Ấn Công Đức

Chương 119 : Chương 119HÔN



Cơ thể là của Nam Ly Nguyệt, nhưng đối với tu sĩ mà nói, cơ thể bị thương thì dễ chữa, chỉ cần còn một hơi thở thì có bị thương nặng đến mấy cũng có thể cứu được.

Còn nguyên thần là của chính Tô Lâm An, mà vết thương nguyên thần rất khó chữa. Một khi nguyên thần bị tổn hại, phải điều dưỡng mấy chục mấy trăm năm cũng không phải là chuyện lạ. Trước đây nguyên thần của nàng tán loạn, sau ngàn năm vẫn rách nát tả tơi.

Lúc này Tô Lâm An cảm thấy nguyên thần của mình đã bị tử khí đâm thủng lỗ chỗ, khó có thể ngưng tụ lại thành hình. Ý thức của nàng hơi mơ hồ, điểm sáng màu trắng kia thì không ngừng nhấp nháy, dường như vị trí cụ thể đang thay đổi thất thường. Nàng không nhìn rõ được, chỉ có thể lắc đầu theo bản năng cho tỉnh táo lại. Nhưng nàng vừa lắc thì thấy máu tươi bắn ra, thì ra bản thân đang chảy máu mũi mà nàng cũng không để ý.

“Ở đâu đây?” Trước mắt Tô Lâm An đã toàn hình ảnh chồng chéo lên nhau, khắp nơi đều là ánh sáng trắng lập lòe.

Bước chân lảo đảo, nàng đã không phân rõ được phương hướng nữa. Nàng cảm thấy mình đang đi về phía trước, kết quả lại bước sang bên cạnh, đã vậy còn đụng phải tảng đá nên rẽ ngoặt mà không biết.

Khoa Đẩu Hỏa nhìn mà lo lắng. Nó nói: “Đừng cố thể hiện nữa, để ta giúp ngươi.”

Tô Lâm An hừ lạnh.

Để nó giúp thì còn giữ được tinh hoa sơn thủy sao? Nàng đã bị lừa mấy lần, tuyệt đối không thể tin con nòng nọc đó nữa.

Khoa Đẩu Hỏa cũng biết lúc này Tô Lâm An không còn tin nó nữa.

Nó thở hổn hển nói: “Đi về phía trước, bên trái, bên trái, tiếp tục...” Hết cách, nó chỉ có thể chