Ác ma tái xuất

Quyển 1 - Chương 54: Mộ Dung Như Tuyết nàng từ trước tới nay chưa từng nhận là người hiền lành



Bên ngoài Huỳnh TRương Nam có dáng vẻ cầu xin nhưng trong lòng cũng đang tính toán như thế nào để thoát thân co mắt đảo qua đảo lại con đường xung quanh làm cách nào để dời khỏi đây nhanh nhất cùng với con mãng xà của mình trong lòng âm thầm tính toán 

Nhưng điều quan trọng nhất đối với hắn nữa chính là phải làm sao để mang theo con mãng xà rời đi.Bởi vì con mãng xà này đã làm cho hắn tốn rất nhiêu tiền để mua nó hơn nữa để thuần hóa nó cũng không dễ chút nào phải học thuộc rất nhiều bí pháp may ra mới có thể bắt con mãng xà này mất hêt linh tính để nghe lời hắn.Hắn càng không thể vào rừng mà săn bắt ma thú bởi vì một thuần thú sư như hắn kiêng kị nhất là vào trong rừng nếu như bắt hắn vào rừng thà bảo hắn chết còn sảng khoái hơn,bởi vì nghề thuần thú sư này không có một tia chiến đấu nào chỉ có thể sử dụng bí pháp mà thôi.Nếu như gặp một hai con thì không sao nhưng khi gặp phải bọn hắn nhất định chết trắc.Vậy nên hắn nhất định phải thoát khỏi đây

Từ ánh mắt của Huỳnh TRương Nam,là người thường quan sát kĩ sắc mặt của người khác như Mộ Dung Như Tuyết làm sao mà không biết ý nghĩ trong đầu của Huỳnh Trương Nam chứ.Mộ Dung Như Tuyết dưới mũ đội đầu nở một cười lạnh muốn trốn thoát khỏi tay nàng không đễ vậy đâu

Khi hai con ma thú của Mộ Dung Như Tuyết càng ngày càng lại gần con mãng xà kia thì nhân cơ hội mọi người không để ý,Huỳnh Trương Nam đứng giậy định nhân cơ hội đó chạy thoát vào đám đông sau đó bất thình lình nhảy lên lưng mãng xà chạy thoát

Nhưng đối với Huỳnh Trương Nam thì đó mãi mãi là ý nghĩ mà thôi sẽ không bao giờ thành sự thật bởi vì ngay ở bên cạnh còn có Mộ Dung Như Tuyết đang quan sát rất kĩ chuyển động của hắn vậy thì làm sao hắn có thể chạy được chứ

Làm đúng theo kế hoạnh định ra HUỳnh TRương Nam vừa mới đứng lên ngay lập tức định bỏ chạy vào trong đám đông,thì ngay lúc đó Mộ Dung Như Tuyết từ nãy đến giờ còn đứng yên ngay lập tức phi thân nhanh như một cơn gió lướt qua làm mọi người không cảm giác được Mộ Dung Như Tuyết ở đâu chỉ thấy ảo ảnh của nàng 

không nhìn thấy người đâu

Mà Huỳnh Trương Nam vốn đang định lẩn trốn,bỗng cảm nhận được sau lưng có cơn gió lạnh thoáng qua giống như mang theo sát khí làm hắn phải dùng mình.Nhưng ngay sau đó không đợi hắn hồi phục tinh thần thì hắn cảm giác được ở trên cổ có cái gì đó lành lạnh.Lấy hết dũng cảm hắn mới dám nhìn xuống thứ gì đặt trên cổ mình thì người càng phát run con ngươu long sòng sọc.Cái thứ ở trên cổ của hắn không phải thứ gì khác mà chính là cây kiếm của Mộ Dung Như Tuyết vốn chưa rút ra khỏi vở từ vừa này.Lần này hắn có thể cảm nhận hắn trọc tên tiểu tử này đụng sát khí rồi,

Vốn Mộ Dung Như Tuyết nàng còn chưa tính giết chết hắn nhưng mà hắn cư nhiên lại ở trước mắt nàng mà có ý định chốn thoát.Lần này nàng sẽ không thể tha hắn dễ dàng nữa đâu

