Ám sắc chi thống

Chương 12



Bên trong thư phòng không có sách, sở dĩ được gọi là thư phòng, chỉ bởi vì trong phòng chỉ có máy vi tính có thể gói gọn thư viện của toàn thế giới. Lúc vợ Bác Anh Kiệt còn sống rất thích xem sách, khi đó gian phòng này mới đúng thật sự là thư phòng, nhưng sau khi bà chết đi, Bác Anh Kiệt liền đem tất cả số sách cất đi.

Không có giá sách thư phòng có vẻ trống trải, cửa sổ thủy tinh trong suốt rộng mở có thể nhìn thấy bên ngoài đám cây cỏ khẽ đung đưa, bên trong cửa sổ có đặt một chiếc ghế sô pha, Bác Anh Kiệt ngồi trên chiếc ghế sô pha ấy, hai tay ông nâng trán, đã từng có vẻ phúc hậu mà nay thân thể mập mạp có vẻ lọm khọm dị thường. Bình thường ông luôn hăng hái, ở trong xã hội đen quát tháo phong vân lâu như vậy, không có ai —— thậm chí ngay cả chính ông, e rằng đã quên đi tuổi tác chính mình, mãi đến tận tới hiện tại Bùi Diên Lễ mới phát hiện, ông đã là một lão già, một lão già hơn năm mươi tuổi.

Bùi Diên Lễ khom người lại, kêu một tiếng: “Lão gia.”

Bác Anh Kiệt từ từ ngẩng đầu lên, hai vành tóc mai có vụn tóc hoa râm. Bùi Diên Lễ chưa từng phát hiện qua, hóa ra một người khi đến tuổi xế chiều, có thể thấy rõ ràng như vậy.

Ông chỉ một chiếc ghế sô pha trước mặt khác: “Cậu ngồi đây.”

Bùi Diên Lễ trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng anh không hề nói gì, đi tới ngồi xuống đối diện lão nhân.

“Thuộc hạ nghe Lam… Lam thiếu gia nói, ngài tìm tôi có việc?”

Bác Anh Kiệt chậm rãi gật gật đầu.

“Không sai, tôi tìm cậu có việc.”

Bùi Diên Lễ lẳng lặng chờ ông nói tiếp.

“Cậu đến Bác gia bao nhiêu năm?”

“Mười năm.”

“Mười năm…” Bác Anh Kiệt nhìn bên ngoài, nhàn nhạt thở dài, “Không phải là thời gian ngắn ngủi…”

Bùi Diên Lễ trong lòng có chút sốt sắng. Anh thật sự không đoán ra đến tột cùng ông muốn nói cái gì.

“Tại sao cậu không lập gia đình?”

“Tôi không có thời gian.” Chuyện này đã nói qua rồi mà? Sao còn muốn nhắc lại?

Nhưng mà Bác Anh Kiệt cũng không có theo vấn đề này hỏi thăm, ông nhìn ra bên ngoài đám thực vật xanh lục, thật giống như đang mơ.

“Ta cả đời này, tính toán đâu ra đấy, tự tay giết qua hai mươi lăm người.” Ông từ từ nói, sợ hãi sẽ bỏ xót thứ gì, “Phải nói là nếu như ta gián tiếp hại người, chỉ sợ là đếm không xuể, cho dù ta có bị bọn họ tóm gọn, bọn họ cũng không thể tính được món nợ này. Thế thì ta chiếm được cái gì đây? Bà xã đầu tiên của ta bị kẻ thù bắt cóc, bị cưỡng hiếp đến chết, một đứa con trai cùng một đứa con gái bị người ta giết chết, cắt đầu trở về bắt ta nhìn.”

Chuyện này Bùi Diên Lễ biết, trước khi anh tiến vào Bác gia nằm vùng, mạng lưới tình báo quốc tế đã đem tất cả những gì liên quan đến Bác gia đều nói cho anh. Chẳng qua sau đó đã phát sinh sự kiện mẹ của Bác Lam lúc anh còn tham gia huấn luyện đặc chủng, nên anh cũng không rõ ràng cho lắm.

“Ở trong xã hội đen cất bước, sớm muộn đều sẽ có một ngày như vậy, đây là chuyện tuyệt đối không có cách nào tránh khỏi, cũng có thể nói, là ta có tội thì phải chịu. Mấy năm sau, ta lại cưới người vợ thứ hai…”

Trước mắt Bùi Diên Lễ bỗng nhiên xuất hiện một vực núi sâu thẳm, một nữ nhân trẻ tuổi phát ra tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, từ trên vách đá cheo leo nhẹ nhàng mà rơi xuống.

Anh mờ mịt, Bác Anh Kiệt nói cho anh biết chuyện như vậy thì có lợi ích gì? Nếu như lão biết thân phận của mình, nói thẳng là tốt rồi, tại sao lại muốn đi đường vòng lớn như vậy?

“A Lam là đứa con nhỏ nhất, cũng là con trai duy nhất của ta.” Bác Anh Kiệt thời điểm nói câu này, trên mặt vẻ mặt rất kỳ quái, lão dường như muốn nói tiếp, lại ngừng miệng, chính mình cắt đứt lời này, lại chuyển tới những chỗ khác, “Cậu tham gia huấn luyện Bác gia, tổng cộng có thời gian sáu năm, có đúng không?”

Bùi Diên Lễ cảm thấy không hiểu ra sao, nhưng vẫn trả lời: “Không sai.”

“Kỳ thực đầu năm sang năm, cậu ở Bác gia đủ mười một năm.”

“Đúng thế.”

“Như vậy,” Bác Anh Kiệt trong đôi mắt bỗng nhiên bắn ra lưỡi dao sắc bén, trong nháy mắt, ông lại biến thành Bác Anh Kiệt đầu não trong đường dây ma túy! “Nói cho ta biết, đến tột cùng cậu ở Bác gia thời gian dài hơn, hay làm cảnh sát dài hơn?”

Bùi Diên Lễ kinh hãi, đột nhiên đứng lên gầm nhẹ, “Lão gia! Ngài đang nói cái gì! Lẽ nào ngài hoài nghi tôi…”

Bác Anh Kiệt mỉm cười mở tay ra, không vội không từ nói: “Đợi một chút, đừng sốt ruột. Cậu nhìn ta một chút, trên người không có mang vũ khí, không cần phải hoang mang như thế.”

