Ấn Công Đức

Chương 11 : ĐỆ NHỊ THIÊN HẠ



Sau khi Trương Thanh Phương ra mặt, gã vừa chắp tay thi lễ vừa tiến về phía Mục Cẩm Vân. Trông thì như đang nhận lỗi, thế nhưng ánh mắt lại không bình thường chút nào. Hàn quang trong con ngươi cũng chẳng thèm giấu kỹ, diễn kịch thế này cũng quá ư vụng về.

Mục Cẩm Vân sao có thể bị lừa, trực tiếp quát, “Trương gia vi phạm ước định, quỳ xuống nói chuyện!”

Vừa dứt lời, gương mặt đang cười làm hòa của Trương Thanh Phương cứng lại. Những gia đinh khác đều giận ra mặt, từng người từng người một hung ác nhìn Mục Cẩm Vân, như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Gã ma tu ha ha cười lớn, nói, “Hay lắm tiểu tử, Vạn Sơn Hồng ta chẳng phục ai, chỉ phục ngươi.”

Trương Thanh Phương sầm mặt lại, lạnh lùng nói: “Tàng Kiếm Sơn là cái thá gì chứ, dám diễu võ giương oai ở Trương gia ta.” Gã vốn thấy kiếm pháp của Mục Cẩm Vân không tồi, định tập kích bất ngờ, trước tiên cứ lừa đã rồi trực tiếp bắt lại. Giờ gã chẳng lo được nhiều như vậy, tuy gã vừa lên cấp thất bại, hơi thở bất ổn, nhưng dù sao gã cũng coi như là một nửa Kim Đan kỳ rồi, lẽ nào còn sợ một con kiến Ngưng Thần kỳ.

Tay gã vừa vung lên đã ra một chưởng, giận đùng đùng quát, “Ngươi quỳ xuống cho ta.”

Cổ tay Mục Cẩm Vân lật lại, thanh kiếm trong tay xoay tròn, kiếm quang sáng loáng như tuyết, khiến cho cả người hắn như được cả vầng sáng chói mắt bao phủ. Thân hình hắn lóe lên, chỉ trong chớp mắt đã vọt đến trước mặt Trương Thanh Phương, đâm thẳng vào mi tâm gã.

Tất cả xảy ra quá nhanh, mọi người không nhìn rõ được động tác của Mục Cẩm Vân, chỉ thấy một vùng sáng chói trước mặt.

Tô Lâm An lại nhìn thấy rất rõ, nàng thấy ánh mắt Trương Thanh Phương run lên, gã khép hai tay lại, bất thình lình bổ vào giữa, dùng tay không chặn lấy phi kiếm của Mục Cẩm Vân.

Hai tay gã đỏ lên, thiêu đốt thanh kiếm kia khiến nó cũng đỏ rực theo, chỉ trong giây lát, thân kiếm bắt đầu tan ra. Chất lỏng được nung đốt chảy dọc theo kẽ hở ngón tay của gã, thế nhưng gã lại chẳng hề thấy đau, trái lại còn cười khẩy một tiếng. Gã thu tay lại, một nắm đấm đỏ rực mang theo lửa cháy bừng bừng được tung ra, hướng thẳng về phía Mục Cẩm Vân.

Mục Cẩm Vân dứt khoát bỏ kiếm, cả người bay về phía sau. Khi chạm đất, hắn vung tay lên, đầu ngón tay ngưng tụ thành kiếm khí, đâm thẳng vào nắm đấm của Trương Thanh Phong.

Mục Cẩm Vân mặt không đổi sắc, mà Trương Thanh Phương lại lui sau về một bước.

Gã buông nắm đấm xuống, đặt ở sau lưng, nói: “Không hổ là Đại đệ tử của Tàng Kiếm Sơn, tuổi còn trẻ mà kiếm thuật đã đạt mức này, đúng là khiến người ta được mở mang tầm mắt.” Hắn vừa Kết Đan thất bại, lại hay tin con gái bỏ mình, hiện tại cảnh giới bất ổn, còn bị nội thương nghiêm trọng, không nên liều mạng với người khác.

Trương Thanh Phương dò xét trình độ của Mục Cẩm Vân xong, hạ quyết định phải dỗ dành tên nhóc này trước, “Trương gia chúng ta vài năm trở lại đây lo toan quá nhiều chuyện, nếu có chỗ nào làm không đúng, mong được thứ lỗi.”

Hắn dừng lại một chút, rồi lại hỏi, “Ngươi nói chúng ta vi phạm ước định? Có thể rõ ra xem chúng ta làm sai chỗ nào không?” Nói rồi nhìn về phía Trương Vân Tường, “Chuyện của nhà chúng ta và Tàng Kiếm Sơn do ai phụ trách xử lý, gọi hắn ra đây!”

