Ai sợ ai

Chương 1


Ngày Quốc tế thiếu nhi 2015, Ân Dao trải qua một cách hết sức chết tiệt.

Cô chụp ảnh cho một người mẫu tệ hại nhất kể từ khi Yin Studio thành lập đến lúc bấy giờ.

Tối hôm đó, lúc Hoàng Uyển Thịnh gọi điện tới, cô còn đang ở trong studio, việc chụp ảnh trong ngày vẫn còn lại một bộ cuối cùng, người mẫu thay đồ xong, ai nấy đều vào vị trí phía trước phông nền.

Ân Dao liếc nhìn ánh sáng rồi nói: "Bỏ tấm phản quang đi."

Thợ điều phối ánh sáng ở bên cạnh lập tức bước ra làm theo.

Không biết có phải vì nóng lòng muốn kết thúc công việc hay không mà rốt cuộc người mẫu cũng lộ vẻ thông suốt một chút. Trợ lý Đinh Đinh đứng bên cạnh bàn đồ uống nhìn Ân Dao ấn màn trập, thở phào nhẹ nhõm.

Người mẫu này rõ ràng là người mới, cảm giác ống kính và năng lực biểu hiện cực kỳ kém, thậm chí không hiểu lời người ta. Giả mà không phải liên quan đến quan hệ của cấp cao bên A, dựa vào biểu hiện trong ngày của cô ta, chỉ e trong vòng ba năm cũng không vào được Yin Studio, càng đừng mơ được Ân Dao chụp cho cô ta.

Nhưng vòng tròn này chính là như vậy, tìm đúng người rồi thì cái gì cũng có thể mơ tới.

Chín giờ tối, buổi chụp hình cuối cùng cũng kết thúc.

Chủ biên điều hành* bên A mời mọi người cùng đi ăn khuya, Ân Dao trực tiếp từ chối. Đợi người bên A đi, Đinh Đinh trở lại bảo mọi người về phòng nghỉ ăn khuya.

[Theo Baidu, *chủ biên điều hành là người thực hiện các nhiệm vụ của tổng biên tập nhưng không nhất thiết phải có chức danh tổng biên tập]

Cả một ngày căng thẳng của studio trong nháy mắt được thả lỏng, mọi người vừa thu dọn đồ đạc vừa hô "Cảm ơn bà chủ".

Đinh Đinh nói với Ân Dao: "Cô Hoàng lại gọi tới"

Ân Dao gọi lại cho Hoàng Uyển Thịnh, nói vài câu rồi rời khỏi studio. Đợi tới khi Đinh Đinh gặp lại cô là lúc bữa khuya đã tàn cuộc. Mọi người ra khỏi phòng nghỉ thì thấy Ân Dao đi ra từ văn phòng ở lầu hai. Cô mặc một bộ váy dài màu đen, đi xuống dọc theo cầu thang.

Đèn trên đỉnh đầu quá sáng khiến phần vai gáy của cô có phần trắng đến lóa mắt.

Đinh Đinh và những người đồng nghiệp không phải lần đầu thấy cô lập tức thay quần áo sau khi làm xong công việc. Đã sớm biết cô giáo Ân của bọn họ lúc làm việc với khi tan tầm là hai bộ dáng. Nghe nói nhà mẹ cô là người Tô Châu, tướng mạo và khí chất của cô đều giống mẹ. Dáng vẻ im lặng ôm máy ảnh lúc làm việc không mềm mại yếu đuối. Chỉ là khi tách khỏi studio, chẳng còn ôm đồm máy móc thì cô thích mặc váy, cũng thích chơi bời lại còn giao thiệp không ít nên chẳng lạ gì cảnh vừa xong công việc liền chạy sô như thế này.

Mọi người thấy nhưng không mấy ngạc nhiên mà chỉ có trợ lý thực tập ngẩn ngơ nhìn. Người đi xa rồi vẫn không dời mắt, cậu ta ngạc nhiên hỏi: " Cô Ân mặc đẹp vậy đi gặp bạn trai hả?"