“Lão gia! Tôi…” Làm sao lão lại biết? Lúc nào biết được? Lão hiện tại muốn thế nào? Không nên hốt hoảng! Hoảng lên liền thua!

“Ta rõ mà, ta rõ mà,” Bác Anh Kiệt ngăn cản anh tiếp tục nói nữa, ra dấu tay để anh ngồi xuống, “Cậu luôn luôn đều rất thận trọng, tại sao vào thời điểm này liền gấp lên cơ chứ? Không nên gấp, bất cứ lúc nào cũng không được gấp. Bắt đầu từ bây giờ, ta hỏi cậu mấy vấn đề, ta chỉ cần cậu trả lời là phải hay không phải, không được có đáp án thứ ba.”

“Vâng.” Bùi Diên Lễ sau lưng ướt đẫm mồ hôi, trong lòng anh liền bình tĩnh trở lại. Hiện tại gấp có ích lợi gì? Chỉ có thể làm rối loạn lên.

“Ta hỏi cậu, nguyên nhân cậu không muốn kết hôn, là bởi vì không có thời gian sao?”

“…”

“Trả lời phải hay là không phải.”

“… Không phải.”

“Có phải một phần rất lớn nguyên nhân nằm ở A Lam?”

“… Phải.”

“Nó yêu cậu.”

“…”

“Cậu yêu nó sao?”

“…”

“Nó đối với cậu mà nói là rất quan trọng sao?”

“Vâng.”

“Nếu như ta muốn cậu vì cứu nó mà chịu đi chết, cậu đồng ý sao?”

“Vâng.”

“Nếu như ta muốn cậu dẫn nó chạy trốn thì sao?”

“Dạ… Cái gì?” Bùi Diên Lễ mở to hai mắt, anh không dám tin nhìn Bác Anh Kiệt, “Chạy trốn?”

Bác Anh Kiệt nở nụ cười dường như rất vui vẻ.

“Đúng, ta muốn cậu dẫn con trai ta chạy trốn, rời đi quốc gia này, đến chỗ nào cũng được.” Ông kéo dài nụ cười, thịt cả người đều run rẩy lên, dần dần nụ cười chợt tắt, mà nghe như có tiếng khóc, nhưng mà tiếng nói của ông vẫn nghe giọng cười, “Đừng tưởng rằng chỉ có cảnh sát có thể nằm vùng ở xã hội đen, không có ai bảo đảm xã hội đen không có người nằm vùng trong cục cảnh sát nha! Chẳng qua thân phận của cậu quá bí ẩn, quá bí ẩn… Trước ngày hôm qua dĩ nhiên không có ai biết! Ta để cậu ẩn núp lâu như vậy, còn để cậu trở thành bảo tiêu A Lam, ta để một cảnh sát hình sự quốc tế làm bảo tiêu A Lam, sau đó để hắn mang người đến bắt ta…”

Bùi Diên Lễ cắn chặt hàm răng: “Lão gia! Tôi thật sự không phải! Có lẽ có người hãm hại tôi? Bọn họ cấu kết với cảnh sát nằm vùng…” “Bọn họ” đương nhiên là chỉ những người đã cùng Bùi Diên Lễ đồng thời vận chuyển hàng, nhưng chỉ có bọn họ là hàng bị cướp đi. Nếu như bây giờ có thể đẩy trách nhiệm lên trên người bọn họ thì dễ rồi! Nằm vùng, quan trọng nhất chính là mặc dù đã có chứng cứ đã sắp xếp ngay trước mắt, cũng tuyệt đối không thể thừa nhận! Thừa nhận, liền coi như xong!

Bác Anh Kiệt lắc đầu một cái: “Nếu như cậu muốn dùng phương pháp này lừa mình dối người, ta cũng không có gì để nói. Ta chỉ hướng về cậu đưa ra một yêu cầu. Dẫn A Lam rời đi, không nên để cho nó bị người ta bắt được.”

Bùi Diên Lễ tâm tình lúc này đã không còn ngạc nhiên để hình dung: “Ngài… Nếu ông đã khẳng định tôi là nằm vùng, tại sao còn muốn tôi dẫn Lam đi?”

Bác Anh Kiệt không hề trả lời anh, tự nhiên nói tiếp: “Ta biết thời gian hành động của các người, chính là đêm nay, thế là ta đã kêu các thuộc hạ quan trọng tụ họp vào thời điểm này. Thế nên cậu nhất định trong lúc chúng ta bắt đầu tụ họp phải dẫn nó rời đi, ta đã chuẩn bị hộ chiếu cho cậu và nó, thẻ căn cước còn có công cụ hóa trang, ta đều đặt ở bên trong chiếc xe đặc chủng của A Lam, hiện tại cậu liền dẫn nó đi đi.”

“Tại sao?”

“Còn có, chỗ này ta có một phong thư, cậu giao cho A Lam, chờ các cậu đến chỗ an toàn thì mở ra xem.”

“Tại sao?!”

“Còn có, hai người có thể đi tìm Bối Cẩn, bà nợ ta một món nợ ân tình, A Lam là đứa con trai quý giá nhất của ta, bà nhất định sẽ giúp đỡ hai người…”

“Tại sao!!” Bùi Diên Lễ rống to.

Bác Anh Kiệt nhìn anh, nhìn rồi lại nhìn…

“Bởi vì cậu yêu nó. Một khi ta chết đi, trên thế giới này cũng chỉ có cậu yêu nó nhất.” Ông đem thư nhẹ nhàng giao vào trong tay Bùi Diên Lễ, “Nếu như cậu không yêu nó, một khi đã rời đi vĩnh viễn đừng quay về đây. Nhưng mà cậu lại trở về, ngoại trừ Bác Lam, còn có ai khiến cậu trở về đây?” Chỉ là tính toán công trạng của anh, cũng có thể bắt được Bác Anh Kiệt. Huống chi vào thời điểm này trở về chỉ càng gây thêm nguy hiểm hơn, “Ta cùng cảnh sát hình sự quốc tế như chơi trò chơi trốn tìm, chơi tới tận mấy chục năm, ta mệt mỏi rồi. Cậu đã đem tất cả bằng chứng tội phạm của ta đều giao hết cho bọn họ có đúng hay không? Ta trốn cũng trốn không thoát, cảnh sát toàn thế giới đều đang tìm kiếm con người ta, hiện tại e rằng lệnh truy nã cũng phát ra ngoài rồi. Chỉ là A Lam lại không giống như vậy, cậu không có đưa cho bọn họ bất kỳ tội chứng liên quan đến A Lam, bọn họ nắm giữ, chỉ có tư liệu phạm tội của A Lam mà không có chứng cứ, nó muốn chạy trốn cũng dễ dàng hơn nhiều. Có cậu ở bên cạnh nó, ta càng thêm yên tâm.”