Đại công tử yếu ớt đáp, “Dạ, dạ. Gọi Mã quản gia qua đây.”

Mục Cẩm Vân cũng chẳng muốn xem người của Trương gia diễn kịch, hắn rút một miếng thẻ ngọc ra, “Không cần, ba năm không giao nộp tô, ước định từ trước tới nay cũng không còn giá trị. Khi Tàng Kiếm Sơn chúng ta nâng đỡ Trương gia, Trương gia chỉ là một gia tộc sa sút ở trấn Thanh Thủy, người có tu vi cao nhất cũng chỉ là Luyện Khí kỳ, mà giờ...”

Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn toàn bộ, chậm rãi nói, “Cũng tiện để cho các ngươi nhìn xem, kết cục của việc không tuân thủ ước định. Chúng ta có thể nâng ngươi lên mây xanh, cũng có thể đánh ngươi trở lại nguyên hình.”

Tên ranh con này đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!

Trương Thanh Phương tức giận đến mức bật cười, “Chỉ dựa vào ngươi?”

“Chỉ dựa vào ta.”

Bốn bề lặng gió, tay áo hắn bay phấp phới, gương mặt điển trai ngây ngô tỏa sáng dưới ánh bình minh.

Cùng lúc đó, Tô Lâm An nghe thấy âm thanh sột soạt nho nhỏ của cổ trùng trong tim hắn. Nàng nhỏ giọng lầm bẩm, “Trung thu rồi à.”

Đêm rằm mười lăm tháng Tám chính là lúc cổ Phệ Tâm phát tác mạnh nhất. Hiện tại mới chỉ là ban ngày, cổ Phệ Tâm trong người hắn đã rục rịch thức tỉnh, tiếng sột soạt vừa rồi chính là tiếng cổ trùng đang gặm nhấm tim của hắn, mà hiện giờ...

Chỉ thấy dưới chân Mục Cẩm Vân, trong vòng một tấc vuông, sương lạnh đã dần phỉ kín, đóng băng từng nhánh cây ngọn cỏ. Khí thế quanh người hắn dần tăng lên, nhanh chóng đột phá Ngưng Thần kỳ, đạt đến Trúc Cơ!

“Ngươi... ngươi che giấu tu vi!”

Trương Thanh Phương kinh hãi nói, cũng không chần chừ nữa, gã biết hiện giờ không thể mọi chuyện không thể thỏa hiệp được nữa rồi. Gã rút pháp bảo từ trong ống tay áo ra tung lên trời, đó là một con dấu đen nhánh.

“Lên!”

Con dấu tựa như núi lớn đè xuống, trấn áp quanh Mục Cẩm Vân, bao phủ hắn trong một kết giới.

Tô Lâm An lại chẳng hề lo lắng gì cho Mục Cẩm Vân.

Hắn cũng quá là yêu nghiệt, dám dùng hàn khí của cổ Phệ Tâm đánh vào kinh mạch để nâng cao tu vi trong thời gian ngắn, khiến bản thân chỉ là Ngưng Thần sơ kỳ mà lại có thể phát ra sức mạnh của Trúc Cơ kỳ.

Quả đúng là hậu sinh khả úy, cổ Phệ Tâm cũng chẳng vật chết được hắn, huống hồ là một tu sĩ vừa Kết Đan thất bại.

Trương Thanh Phương lúc này đang bị nội thương không nhẹ, so với Mục Cẩm Vân đang trong trạng thái cuồng bạo, Tô Lâm An cảm thấy khả năng thắng của Mục Cẩm Vân cao hơn.

Huống hồ, con người này sẽ không đem mạng sống của mình ra làm trò đùa, nếu hắn đã lựa chọn ra tay, có nghĩa là đã nắm chắc.

Quả nhiên, Mục Cẩm Vân tay không tấc kiếm, nhưng hoa cỏ xung quanh lại trở thành kiếm băng của hắn.

Vô số kiếm khí phóng ra từ bốn phương tám hướng, khiến con dấu màu đen không thể hạ xuống nữa.

Những kiếm khí đó không chỉ tấn công Trương Thanh Phương, mà các tu sĩ Trương gia xung quanh hắn cũng chịu trận.

Chỉ trong giây lát, máu tươi bay lượn cùng kiếm quang, đan vào nhau thành tấm lưới bao lấy Mục Cẩm Vân đứng ở chính giữa. Vạt áo trắng bay bay không nhiễm chút bụi trần, trừ việc sắc mặt có hơi trắng thì chẳng nhìn ra chút bất ổn nào. Chỉ thấy hắn thành thạo mà điêu luyện, nhấc tay đã khiến kẻ địch tan tác...