Không ai trả lời câu hỏi của cậu ta, mọi người đều hiểu ngầm nên cười cười cho qua. Chỉ có anh trai điều phối ánh sáng tỏ vẻ vỗ vỗ lưng cậu ta: "Chuyện phiếm của bà chủ, nhìn thôi chứ đừng nói"

Ân Dao đón xe đi, địa chỉ mà Hoàng Uyển Thịnh gửi qua cũng chẳng xa lạ, đến gần đó, tài xế không tìm được đường toàn dựa vào cô chỉ dẫn.

Nhân viên tạp vụ biết Ân Dao, dẫn cô vào phòng bao rất thỏa đáng.

Vừa bước vào liền thấy Hoàng Uyển Thịnh, dẫu gì cũng là minh tinh thành ra cả bàn người chỉ có cô ấy là chói mắt nhất.

Hoàng Uyển Thịnh vẫy tay: "Dao Dao!"

Ân Dao đi tới, nhìn thoáng qua. Ngoại trừ mấy cô bồi bàn trẻ tuổi còn lại đều là những gương mặt quen thuộc, từng người đều mang theo cái danh "tổng giám đốc nọ" hoặc "cậu chủ kia".

Đây là bữa ăn kiểu gì, vừa nhìn là biết.

Ân Dao còn chưa ngồi xuống thì có người mở miệng: "Cô Ân thong thả đến muộn, phải phạt nhé".

Ngay lập tức có người cười, bắt bẻ: " Cái gì mà cô Ân, gọi là cô giáo Ân".

"Cái gì mà cô giáo Ân, gọi là bà chủ Ân!"

Người đang nói là cậu ấm nhà họ Cận, Cận Thiệu, hắn ta trời sinh hoa bướm, ở đâu có cuộc vui thì ở đó có hắn. Giọng điệu hắn ta khoa trương, chọc cho mọi người trong bàn đều cười. Cười xong mới nói chuyện nghiêm túc, có người hỏi Ân Dao: "Hôm qua gặp anh trai cô, anh ta nói cô thành kẻ cuồng công việc, tới nhà cũng không chịu về?"

Ân Dao ngồi xuống, nói: "Ngài cũng biết, anh trai tôi hung dữ quá, chẳng thú vị gì cả. Anh ấy quản tôi như quản học sinh tiểu học, tôi nào dám về chỗ anh ấy?"

Giọng nói của cô trước sau đều mềm mại, rõ ràng là than phiền, trái lại càng nghe càng cảm thấy quan hệ anh em thân thiết.

Cận Thiệu nghe xong cười ầm, vô cùng đồng cảm: "Anh trai cô đúng là nhạt nhẽo, anh ta cho tôi leo cây hai lần rồi đó!"

Đổi sang đề tài này, mấy người quen biết liền nối gót bàn luận rôm rả. Ân Dao thừa dịp bọn họ nói chuyện bèn ăn chút đồ, cô thấy thứ điểm tâm ngọt này rất được.

Hoàng Uyển Thịnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Ăn ít một chút, ngọt quá"

Ân Dao nói: "Mình có phải nữ minh tinh đâu".

"Phải phải phải, cậu không cần kiểm soát cân nặng" Hoàng Uyển Thịnh trêu cô, "Hôm nay chụp cho anh đẹp trai nào mà kính nghiệp quá vậy?"

"Không phải trai đẹp" Ân Dao vừa ăn vừa đáp, "Người mẫu nữ".

Hoàng Uyển Thịnh: "Đẹp không?"

"Không đẹp bằng cậu".

Hoàng Uyển Thịnh cười mắng: "Lại chọc mình".

Tán gẫu một hồi, thời gian không còn sớm. Mấy vị "đã có tuổi" đi trước, còn lại đám người trẻ bọn họ tiếp tục.

Trên bàn lại cụng ly cạn chén, Cận Thiệu gào to phải phạt Ân Dao ba ly.

Hôm nay không có người quản thúc, Ân Dao cũng rất càn rỡ.