Bùi Diên Lễ ngơ ngác tiếp nhận lá thư đó, không nói ra được câu nào.

“… Cái kia, tại sao ông còn tiếp tục làm hội nghị này?”

“Bởi vì đố kị đó.” Bác Anh Kiệt nói một câu như vậy, ha ha cười lớn, “Bởi vì đố kị nha! Dựa vào cái gì ta tứ diện sở ca (bốn bề thọ địch) nhưng bọn họ lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật! Ta muốn tất cả bọn họ đều bị bắt! Sẽ không ít người chết cùng ta!”

Có lẽ một nửa lời nói là sự thật, nhưng điểm trọng yếu mà ông không có nói ra. Bọn hình cảnh có tật xấu, trong một vụ án, chỉ cần bắt được thủ phạm cùng phần lớn phạm nhân, như vậy tất cả đều dễ nói chuyện, người ở tầng trên mở một con mắt nhắm một con mắt, coi như những người còn lại không bắt được cũng có thể cho qua. Nếu như bọn họ bắt được đa số con cá lớn, bọn họ sẽ rất cao hứng buông tha một con tôm tép chưa đến tuổi thành niên, tỷ lệ Bác Lam có thể chạy trốn liền lớn hơn một chút.

Ông vì con trai, không thể bảo là tâm không đủ cứng rắn.

Giá như, ông có thể sớm một chút…

Bùi Diên Lễ tìm tới Bác Lam, không nói câu nào, kéo cậu rời đi.

“Diên Lễ? Anh làm gì Diên Lễ? Hội nghị ngay lập tức liền bắt đầu rồi! Diên Lễ!”

Bùi Diên Lễ kéo cậu đi tới chiếc xe bên cạnh mà Bác Anh Kiệt đã nói, mở cửa xe đem cậu nhét vào, chính mình ngồi vào chỗ cầm lái, khởi động ô tô, ô tô như mũi tên rời cung chạy như bay đi ra ngoài.

“Diên Lễ! Anh làm cái gì vậy!” Bác Lam tức giận đánh cánh tay của anh, “Hiện tại là lúc nào anh còn làm xằng bậy! Nhanh lái trở về!”

“Không thể đi trở về.” Bùi Diên Lễ hai mắt nhìn về phía trước, cứng nhắc nói.

“Tại sao?”

“Lão gia bảo tôi mang cậu rời đi.”

“Rời đi? Đi chỗ nào? Xảy ra chuyện gì? Diên Lễ?”

Bùi Diên Lễ lấy ra lá thư đó, lắc một hồi lại thu về: “Chuyện cụ thể, lão gia để cậu nhìn phong thư này. Lão nói đợi đến chỗ an toàn đưa thư giao cho cậu.”

Bác Lam trong lòng nghi hoặc, nhưng đối với Bùi Diên Lễ cố chấp nói mãi không thông, cậu chỉ có thể mang theo nghi hoặc này, theo Bùi Diên Lễ hướng về tương lai không tươi sáng mà chạy tới.

Xe ô tô bọn họ chạy vào con đường tối, Bùi Diên Lễ cho rằng bọn họ hiện tại không thích hợp xuất hiện ở phi trường, bởi vậy không có đi máy bay, mà là dự định lái xe đến một thành thị khác, sau đó chuyển thành thuyền, đi tìm Bối Cẩn.

Sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ dừng xe ngay tại hồ nước. Bác Lam đã sớm ngủ từ lúc nào không biết, Bùi Diên Lễ nhìn sườn mặt cậu đang ngủ, ở trên trán cậu khẽ hôn, sau đó xuống xe đến bên hồ múc nước rửa mặt. Anh còn một đoạn đường phải đi, không thể ngủ.

Anh vừa rời khỏi xe, Bác Lam lập tức mở mắt ra, thấy anh thẳng hướng đi đến bên hồ, tạm thời không có ý tứ quay đầu lại, liền đưa tay đi đến chỗ ngồi của anh có khe hở tìm kiếm lá thư đó. Cậu đã suy nghĩ cả một buổi tối, Bác Anh Kiệt vội vã như thế bảo Bùi Diên Lễ dẫn mình rời đi là có dụng ý gì? Có phải ba biết mình sẽ xảy ra chuyện? Thế nhưng sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Là có người giám thị ba? Hay là cảnh sát…

Hồ nước rửa mặt lạnh lẽo thấu xương, Bùi Diên Lễ liền cảm giác được đầu óc tỉnh táo một chút. Chạy xe cả đêm, ngay cả người sắt cũng không chịu nổi. Anh nhìn bóng mình ở trong nước, trong đôi mắt đỏ hồng, có vô số tơ máu đầy mệt mỏi. Hiện tại vẫn chưa thể nghỉ ngơi, nhất định phải mang Bác Lam rời đi. Chỉ là phải rời khỏi nơi này, nhất định phải chạy trốn tới quốc gia khác mới tốt. Tốt nhất là một nước vẫn chưa gia nhập Liên Hiệp Quốc, như vậy cơ hội bắt được Bác Lam đã có thể giảm đi rất nhiều…

Bác Lam bị bắt…

Anh cúi đầu nở nụ cười. Anh hiện tại còn coi mình là cảnh sát hình sự sao! Từ một khắc anh dẫn Bác Lam trốn đi đó, anh đã không phải là cảnh sát hình sự. Một khi bị bắt, không chỉ là Bác Lam, ngay cả anh cũng sẽ bị đưa ra tòa án, tiếp nhận ánh mắt đầy bi ai không thể tin nổi. Đây chính là con đường do anh chọn, một con đường sai lầm. Có điều anh không hối hận, anh biết nên làm cái gì, anh đã sớm phải làm như vậy! Cái gì chính nghĩa, cái gì pháp luật! Hết thảy đều là nói láo! Cho dù thế nào đều không liên quan, chỉ cần có thể cứu được Bác Lam là tốt rồi.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến, anh nghe được đó chính là Bác Lam.