Tuy nhiên Tô Lâm An biết, giờ hắn đang phải chịu cơn đau đớn tới nhường nào. Tự mình thúc giục cổ Phệ Tâm, dẫn độc phát tác trước, Tô Lâm An chỉ mới biết có mình hắn.

Con dấu hình vuông bị kiếm khí chém vỡ tan tành.

Trương Thanh Phương hộc máu, loạng choạng lui về sau. Gã nhìn thiếu niên tựa như sát thần kia, chẳng dám tái chiến nữa, sợ hãi bỏ mặc toàn gia chạy trốn thẳng về phía núi Kỳ Liên.

Sở Tài Nguyên run lẩy bẩy móc ngọc giản đưa tin ra, gào lớn, “Ông ơi, mau tới cứu cháu.” Hắn khóc lóc khoa trương vô cùng, nước mắt nước mũi tùm lum, nhưng trong con ngươi lại lóe lên sự gian xảo, rõ ràng là trong lòng đã có chủ ý.

Gia chủ Trương gia bị thương bỏ trốn, những người còn lại của Trương gia cũng sống dở chết dở. Đây chính là thời cơ tốt để Sở gia kiếm chác, nếu như có được sự ủng hộ của Tàng Kiếm Sơn, Sở gia có thể đạt được một vài công pháp tu luyện cao cấp. Tới lúc đó, việc trở thành đệ nhất trấn Thanh Thủy cũng chẳng phải là điều không thể.

Kiếm khí của Mục Cẩm Vân vẫn chưa tan, tiếp tục chém ngã hàng loạt tu sĩ của Trương gia. Cho đến khi chẳng còn người nào của Trương gia đứng trên mặt đất nữa, hắn mới ngạo nghễ nói: “Làm trái ước định, giết!”

Mọi người đều bị khí thế của hắn khiếp sợ, Sở Tài Nguyên cắn răng, cố lấy dũng khí nói, “Sở gia ta nguyện quy thuận Tàng Kiếm Sơn!”

Mục Cẩm Vân liếc hắn, “Ngươi làm chủ được?”

Sở Tài Nguyên cứng rắn nói, “Ông của ta là gia chủ Sở gia!”

Mục Cẩm Vân cười, “Vậy được, đợi ta lấy đầu Trương Thanh Phương xong sẽ quay lại bàn bạc. Nơi này, giao lại cho các ngươi.”

Nói rồi, hắn nhấn mũi chân một cái, cả người đã bay vọt lên, tựa như chim yến đạp lên ngọn cây vẽ ra một vòng cung tuyệt đẹp giữa không trung, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trước mặt mọi người.

Đợi khi chắc chắn không ai nhìn thấy mình nữa, Mục Cẩm Vân mới hạ từ trên không xuống, phun ra một ngụm máu.

Máu lập tức đóng thành băng, tựa như một miếng hồng ngọc.

“Tới nhà ông lão.” Mục Cẩm Vân nói, “Cô cảm ứng vị trí đi.”

Nói xong liền lấy một cọng tóc bạc đã lấy trên đầu ông lão kia từ trước đưa cho Tô Lâm An, hỏi: “Có cần không?”



Tô Lâm An buồn bực, tên này hết coi nàng là chuột tìm bảo, giờ lại coi nàng thành chó tìm đồ?

Có điều, nàng vẫn cảm ứng hơi thở của ông lão, “Bên này, nhưng ngươi không đuổi theo Trương Thanh Phương sao?”

Mục Cẩm Vân xùy một tiếng, “Đồ ngốc. Không phải là do cô ngốc quá nên mới bị người khác lừa phong ấn vào thanh kiếm gãy này đấy chứ?”

Tô Lâm An ngồi nghiêm chỉnh nói, “Không, chẳng qua là ta không quen động não với mấy chuyện nhỏ nhặt này thôi.”

Nàng vẫn luôn cho rằng, chỉ cần có thực lực, thì mọi âm mưu quỷ kế đều sẽ không cần đánh mà tự thua. Mà nàng của ngày trước, sinh ra trong dòng dõi ma đạo khiến vô số người vừa nghe đã sợ mất mật. Sau này, tu vi của nàng cũng đạt tới đỉnh cao, tự xưng là thiên hạ đệ nhị cũng chẳng quá lời.

Chỉ đáng tiếc, đệ nhị cuối cùng vẫn bị đệ nhất hành hạ một trận ra trò.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status