Lúc uống say được năm phần, nhân viên tạp vụ dẫn một người tới. Ân Dao cho rằng mình uống say rồi hoa mắt. Mãi đến khi nghe Cận Thiệu và người nọ nói chuyện, hắn gọi người đó là "anh Tân Nam". Cô mới xác định đúng là anh ta, Lương Tân Nam.

Thoạt nhìn giống như Lương Tân Nam vừa bàn xong công việc. Cả người sơ mi quần tây được cắt may đẹp đẽ, dáng thon gầy thẳng tắp. Gương mặt trời phú như vậy, cho dù đứng ở đâu cũng dễ dàng trở thành tiêu điểm. Từ đầu đến chân, khí chất cao quý đè chết người. Mấy cô gái trong phòng đều nhìn về phía anh ta.

Lương Tân Nam ngồi xuống bên cạnh Cận Thiệu, ánh mắt lướt qua chén đĩa ly cốc đầy bàn, dừng lại ở đối điện. Mắt của Lương Tân Nam dài, khi nhìn người đáy mắt sâu như ẩn giấu thứ tình ý khác lạ. Môi mỏng của anh ta hơi mấp máy như có gì muốn nói. Đúng lúc này Cận Thiệu kêu phải phạt rượu, lại gọi một cô nàng xinh đẹp tới rót rượu cho anh ta.

Chỉ cần có cậu chủ nhỏ nhà họ Cận tiếp đãi thì sẽ chẳng có một giây nào buồn tẻ.

Từ trong khung cảnh náo nhiệt này Ân Dao đứng dậy đi toilet, cô không vào cái ở trong phòng mà mở cửa ra ngoài.

Hoàng Uyển Thịnh đi theo hỏi: "Sao anh ta lại đến?"

"Không biết"

Sắc mặt Ân Dao bình tĩnh, Hoàng Uyển Thịnh cũng không phân biệt được rốt cuộc trong lòng cô thế nào, chỉ nói: "Sớm biết vậy đã không gọi cậu tới rồi".

"Chẳng sao cả, trước sau gì cũng chạm mặt"

"Vậy..." Vừa muốn mở miệng thì điện thoại reo, Hoàng Uyển Thịnh bước ra một bên nghe điện thoại.

Ân Dao nghe cô ấy nói hai câu là biết bạn trai mới của cô ấy. Hai người đóng phim sinh tình, chẳng qua mới bên nhau có một tháng, đúng vào thời điểm gắn bó như keo sơn. Tiếc là quảng cáo dày đặc, chỉ có thể tận dụng triệt để cơ hội để gặp nhau.

Hoàng Uyển Thịnh nói chuyện điện thoại xong, thấy Ân Dao tựa vào tường cười cười nhìn cô ấy, có chút cạn lời: "Cậu xem kịch à?"

"Ừm". Ân Dao đùa: "Anh ta tới đón cậu đi chơi tết thiếu nhi à?"

Hoàng Uyển Thịnh bị cô chọc cười: "Đúng đó, cậu đi cùng mình đi".

Ân Dao lắc đầu: "Mình không làm bóng đèn".

"Vậy cậu về thế nào?"

"Đợi lát nữa bảo Chu Thúc qua đây là được".

Chu Thúc?

"Cậu người mẫu kia hả?" Hoàng Uyển Thịnh bất ngờ, "Vẫn chưa tách ra sao?"

"Ừm".

Hoàng Uyển Thịnh: "Cậu thích cậu ta?"

Có lẽ là uống hơi nhiều nên mặt Ân Dao hơi đỏ, anh mắt hơi mơ màng, hỏi một đằng cô trả lời một nẻo: "Cậu ta rất dễ thương".

Hoàng Uyển Thịnh đi rồi, Ân Dao dựa vào cửa sổ hành lang một hồi mới trở lại phòng bao. Mấy cậu ấm kia đã mở sòng, đang chơi mạt chược.

Đúng là hăng hái.