Anh bỗng nhiên rất tò mò Bác Anh Kiệt đưa Bác Lam lá thư đó bên trong viết cái gì, có phải là khéo đưa đẩy mà biểu đạt ra ý của lão? Có thể là con cáo già kia… Con cáo già kia…

Trái tim Bùi Diên Lễ đông cứng lại, bởi vì anh nhìn ở trong bóng nước thấy được Bác Lam trong tay cầm súng chĩa vào đầu anh.

Cái kia không phải là huyễn ảnh.

“Anh là… Nằm vùng?” Bác Lam âm thanh chưa từng run rẩy như vậy.

Bùi Diên Lễ khẽ cười, sau đó từ từ điên cuồng cười to hơn. Thiệt thòi anh còn tưởng rằng con cáo già kia là thật sự “Người sắp chết rồi, nói lời thiện chí,” mình đã tính sai! Lão già kia vốn muốn anh hiểu rõ hình thức cảnh sát hình sự dẫn con trai lão rời đi, sau đó “Ở nơi an toàn nhất” lấy ra hết thảy sự tình giao cho Bác Lam, vừa có thể chặt đứt tình yêu của Bác Lam, cũng có thể báo cho cậu biết mình phản bội cậu.

“Anh là nằm vùng!!” Bác Lam kêu to.

Bùi Diên Lễ dừng tiếng cười. “Tôi là nằm vùng.” Anh nói.

“Anh gạt tôi! Hết thảy đều là gạt tôi! Anh chưa từng có lòng trung thành hoặc cái gì khác! Anh chỉ muốn gần gũi tôi!”

“Không sai, tôi lừa cậu.”

Mười năm… Nằm vùng, hết thảy đều là lời nói dối. Thậm chí khi ở trên vách đá cheo leo Bác Lam bỗng nhiên trượt xuống vách núi, cũng là một sự tính toán của Bùi Diên Lễ. Anh có thể vứt bỏ hết thảy, ở trong Bác gia nằm vùng ròng rã suốt mười năm, không thể bởi vì sự tình ấy liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vì thế ở trong bóng tối đã dùng chút kỹ xảo khiến Bác Lam cũng ngã xuống, anh biết lực cánh tay của mình có thể hoàn toàn kéo hai người lên, đồng thời còn không để mất một sợi tóc mà đem cậu đưa lên.

“Anh đối với tôi cũng là gạt tôi! Thời điểm tôi làm tình với anh anh không phản kháng cũng là gạt tôi! Anh lừa gạt khiến tôi yêu anh! Gạt tôi xem anh như đồng lõa!”

“Phải, tôi lừa cậu.”

“Gạt tôi gạt tôi! Tôi không tin!!” Bác Lam dùng sức đem anh xoay người lại, súng chặn lại ngay huyệt thái dương anh, “Nói cho tôi biết anh có gạt tôi không? Nói cho tôi biết ba cũng biết anh gạt tôi! Anh không phải cảnh sát hình sự và ba tôi sẽ không bị đưa lên đài hành hình!”

“Xin lỗi…”

“Anh không yêu tôi, anh căn bản không một chút nào yêu tôi. Anh không có yêu tôi, anh ở bên cạnh tôi cũng chỉ là gạt tôi…”

Con mắt Bác Lam đẹp đẽ bi ai mà nhìn anh, trong đó chứa đầy nước mắt, chớp mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Bùi Diên Lễ duỗi ra ngón cái, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cậu rơi xuống.

“Tôi hận anh… Tội hận chết anh… Tôi hận chết anh! Tôi hận không thể bắn chết anh!”

Chữ chết vừa thốt ra, súng trong tay cậu vang lên, âm thanh lanh lảnh vẫn còn bên trong sương mù vang vọng trên mặt hồ xa xôi.

Huyệt thái dương Bùi Diên Lễ phía trên xuất hiện luồng khói bốc lên, anh liếc mắt nhìn thật sâu về phía Bác Lam, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời xám đen chưa từng trong sáng, từ từ, từ từ, ngã về đằng sau. Thân thể anh nặng nề rơi xuống mặt nước, từng bọt nước đẹp đẽ trắng nõn bắn ra xung quanh.

Súng trong tay Bác Lam rơi xuống đất, cậu nhìn hai tay của chính mình, lại nhìn Bùi Diên Lễ nửa người tung bay ở trong nước, dùng tay che mắt, âm thanh thê thảm gào thét lên.

Ngày đó trời thật lạnh, ngày đó hồ nước rất lạnh, không lâu lắm liền có cơn mưa to trút xuống, qua mấy ngày liền lập thu.

!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tây Hồ đều khiến người ta sản sinh ra mơ màng tươi đẹp, mùa hè này còn hơn thế nữa, tuấn nam mỹ nữ cùng với một cơn mưa nhỏ vậy thì không thể tốt hơn. Chẳng qua rất đáng tiếc, thời điểm Tam Khán Dương đến Tây Hồ không phải là mùa hè, mà là mùa đông gió lạnh thấu xương, phụ cận Tây Hồ cũng không có tuấn nam mỹ nữ, thậm chí ngay cả quỷ tử ảnh cũng không có, chỉ có một mình anh đứng ở đó đã từng được xưng là Đoạn Kiều thép xi măng trên đầu mọi người.

Ngày hôm nay anh phải đứng đợi một người.

