tính, thế nhưng hắn có một thói quen, đó chính là không cần biết làm chuyện gì đều phải đến nơi đến chốn, nếu mua phải một chai thức uống rất khó uống, hắn cứ việc uống, ngay cả muốn nôn hắn cũng chịu đựng uống hết. Hay như nghe xong đoạn nhạc dạo của một bài hát sẽ khiến hắn bực dọc, thì ngay cả khi nghe xong là muốn đánh người, hắn cũng sẽ kiên trì nghe hết.

Xem phim, đọc tiểu thuyết đều như vậy, nếu đã bắt đầu xem, vậy thì không cần biết diễn biến hay kết thúc thế nào, hắn đều sẽ kiên trì xem hết.

Lúc hắn đi học, vì lúc nào cũng đánh nhau gây họa, nhiều lần đều cảm thấy đến trường không thú vị rồi không muốn đến nữa, nhưng chính vì muốn có cái để ăn nói, để giao phó cho người nhà, nên hắn vẫn kiên trì học lên cao trung, thậm chí còn đi tới thành phố Phước Bình học đại học.

Chính vì có loại thói quen này, nên hắn cố nén buồn ngủ xem hết bộ phim này, thế nhưng kết cực của bộ phim lại xuất hiện đảo ngược, cũng khiến hắn rất ngoài ý muốn.

Đầu tiên bộ phim "the others" này đúng là một một phim kinh dị có quỷ tồn tại, trong căn biệt thự trên đảo nhỏ kia đúng là có ma quỷ lộng hành, mấy người hầu gái kia thật sự cũng tồn tại vấn đề.

Nhưng chân tướng chính là, người tự cho là bà chủ trong ngôi nhà bị ma quỷ phá kia và bọn nhỏ mà cô ta sợ bị quỷ làm tổn thương kia, thật ra mới là quỷ thật sự trong ngôi nhà kia.

Mà những thứ mà bọn họ cho là quỷ kia, thật ra mới là người ở trong biệt thự.

Lúc vừa mới xem xong, chẳng qua hắn chỉ cảm thấy tình tiết đảo chiều rất ngoài ý muốn, còn như kinh dị gì gì đó, vì không máu me, cũng không xuất hiện phân cảnh quá mức âm trầm, nên hầu như không có chỗ nào kinh dị.

Thế nhưng sau khi xem hết bộ phim này không được bao nhiêu ngày, lúc hắn buồn chán đột nhiên hồi tưởng lại bộ phim này, hắn lại tức khắc bị dọa lạnh thấu tim.

Phải biết, khi đó lá gan của hắn lớn đến mức hầu như không có biên giới, còn từng vì đánh cược với người khác, mà một mình chạy ra bãi tha ma ngủ suốt một đêm.

Nhưng quan trọng chính là, một người không sợ trời không sợ đất như hắn, lại bị một bộ phim không có gì kinh dị hù dọa.

Nhưng dọa được hắn cũng không phải phân đoạn kinh dị trong bộ phim, mà là thông diệp bộ phim này muốn nhắn nhủ cho người đời.

Cái thông điệp này chính là, những nơi bạn đã thấy, nơi bạn nhận biết, có thể toàn bộ đều là sai lầm.

Người đời đều rất sợ chết, vì đều cảm thấy một khi con người chết đi, thì cái gì cũng không tồn tại nữa, như đang gian lận trong lúc thu bị nhà trường phát hiện, rồi hoàn toàn bị gạch tên vậy.

Người ta ai cũng sợ quỷ, đến ngay cả một đứa trẻ nít không được bao nhiêu tuổi, lúc đang nghe cha mẹ nói đến quỷ, đều sẽ bị dọa đến khóc lớn kêu gào.

Sao lại như vậy?

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy cũng là vò người ta cảm thấy, người là sống, mà như mấy loại như bỏ mạng, lêu lổng các loại đều là đồ chết.

Nhưng nếu đổi lại một khía cạnh khác để suy nghĩ, đứng dưới góc độ quỷ hồn, vậy thì con người vẫn sống hay sao?

Cái này như thuyết tiến hóa trăm ngàn chỗ hở, nhưng vẫn bị mọi người tôn sùng là vương đạo, có thể cũng không phải vì không có loại học thuyết nào có thể thay thế được nó, mà là vì mọi người không cách nào tiếp thu lịch sử của tiền nhân, hoặc do người ngoài hành tinh, hay hoặc do thần tiên các loại vật sáng tạo ra.

Trước đó Hạ Thiên Kỳ chưa bao giờ nghi ngờ bản thân, đổi lại càng chưa từng nghi ngờ cả thế giới, nhưng từ đó về sau, lá gan của hắn thoáng cái nhỏ hơn rất nhiều, vì hắn đột nhiên phát hiện trên đời này có rất nhiều vấn đề không cách nào giải thích.

Đồng thời những vấn đề mà họ gọi là không cách nào giải thích này, kỳ thực đều có thể lợi dụng suy luận để đạt được kết quả.

Nhưng cũng có rất ít người bằng lòng tin tưởng.

Vì chuyện nhân loại không muốn làm nhất chính là phủ nhận bản thân.

Trước kia Hạ Thiên Kỳ không tin trên đời có quỷ, nhưng lại tin tưởng nhất định có tồn tại người ngoài hành tinh. Còn chuyện suy xét người ngoài hành tinh liệu có tồn tại hay không, khi ấy hắn còn có thảo luận qua với bọn người Dương Thư Thành và Tào Kim Hải.

Tào Kim Hải cảm thấy vốn không hề có người ngoài hành tinh, còn lý do chính là, nếu quả thực có cái thứ chó má người ngoài hành tinh gì gì kia, đồng thời khoa học kỹ thuật của bọn họ còn phát triển như vậy, vì sao không trực tiếp tới xâm lược luôn đi?

Quan điểm của Dương Thư Thành và Tào Kim Hải nhất trí trên cơ bản, lý do cũng là vì sao người ngoài hành tinh chưa từng xuất hiện các loại, ý tứ nói đúng ra chính là nếu một ngày nào đó sư tử và lão hổ có nền văn minh của nhân loại, vậy thì nhân loại nhất định sẽ bị ăn tới mức trống trơn.

Lý Xương Dã cũng không có hứng thú với chuyện này, nên cũng không phát biểu quan điểm, có điều hắn lại nói đơn giản là trên đời có người ngoài hành tinh, còn lý do tại sao vẫn luôn không xuất hiện, khi ấy hắn cũng nói ra quan điểm của hắn, đó là nếu bạn dùng một cái máy camera ghi hình lại cuộc sống của loài kiến, thì làm con kiến sẽ cảm thấy trên đầu có cái gì đang giám sát bọn chúng sao?

Hiển nhiên, bọn chúng sẽ không cảm thấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status