Gian ngoài vắng vẻ, rượu ngon trên bàn còn thừa lại không ít, Ân Dao tự rót cho mình một ly sau đó gửi WeChat cho Chu Thúc, hỏi cậu ta có ở Bắc Kinh hay không. Gửi xong cô liền buông điện thoại tựa như không cần chờ hồi âm.

Giờ này khắc này ở một đầu khác của khu Triêu Dương, Chu Thúc đang vui vẻ ở chỗ xiên nướng. Hàng quán trong đêm hè tràn đầy khói lửa, uống rượu một mình cũng chẳng cô đơn. Huống chi hôm nay tâm trạng của Chu Thúc rất tốt, bởi vì ngày mai có việc làm. Catwalk cho một nhãn hàng, nhãn hàng mà trước đây hắn chưa từng mơ tới.

Mặc dù đối phương không giải thích nhưng Chu Thúc có thể đoán được là bởi Ân Dao.

Chu Thúc cảm thấy mình gặp may. Khoảng một năm trước, thời điểm hắn nghèo nhất, nhận mấy dự án đều không được trả tiền, thật sự cùng đường rồi. Hỏi thăm được lịch trình của gã biên tập vô sỉ kia, hắn bèn trà trộn vào lều chặn gã lại, kết quả suýt nữa bị đối phương kêu người tới đánh. Chính vào khi ấy gặp được Ân Dao, lúc bấy giờ cô cũng ở đó, thuận miệng nói giúp hắn hai câu. Hắn tránh được một trận no đòn, còn suôn sẻ lấy được tờ cam kết trả hết nợ.

Hắn chờ ở bãi đỗ xe, đợi khi cô đi ra liền chạy theo nói lời cảm ơn. Lúc đó Ân Dao cho hắn một tờ danh thiếp. Hắn dựa theo số điện thoại thêm WeChat của Ân Dao. Về sau có lần cô đi ăn, bỗng dưng báo tin để hắn tới. Về sau nữa không biết làm sao mà thỉnh thoảng có tiệc, Ân Dao liền gọi hắn đến. Vài lần sau đó, ánh mắt người ngoài nhìn hắn cũng có chút mập mờ.

Chu Thúc cũng từng nghĩ có phải Ân Dao nhìn trúng hắn hay không. Dù sao hắn là người mẫu, tự đánh giá thì vóc dáng không cần bàn, mặt cũng chẳng khó coi, chỉ có điều sau mấy lần ở cạnh nhau thì hắn cũng không còn tự kỷ như thế. Cô hoàn toàn không chạm tới hắn.

Tuổi Chu Thúc không quá lớn, kinh nghiệm giang hồ không ít, cũng thông minh lanh lợi. Hắn từng lăn lộn trong nhóm này nên hiểu được da mặt dày một chút thì mới sống tốt. Vào trong vòng này rồi còn giả bộ thanh cao cái rắm? Mặc kệ Ân Dao xuất phát từ ý gì, hắn đều rất vui lòng. Sau đó cứ như thế, luôn duy trì cho đến bấy giờ.

Nửa năm đã qua này, quảng cáo nhiều hơn không ít. Tuy Ân Dao không trực tiếp cho hắn cái gì nhưng những kẻ này xem mặt mũi của ai mà tìm hắn, Chu Thúc biết rất rõ.

Chỉ là cơ hội lần này thật sự khó ngờ tới. Hôm đó nhận được điện thoại hắn vô cùng vui mừng. Nhưng khi buông máy thì lại hơi luống cuống chân tay. Hắn nghĩ lần catwalk này không phải vì người ta nể mặt Ân Dao mà chủ động cho hắn. Cho nên rất có thể là Ân Dao vì hắn mà mở lời.

Ân tình thế này thật sự quá lớn rồi.

Chu Thúc mặt dày cũng sinh ra một chút gánh nặng trong lòng.

Chút gánh nặng này so với sự hưng phấn thì có thể lờ đi, nhưng hắn là người không biết kìm nén, uống vào mấy lon bia lại không nhịn được muốn tìm người để nói một chút.