Có người nói người kia là nằm vùng, mười năm ròng rã nằm vùng trong nhà vị lão đại hắc đạo kia, bởi vì mối quan hệ của anh, cái vị lão đại hắc đạo kia vào mấy năm trước đã bị cảnh sát hình sự quốc tế vây bắt, rút ra một cây củ cải trong vũng bùn, tiện thể lôi ra một đám lớn hắc đạo, quan viên chính phủ, cảnh sát ăn hối lộ… Vì thế, anh ta trở thành tâm bệnh của rất nhiều vị hắc đạo bạch đạo, ngay cả Cảnh Hành lão đại của anh vào lúc đó cũng suýt nữa bị bắt đi, khiến cho liên tiếp mấy năm nay đều là mặt mày xám xịt, nói tới người kia liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng mà mấy năm trước, anh đột nhiên mất tích. Anh dẫn theo một tên bị cảnh sát hình sự quốc tế liệt vào tội phạm truy nã cấp độ một —— con trai của vị lão đại hắc đạo kia —— biến mất rồi. Hơn nữa biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, mặc kệ là hắc đạo hay bạch đạo, đều không có bất kỳ tin tức về bọn họ. Vốn chuyện như vậy cũng không có gì lớn, đối với Tam Khán Dương cũng không có quan hệ gì to lớn cho lắm. Nhưng bản thân Tam Khán Dương cùng người kia có thù oán —— không sai, thù rất sâu! Người kia một thân một mình đem anh cùng thủ hạ đánh đến rối tinh rối mù, miễn cưỡng ở ngay trước mặt anh khoe khoang khoác lác bắt tay để cứu người đi, khiến anh có thời gian thật dài không có cách nào ở trước mặt Cảnh Hành ngẩng đầu lên. Anh chưa từng trải qua thất bại thê thảm đến như thế, anh nhất định phải báo thù!

Tuy rằng từng có lời đồn đại nói người kia đã chết rồi, thế nhưng anh không tin. Người kia quá giảo hoạt, có thể giả chết cũng không phải là chuyện gì khó. Đúng như dự đoán, trong ba năm nay anh đã dùng các mối quan hệ mạng lưới, rốt cuộc phát hiện hành tung của hắn. Có một tình báo nói cho anh biết, khoảng thời gian này người kia thường thường xuất hiện ở đây, hòa lẫn vào trong dòng người, thế nhưng thật hiếm thấy chính là người kia bên người còn mang theo một người. Nghe đồn cái người mà hắn mang đi chính là con trai của lão đại hắc đạo kia.

Anh từ trong túi tiền móc ra tấm hình kia, trong tấm hình có hai người. Một người là nam nhân trung niên, rất cao lớn phi thường anh tuấn, lông mày rậm, mũi cao, môi mỏng phi thường phổ thông, nhưng mà đó chính là hắn, khắp toàn thân đều tỏa ra mị lực không có ngôn ngữ nào miêu tả được. Một người khác là thanh niên chừng hai mươi tuổi, anh tuấn đẹp trai, cả khuôn mặt đường nét đầy lạnh lùng, vóc người thon dài mà đều đều, nhìn qua khó có thể tiếp cận. Hai người dường như nhìn một cái gì đó về phía xa xa, người nam nhân trung niên mái tóc có chút dài che hết cả thái dương hắn, hắn hơi cười, tay phải vây quanh ở bên người thanh niên, thanh niên không có cười, mà là có chút kinh ngạc ngây ngốc, tựa hồ như hồn bay phách lạc.

Mặc kệ nhìn mấy lần vào trong tấm hình, Tam Khán Dương vẫn không thể xác định hai người kia có phải là người anh muốn tìm kiếm không. Ở trong trí nhớ của anh, người kia sẽ không cười! Hắn chính là lạnh lùng như thế, căn bản không thể cười được! Mà hắn mang theo người kia cũng không nên là như vậy, hắn nên có loại mỉm cười đầy quỷ kế, hoặc là vẻ mặt khác —— nói chung không nên là như vậy.

Bọn họ đúng là người anh muốn tìm sao? Thật sự không phải hai người khác giống họ ư?

Thế là anh đến nơi này chờ, anh muốn xác định thông tin hai người kia, nếu như là bọn họ, anh liền trở về báo cáo cho lão đại, tuyệt đối phải cho người kia trả giá đau đớn thê thảm!

Tuần Minh Trung từ trên giường ngồi dậy, nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường phát ra tiếng tích tích ngây ngốc rất lâu.

“Ăn cơm rồi ~~” Bác Duẫn rất vui vẻ ở trong phòng bếp gọi lên.

Tuần Minh Trung nhìn xung quanh rất lâu, tựa hồ không hiểu chính mình nên làm cái gì. Một lát sau Bác Duẫn phát hiện Tuần Minh Trung còn chưa ra, vẻ mặt tối sầm lại, đi tới cửa phòng ngủ, đẩy cửa mà vào.

“Minh Trung?”

Tuần Minh Trung nhìn cậu, trong mắt dâng lên mờ mịt.

Nhìn thấy phản ứng của anh, bóng người Bác Duẫn lắc mấy lần, dường như rất muốn ngã xuống.

“Anh lại đã quên à… Minh Trung…” Cậu đỡ lấy trán, lại rất nhanh giơ lên, lúc này vẻ mặt của cậu đã kinh biến đến mức cực kỳ khoái lạc, cậu nhẹ nhàng cầm lấy quần áo đi tới bên người Tuần Minh Trung giao cho anh, “Không sao hết, chúng ta lại bắt đầu từ đầu là tốt rồi, trước tiên mặc quần áo vào.”

Tuần Minh Trung tiếp nhận quần áo, chậm rãi mặc vào, Bác Duẫn ở một bên nhìn động tác của anh, tâm tình trong đôi mắt không biết là hạnh phúc hay là bi thương.

“Tôi… Là ai…?” Tuần Minh Trung dáng vẻ mờ mịt cùng nghi hoặc, căn bản là hỏi câu này đối với người mới xuất hiện. Tay trái của anh không tự chủ được vuốt lên huyệt thái dương của mình, nơi đó có một vết thương xấu xí, “Cậu là…”

Bác Duẫn một phát bắt được tay anh. Tuần Minh Trung càng thêm nghi hoặc, đôi mắt màu đen nặng nề nhìn kỹ Bác Duẫn.