" Muốn chạy sao.Chúng ta giải quyết chưa xong mà " Mộ Dung Như Tuyết giống nhưu bâng quơ nói,nhưng Huỳnh Trương Nam có thể cảm nhận được cây kiếm ở trên cổ hắn ngày một đè sát hơn.Đến lỗi khi chạm vào cổ hắn giống như tên tiểu tử này cố ý ấn mạnh một cái làm dòng máu ấm nóng dưới da bỗng nhiên giống như tìm được một đường thoát thi nhau chảy ra 

Lần này Huỳnh Trương Nam sợ thật rồi,khi những giọt máu đấy chạm vào làn da của hắn,hắn giống như cảm nhận được cơ thể của mình run lân mãnh liệt cộng thêm với đau đớn ở cổ càng làm cho hắn sợ hơn.Nhanh chóng quỳ xuống dưới chân Mộ Dung Như Tuyết cầu xin 

" Công tử ngài thân phận tôn quý xin tha cho kẻ tiểu nhân mắt mũi đui mù này,ta thật sự không giám nữa đây xin người,ngài là người có lòng từ bi nhân từ đại lượng xin ngài hãy tha cho cái mạng quẽn của tiểu nhân....." Huỳnh Trương Nam liên tục nói liên hồi không ngừng nghỉ giống như chỉ ngừng một chút thôi thì hắn có thể mất mạng ngay lập tức.Mà nội dung chủ yếu mà hắn nói chủ yếu là để nịnh hót Mộ Dung Như Tuyết mong rằng Mộ Dung Như Tuyết có thể tha cho hắn

Mà Mộ Dung Như Tuyết càng nghe hắn nói sắc mặt lại càng đen tay cầm kiếm ngày một chặt hơn sát ý lúc này thật bạo phát rồi,tên này đúng là phiền phức mà.Tốt nhất nàng sẽ cho hắn câm miệng mãi mãi 

Mà người ở xung quanhkhi nghe thấy điều này càng khinh bỉ Trương Huỳnh Nam đúng là không có một chút xíu lòng tự trọng của nam tử hán 

" Ngươi tốt nhất hãy ngoan ngoãn câm cái miệng chó của ngươi cho ta.Còn nữa Mộ Dung Như Tuyết ta tự nhận từ trước tới nay không phải là người tốt bap giờ lên ngươi cũng không phải nịnh bợ ta nữa đâu vô dụng thôi " Mộ Dung Như Tuyết lạnh giong quát nàng ghét nhất là ai nải nhải sau lưng nàng nó giống như một cái đuôi rất phiền phức

Giống như tiếng gọi của tử hần làm Huỳnh Trương Nam thành công im miệng không giám nói gì.Nhưng thái độ của hắn lại càng sợ hãi hơn trong lòng thầm nghĩ nếu như người này không ưa nịnh nọt thì làm sao đây

.Nhưng trong đầu hắn lại bỗng lóe ra một ý nghĩ mà không ai tưởng tượng được đó chính là có phải tiểu tử này không thích nịnh hót thì hắn có thể hạ thấp bản thân mình

Mộ Dung Như Tuyết không nghe được tiếng tên này luôn mồm nữa thì khuôn mặt đã bớt đen đi vài phần.Nhưng cũng không được lâu Huỳnh Trương Nam lại bắt đầu tiếp tục bài diễn văn sâu sắc của mình

" Xin ngài đại nhân đại lượng tha cho tôi,tôi đây chính là một kẻ hèn kém không biết già chẳng khác một tên phế vật......." Huỳnh Trương Nam giống như rút được ki nghiệm lần trước không tâng bốc Mộ Dung Như Tuyết mà bắt đầu một bài diễn văn mới với chủ đề là hạ thấp mình làm sao cho kẻ khác cảm thấy không đáng nhắc tới