17 tuổi Chu Thúc rời nhà lên phía Bắc, phiêu bạt 5 năm. Bên cạnh có không ít người tới tới lui lui xưng huynh gọi đệ, nhưng thật ra được coi là bạn bè thì chỉ có một người - bạn cùng phòng của hắn, Tiêu Việt. Khi Chu Thúc nghèo túng nhất đã từng ăn chùa uống chùa chỗ Tiêu Việt 3 tháng, cộng thêm tiền thuê nhà, gần như vơ vét thù lao một bộ phim của người ta. Loại tình anh em trong hoạn nạn thế này có lẽ chính là loại thử thách tốt nhất. Hầu như chuyện gì hắn cũng không giấu giếm Tiêu Việt.

Hôm nay Tiêu Việt đóng máy, bay chuyến ban đêm đến rạng sáng sẽ về tới Bắc Kinh, hiện tại còn đang ở Lan Châu.

Chu Thúc nhắn WeChat cho anh để kể mọi chuyện, hỏi anh vấn đề mà hắn đang hoang mang: "Cậu nói, rốt cuộc là cô ấy có ý đồ gì, cô ấy không ngủ với tôi, tôi lại không dâng hiến cái gì, không thể đền đáp được ân huệ to lớn như vậy có phải tôi có hơi... đức bất phối vị?"

["Đức bất phối vị", nghĩa là đức hạnh và địa vị của một người không tương xứng với nhau]

Chu Thúc trước nay toàn dùng thành ngữ linh tinh, miễn sao hiểu ý là được.

Kết quả đợi nửa ngày mới có hồi âm, vừa mở ra nhìn, thiếu chút nữa tắt thở.

Tiêu Việt: "Có một chút".

Tên này bình thường ở trước mặt còn nói chuyện phiếm nhiều một chút, lên WeChat rồi thì giống hệt quả trứng thối.

[ý chỉ những người không biết biểu đạt cảm xúc, không giỏi trò chuyện]

Chu Thúc đang chuẩn bị gọi qua chợt có tin nhắn, nhìn qua là Ân Dao gửi tới, hắn lập tức trả lời. Mấy phút sau, Ân Dao gửi định vị sang hỏi hắn có rảnh hay không.

Chu Thúc vô cùng biết ơn cô, đương nhiên sẽ không từ chối. Hắn vội vội vàng vàng tính tiền, gọi xe.

Quãng đường không gần mấy, hết chỗ này kẹt đến chỗ kia kẹt.

Chu Thúc không biết tình hình bên phía Ân Dao, cứ tưởng giống mọi khi, cô gọi hắn qua để ăn cơm uống rượu. Ai ngờ đến nơi thì bắt gặp Ân Dao đang bị một người đàn ông lôi kéo cổ tay.

Hắn chạy nhanh tới.

Lúc Ân Dao vùng vẫy thoát khỏi Lương Tân Nam, cô đứng không vững ngã nhào về phía trước, Chu Thúc kịp thời đỡ lấy. Ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người cô, lại thấy mặt cô rất đỏ thần sắc lại không bình thường mới biết là cô uống nhiều rượu rồi.

Chu Thúc chưa từng thấy dáng vẻ này của cô, có phần lo lắng: "Chị Ân Dao?"

Ân Dạo tựa vào người hắn, quay đầu lại nhìn một chút, giọng nói không rõ ràng: "Đi nào".

"Hả" Chu Thúc vội vàng nắm cái túi trên tay cô, dìu cô vào thang máy.

Ngoài đường đèn đóm vẫn rực rỡ, dòng người tấp nập.

Chu Thúc kêu taxi, đỡ cô lên xe, hỏi cô có phải về nhà hay không.

Đầu Ân Dao choáng váng vô cùng, gió đêm thổi một hơi, men say càng sâu, cô ngơ ngác nói câu: "Sao cũng được", vừa dính vào ghế liền ngủ mê man, gọi cũng không tỉnh.