Bác Duẫn như sợ cái gì đó như mọi khi tránh ánh mắt của anh, âm thanh cao vút có chút mất tự nhiên, lớn tiếng nói: “Anh tên là Tuần Minh Trung, em là… Bác Duẫn, em là người yêu của anh! Mấy năm trước anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì thế hay có triệu chứng dễ quên, sẽ có một đoạn thời gian quên đi tất cả mọi chuyện. Chẳng qua không sao hết, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu! Bắt đầu bao nhiêu lần cũng được! Anh không nhớ rõ cũng không sao, em nhớ là được rồi! Thật đó! Tin em đi! Mỗi một câu em nói đều chính là sự thật…”

“Tôi tin cậu sao?”

“Em nói chính là sự thật…”

“Tôi tin cậu sao?”

“…”

“Tôi tin cậu.”

Bác Duẫn tiến lên một bước, dùng sức ôm lấy nam nhân còn mạnh hơn cậu rất nhiều lần.

“Quá tốt rồi, quá khứ đã trôi qua, chúng ta khi nào thì bắt đầu có thể…”

Căn cứ lời giải thích của Bác Duẫn, nửa năm trước ở San Francisco Tuần Minh Trung đột nhiên nói muốn đến Tây Hồ ở, nhưng mà khi tới nơi này rồi anh rất nhanh liền quên đi lời nói của mình, cũng không hiểu tại sao muốn tới nơi này. Nhưng mà Bác Duẫn nhìn ra được anh phi thường yêu thích nơi này, thế là vẫn lưu lại đây.

Năm nay là năm 2000, mấy ngày nữa là đến năm mới. Trên đường phố các chủ quán gian hàng treo đầy bảng hiệu đại hạ giá, trên cây treo đầy từng vòng dây điện, phía trên có vô số bóng đèn, trời vừa tối, con đường này liền biến thành địa phương không có thật, khắp nơi đèn đuốc rực rỡ, cực kỳ đẹp mắt. Hiện tại là buổi sáng, mọi người phần lớn vẫn chưa ra ngoài, trên đường phố vắng ngắt, chỉ có đám người tụm năm tụm ba chạy bộ hoặc là ở ven đường đánh Thái Cực Quyền.

Mỗi sáng sớm tản bộ là điều không thể thiếu, ăn xong điểm tâm, Bác Duẫn sẽ cùng Tuần Minh Trung đồng thời từ từ ở trên con phố này, hưởng thụ loại cảm giác nhàn nhã tự tại hạnh phúc.

Đi qua một cây cầu uốn cong, lại chuyển về hướng bên phải, chính là cái nơi gánh chịu một truyền thuyết lãng mạn đã tồn tại trăm năm, Đoạn Kiều. Sau khi đã dùng công nghệ hiện tại tu sửa, đã hoàn toàn không còn dáng vẻ cổ kính, chỉ còn một bức tượng được đặt nơi đó, cùng hồi ức lãng mạn của du khách.

Trên cầu có một nam tử bận áo khoác da lông màu đen đang đứng ở nơi đó, thật giống như đang thưởng thức phong cảnh từ phía xa. Bởi vì thời tiết chuyển lạnh, anh còn mang khẩu trang trên mặt.

Trên cây cầu kia bất cứ lúc nào cũng đều có người xa lạ xuất hiện, Bác Duẫn đã tập mãi thành quen, cũng không hề để ý, kéo Tuần Minh Trung chuẩn bị từ bên cạnh cậu đi tới. Nhưng mà anh đã lướt qua thân thể của cậu, một loại lạnh lẽo không thuộc về nhiệt độ không khí ngay lập tức bỗng nhiên phả vào mặt.

Bác Duẫn hơi run rẩy. Là ảo giác đi. Chính mình muốn tiếp tục bước tới, người đàn ông kia chợt bỏ khẩu trang trên mặt, thanh âm lạnh băng kêu một tiếng: “Bùi Diên Lễ!”

Bác Duẫn ngay tức khắc dừng bước, bỗng nhiên quay đầu lại, vẻ mặt hung ác đối mặt với người đàn ông kia.

“Tam Khán Dương…!?”

Tuần Minh Trung nhìn Tam Khán Dương, lại nhìn Bác Duẫn: “Hở, hai người quen nhau?”

Tam Khán Dương chưa kịp trả lời, Bác Duẫn trước tiên cướp lời hắn: “Không, không quen. Hắn nhậm lầm người.”

“Ồ…”

Hai người đang muốn rời đi, Tam Khán Dương lại đuổi theo, lớn tiếng nói: “Bác thiếu gia, cậu không phải phát ngốc đấy hả? Giao tình giữa chúng ta không phải là ngày một ngày hai!”

Bác Duẫn cả người run lên, ánh mắt nhìn về phía hắn càng thêm hung ác: “Tôi nói tôi không quen anh! Da mặt anh cũng thật dày quá đi!”

Tam Khán Dương như lưu manh nở nụ cười: “Tôi nghe nói bởi vì Bùi Diên Lễ bị thương nên có triệu chứng hay quên, không nghĩ tới Bác thiếu gia cũng quên luôn?”

Tuần Minh Trung một tay nắm chặt tay Bác Duẫn đang phát run, nho nhã lễ độ hỏi: “Xin hỏi vị tiên sinh này… Anh đang nói tôi sao? Tôi không phải là Bùi Diên Lễ, tôi tên là Tuần Minh Trung.”

Tam Khán Dương cười to: “Thật là một đứa bé ngoan! Bùi gia! Chỉ sợ là Bác thiếu gia nói cho anh biết đúng không? Thế anh có muốn biết quá khứ của mình không? Nếu như anh đồng ý, tôi sẽ đem quá khứ của anh nói rõ ràng mười mươi cho anh biết, tuyệt đối so với mỹ thiếu niên này nói rõ hơn rất nhiều…”

Anh vừa nói móc ra danh thiếp tiếp cận Tuần Minh Trung, Bác Duẫn kéo tay Tuần Minh Trung từ từ lui về phía sau, ngay khi Tuần Minh Trung muốn đưa tay nhận danh thiếp, cậu kéo tay Tuần Minh Trung chạy như bay.