Lần này thì Mộ Dung Như Tuyết nàng không chịu nổi nữa rồi nếu như hắn không nghe lời cảnh cáo lần thứ hai của nàng thì đừng trách nàng vô tình bởi vì ở thế giới này không có gì gọi là lòng thương hại cả người phải chính sức mình mà vươn lên thôi 

Một nụ cười khát máu được nở ra trên mặt của Mộ Dung Như Tuyết đáng tiếc không ai có thể nhìn thấy được tất nhiên là bao gồm kẻ không biết sống chết Huỳnh Trương Nam kia

" Ngươi muốn nói nữa đúng không.Rất tốt ta sẽ cho ngươi tiếp tục nói tiếp " Mộ Dung Như Tuyết vừa cười vừa nói giọng có biết bao nhiêu dịu dàng nhưng nàng vẫn phải dè cổ lại sao cho giống thanh âm của nam tử một chút

Lời nói của Mộ Dung Như Tuyết làm Huỳnh Trương Nam sung sướng như điên cho hắn nói nghĩ là tiểu tử này còn muốn nghe nữa chưa có ý định cho hắn chết xem ra lần này hắn chọn đúng phương thức rồi.Tính mạng hắn được bảo toàn rồi 

Mộ Dung Như Tuyết thu hết vẻ điên cuồng sung sướng của Huỳnh Trương Nam vào trong mắt đây chính là điều nàng muốn trước khi giết chết một con mồi không phải lên cho nó nhìn thấy một con đường thoát,sau đó chính tay mình cắt mất đi con đường thoát đó làm cho con mồi tuyệt vọng trước khi chết chẳng phải đó sẽ vui hơn nhiều hay sao 

" Nhưng mà.." Mộ Dung Như Tuyết mập mờ nói tiếp

"Ta không cho ngươi nói ở đây "

" Vậy thì ở đâu " Huỳnh Trương Nam run rẩy hỏi.Hắn không hiểu sao mình có một dự cảm xấu cho chuyện này chính là điều mà tên tiểu tử kia nói chính là điều mà hắn không muốn nghe nói nhất

"Hãy xuống âm phủ mà kể chuyện ở đó sẽ có diêm vương nghe ngươi nịnh nọt " Mộ Dung Như Tuyết nói từng chữ một mỗi lời nói giống như đang cứa vào trái tim hi vọng của Huỳnh Trương Nam làm cho nó nát vụn

Dường như giống như mất hết hi vọng Huỳnh Trương Nam vừa lắc đầu bất lực bò đi chỗ khác tránh chỗ của Mộ Dung Như Tuyết càng sa càng tốt 

" Không,ngươi không thể " Vừa nói Huỳnh Trương Nam vừa lắc đầu giống như không thể tin được

" Vậy cũng tốt ta coi như sẽ tiễn ngươi một đoạn " Giống như thấy được ánh mắt sợ hãi trước lúc chết của Huỳnh Trương Nam.Mộ Dung Như Tuyết không chần chừ vung lưỡi kiếm lên lướt qua cổ Huỳnh Trương Nam trông có vẻ một cước rất nhẹ nhưng cũng đủ làm mất đi cái mạng nhỏ của hắn khiến hắn lập tức mất đi mạng sống của mình đầu lìa khỏi cổ.Mà cái đầu lìa khỏi cổ kia vẫn giữ nguyên trạng thái khiếp sợ của hắn rơi xuống đất làm máu bắn tung tóe ra xung quanh

" Á..Á " Xung quanh một số người không chịu được đã hét lên thậm chí có nhiều tiểu thư khuê các chưa từng chứng kiến cảnh giết chóc đáng sợ này trực tiếp ngất ngay tại chỗ.Thật ghê rợn máu chảy lênh láng khắp ra đường không ngừng,xung quanh cũng có rất nhiều người quần áo dính máu 

Ngay cả Mộ Dung Như Tuyết cũng không ngoại lệ bộ quần áo màu lam bây giờ đã thấm gần hết màu đỏ của máu khiến cho Mộ Dung Như Tuyết không còn tao nhã nữa mà đây chính là hình ảnh một hình ảnh ác ma từ dưới địa ngục lên làm người khác
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 2.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status