Người tài xế hỏi mấy lần" Đi đâu", Chu Thúc hết cách, hắn ở cạnh Ân Dao lâu như vậy vẫn không biết cô sống ở đâu, cô chưa từng đưa hắn về nhà. Muốn tìm khách sạn cũng không được, trên người chỉ có một cái điện thoại, không mang theo giấy tờ, lật qua lật lại túi của Ân Dao cũng không có.

Chu Thúc không biết làm sao: "Đại ca, anh đi trước, đi trước đi".

Tài xế là một người thành thật, tự mò ra hai con đường, nhịn không được nói:" Vấn đề không phải là đi hay không mà rốt cuộc là cậu muốn đi đâu, nói cụ thể có được không?".

Ân Dao chẳng mảy may có ý tỉnh lại.

Chu Thúc cắn răng một cái, nói địa chỉ của mình cho tài xế.

Tất nhiên không phải là hắn muốn làm gì, chỉ là với cái bộ dạng này của Ân Dao cũng chỉ có thể mang về, cái giường rách của hắn ít gì cũng có thể cho cô ngủ một giấc. Dù sao thì bốn giờ sáng mai hắn cũng phải ra ngoài, ngủ trên sô pha mấy tiếng không thành vấn đề.

Đúng, cứ làm vậy đi

....

Ân Dao ngủ một giấc dài, lúc thức dậy đầu đau như búa bổ, ký ức không đầy đủ.

Say rượu quả thật nguy hiểm.

Cô nằm không nhúc nhích, lấy tay che mắt. Chậm hai phút mới quay đầu, mượn ánh nắng chiếu qua cửa sổ quan sát căn phòng này một chút. Báo ảnh trên tường, tủ quần áo mở ra một nửa và quần áo bên trong tủ...

Đây là phòng của Chu Thúc. Trong phòng rất yên tĩnh. Ân Dao nhẹ nhàng hít một hơi, chống khuỷu tay ngồi dậy. Cô lấy cái túi đặt ở cuối giường rồi móc điện thoại ra ấn, vẫn đen ngòm.

Hết pin.

Ân Dao thầm nghĩ, sau khi chắc chắn hôm nay không cần chụp ảnh bèn thản nhiên ngồi tiếp. Năm phút sau, cô đứng dậy xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.

Phòng khách không có ai.

Nhà này không lớn, toàn bộ không gian nhìn một cái là không sót gì. Nhà cũ hai phòng ngủ một phòng khách, đồ trang trí lỗi thời từ lâu. Trên tường trắng lưu vài vết bẩn loang lổ, gạch men sứ trên sàn nhà đã quá mòn. Trong nhà không mấy ngăn nắp, sô pha và bàn ăn đều để đồ lặt vặt, rất lộn xộn. Mặt tường bên kia huyền quan có đặt giá quần áo, trên đó treo đồ đá bóng và mũ lưỡi trai. Tầng dưới cùng của giá giày có một chiếc thẻ bóng rổ.

Liếc một cái thì biết đây là nhà của đàn ông.

Ân Dao xác định vị trí phòng vệ sinh liền đi vào.

Phòng vệ sinh cũng không tính là bé, phân làm hai gian nhỏ, bồn rửa tay ở bên ngoài. Lúc Ân Dao đi ra rửa tay thì trông thấy bản thân trong gương, tóc dài lộn xộn, lớp trang điểm trên mặt vẫn còn sót lại thật nhếch nhác.

Cô dùng nước tẩy trang và sữa rửa mặt dành cho nam trên bồn rửa tay, đúng lúc này thì nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ ở đối diện mở ra.

Ân Dao cứ tưởng Chu Thúc nên không để ý. Mãi đến khi rửa sạch bọt trên mặt mới nhìn thoáng qua. Vừa nhìn, tầm mắt liền dừng lại.

Không phải Chu Thúc.

Bên kia sô pha là một chàng trai trẻ tuổi cao gầy, mặc quần thể thao màu đen, trong tay anh là chiếc T-shirt còn chưa kịp mặc vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status