Tam Khán Dương cũng không hoảng hốt, từ đằng xa kêu lên: “Nếu như anh muốn biết, cứ đến khách sạn ARAKA tìm tôi! Tôi biết cái gì cũng đều nói hết không giấu diếm! Ha ha ha ha ha… … …”

Mãi đến tận khi không còn nhìn thấy cái người khó ưa ở trên cây cầu kia, Bác Duẫn mới thở hổn hển dừng lại, dùng sức nắm lấy áo Tuần Minh Trung: “Minh Trung! Anh tuyệt đối không được tin tưởng tên kia! Tên đó là đồ vô lại! Lời của hắn nói đều là lừa anh!”

Tuần Minh Trung mỉm cười: “Tôi biết rồi, tôi đương nhiên chỉ tin cậu.”

Bác Duẫn nở nụ cười, trên vẻ mặt như muốn khóc, nhào vào trong lòng Tuần Minh Trung ôm chặt lấy anh, cũng mặc kệ ở nơi công cộng, nhón chân lên hôn môi cùng anh.

Mấy ngày sau, khách sạn ARAKA.

“Tôi muốn biết chuyện quá khứ.” Người kia đầu điện thoại nói.

Tam Khán Dương đắc ý buông điện thoại xuống.

Tuần Minh Trung —— hoặc phải nói, Bùi Diên Lễ, thân thể cao lớn ngang nhiên đứng ở bên hồ bóng đèn treo trên cao, con mắt nhìn về hướng mặt hồ nhưng do bởi vì đêm tối nên không rõ lắm.

Mấy năm trước, chính anh tiến vào Bác gia kinh doanh ma túy đem hết tất cả mọi người có quan hệ sa vào lưới pháp luật, chính mình thì mang theo một tên tội phạm truy nã —— tình nhân của anh, Bác Lam —— trốn thoát. Trong lúc đi đến nửa đường, thân phận của anh bị bại lộ, Bác Lam bi phẫn không ngớt liền tức giận một súng bắn vào đầu anh…

Anh không trách Bác Lam, không một chút nào trách cứ cậu. Nếu như Bác Lam không hận anh mới là không bình thường. Vì thế khi phát súng đó bắn trúng anh trong nháy mắt đó anh chẳng nghĩ gì cả, chỉ là trong đầu xuất hiện một câu nói —— “Từ nay về sau, tôi không nợ cậu nữa”…

Anh cũng không muốn tỉnh lại, cũng không có thời gian đi suy nghĩ Bác Lam có phải sẽ thống khổ thương tâm hay không. Thân thể anh ngã vào trong hồ nước lạnh lẽo, “Bùi Diên Lễ” vào lúc đó chết rồi. Bác Lam nằm ở trên thân thể anh gào khóc thảm thiết.

Nhưng anh không nghĩ tới chính là cả người mình tiềm lực như vậy, bị bắn trúng huyệt thái dương vậy mà không có chết.

Biết Bác gia có chuyện sau đó Bối Cẩn ngay lập tức phái con gái Bối Lâm đi tiếp ứng theo kế hoạch chạy trốn của Bùi Diên Lễ cùng Bác Lam, dự định ở trên con đường lớn gặp bọn họ. Bối Lâm vốn cũng cho rằng Bùi Diên Lễ chết chắc rồi, đang muốn chỉ trích Bác Lam khóc đến khàn cả giọng, nhưng vào lúc này Bác Lam ôm chặt lấy “thi thể” Bùi Diên Lễ, chỉ gào khóc, chết cũng không buông tay. Hay là —— chỉ là hay là, Bối Lâm bị loại thắm thiết bi ai kia mà cảm động, cô lừa cậu nói Bùi Diên Lễ có lẽ sẽ cứu được, mới khiến cậu hơi tỉnh táo lại. Bối Cẩn y theo lời con gái yêu cầu phái ra một chiếc máy bay trực thăng, đem Bùi Diên Lễ đưa đến bệnh viện bí mật của Bối gia. Làm người giật mình chính là, Bùi Diên Lễ bị đưa tới đó con ngươi vẫn không có tán lớn, còn có sóng điện não yếu ớt tồn tại. Bối Lâm quyết định thật nhanh, sau khi bác sĩ đã xử lý đơn giản cho Bùi Diên Lễ, bí mật đem anh đưa đến bệnh viện chuyên khoa ngoại não quyền uy nhất toàn quốc.

Ở ngoại quốc cũng từng đưa tin như vậy, một thanh niên bởi vì bệnh nặng mà muốn tự tử, thế nhưng sau khi viên đạn bắn vào đầu thì cũng chưa chết, trái lại còn chữa hết bệnh cho hắn. Những người đã xem qua tin tức này đều cho rằng đây là kỳ tích, không nghĩ tới kỳ tích này lại một lần nữa phát sinh.

Tuy rằng viên đạn trong đầu Bùi Diên Lễ không có cách nào lấy ra, vẫn ở chỗ đó tồn tại, thế nhưng anh vẫn sống lại, chỉ để lại một di chứng về sau —— dễ quên. (Lưu chú: Người có đầu óc khá giống đậu hủ, bên trong nếu có dị vật đi vào, nếu không nguy hiểm đến tính mạng như mọi khi thì sẽ không lấy nó, bằng không sẽ tổn thương tới tổ chức vùng xung quanh não —— vì nó giống như đậu hủ, đụng vào óc sẽ nát bấy nên không ai dám tùy tiện động vào! —— vì thế nên thanh niên đó không lấy đầu đạn ra ngoài, Bùi Diên Lễ cũng như thế)

Tam Khán Dương từ xa đi tới, Bùi Diên Lễ nhìn thấy hắn, tiến lên nghênh tiếp.

“Anh có biết ngày hôm nay là ngày mấy không?”

Tam Khán Dương không nghĩ tới câu nói đầu tiên mà anh thốt lên lại là cái này, ngây ngốc ngẩn ra.

“Ngày hôm nay… Ngày hôm nay… Đại khái chắc là 30 đi? Anh hỏi cái này để làm gì?” Không phải anh muốn biết quá khứ mình à?

“Là ngày 31.” Bùi Diên Lễ cười nói.

Không biết tại sao, đáy lòng Tam Khán Dương bỗng nhiên có dự cảm không tốt. Cái loại cười này so với lúc hắn nhìn trong tấm hình hoàn toàn không giống nhau, loại cười này khiến hắn hoảng sợ.

… Hoảng sợ?

Sau một giây, hắn đem loại tâm tình khinh thường này ném ra ngoài. Đối với một người đã mất đi ký ức, ngay cả mình là ai cũng không nhớ ra được, tại sao hắn lại cảm giác hoảng sợ chứ?

“Sau ngày hôm nay, sẽ chính thức bước vào năm mới.”

Tam Khán Dương không hiểu anh muốn nói cái gì, chẳng qua vẫn là phụ họa nói: “Đúng đấy. Quá khứ của anh…”

“Năm mới, hết thảy sẽ là mới mẻ đi.” Bùi Diên Lễ đánh gãy câu chuyện của hắn, hướng về hắn đưa tay ra, “Chúc mừng năm mới.”

Tam Khán Dương mơ hồ nghĩ tới điều gì, nhưng không nói ra được, cũng đưa tay ra cùng nắm tay anh: “Chúc mừng năm mới.”

Bùi Diên Lễ tay mới vừa đụng hắn hắn có cảm giác không đúng cho lắm, đây là cánh tay đã rèn luyện qua thời gian dài, cánh tay đã qua huấn luyện rất cường tráng! Cái này không phải nhất thời huấn luyện là có thể luyện ra! Nhất định phải có hệ thống huấn luyện chuyên nghiệp mới có khả năng được như vậy! Một người mất đi ký ức còn có thể huấn luyện chính mình như vậy sao? Chẳng lẽ nói…!!

Hắn dùng sức muốn rút tay về, nhưng Bùi Diên Lễ tay như gọng kiềm chặt chẽ khóa lại hắn.

“Anh có muốn biết nguyện vọng năm mới của tôi không?” Bùi Diên Lễ dựa vào hắn gần thêm một chút, trầm thấp cười nói, “Tôi hi vọng, năm mới đến, chúng ta có thể vứt bỏ quá khứ, hết thảy đều là mới mẻ, tất cả các sự vật… Toàn bộ đều biến mất đi!”

Tay bị nắm chặt bắt đầu đau đớn lên, Tam Khán Dương muốn hét lên, nhưng phát hiện yết hầu mình bị một cánh tay khác bóp nát. Cổ họng anh phát ra tiếng khanh khách, đôi con ngươi mở thật to như sắp sửa muốn rớt ra ngoài.

“Ai nói cho anh biết hết thảy đều là bất biến đây? Người cần ký ức, ở thời điểm cần thiết vẫn là phải trở về.” Bùi Diên Lễ trên mặt chính là loại hình tàn nhẫn mà cười lên.

Bùi Diên Lễ chưa từng tàn nhẫn mà cười như thế.

Này không phải là Bùi Diên Lễ kia.

Bùi Diên Lễ đã chết rồi!

Hiện tại Tam Khán Dương mới cảm nhận rõ ràng.

(Anh… Căn bản là…)

Anh tóm chặt lấy áo người trước mặt, dường như muốn từ trên người hắn cắn miếng thịt tiếp theo. Thân thể hắn chậm rãi tuột xuống, Bùi Diên Lễ nhấc hắn lên, như một người bạn thân đã uống ngà say.

Xung quanh có rất nhiều người cười, lớn tiếng mà nói chuyện, đàm luận đêm nay sẽ có bắn pháo hoa. Có một người chết dưới mắt mọi người, nhưng không một ai biết.

Bùi Diên Lễ đem hắn mang tới đống rác trong con hẻm nhỏ, vứt hắn ngay tại đó, sau đó như không có chuyện gì xảy ra mà đi ra ngoài.

Bác Duẫn ở nhà lo lắng chờ đợi. Trong nhà không có rượu, anh ta nói đi ra siêu thị bên ngoài mua rượu, nhưng mà thời gian đã trôi qua hai tiếng, đến hiện tại còn chưa có trở lại.

Bùi Duẫn suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không thông, chính mình nhớ đã đặt hai chai rượu trong tủ lạnh thế mà giờ đã nơi nào, làm hại Tuần Minh Trung… Lỡ như anh không trở về thì…

Chết tiệt! Đáng lẽ cậu phải nên đi cùng anh! Không nên bởi vì sự kiên trì của anh liền thỏa hiệp!

Leng keng!

Bác Duẫn hầu như là bổ nhào đến bên cạnh mở cửa.

“Đến cùng là anh đi nơi nào!!!!”

“HAPPY NEW YEAR, MY LOVER.”

Không khí phả vào mặt lạnh lẽo, Bác Duẫn nhìn ra ngoài ôm lấy hai chai rượu đỏ mua được trong siêu thị, thời gian vào thời khắc ấy bắt đầu, bất động rất lâu.

Từ một nơi phương xa, một chùm pháo hoa bay lên trời, nổ ra thành đồ án mỹ lệ. Sau đó là chùm thứ hai, chùm thứ ba… Rất nhiều chùm…

Bác Duẫn kéo lấy anh, thô bạo đá cửa vào, cũng mặc kệ rượu đỏ bị lăn qua một bên, đem người kia đè xuống đất, kéo xuống áo cùng quần anh, mạnh mẽ tiến vào người anh.

Bên ngoài, là tiếng pháo nổ cùng tiếng đoàn người hoan hô, còn có tiếng chuông đếm ngược trên ti vi.

Năm mới bắt đầu rồi, quá khứ đã trôi qua, đều bị ném vào trong bóng tối. Thời gian sẽ không chảy ngược, quá khứ sẽ không quay trở về.

“Chỉ cần có thể hạnh phúc…”

“Anh nói cái gì?”

“Không, không có gì.”

“Minh Trung?”

“Tôi là nói, sang năm… Không, năm nay chúng ta đi Hawaii đi.”

“Anh lại không thích nơi này sao?”

“Sao biết được, chỗ nào có cậu tôi đều thích hết.”

“…”

“Đồng ý?”

“Em yêu anh.”

“Ừ, tôi cũng yêu cậu…”

————————–

Chỉ cần có thể hạnh phúc, cho dù có là lời nói dối thì thế nào?

Cứ như vậy đi, vẫn tiếp tục như thế đi!

Hết chương 6

HOÀN
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status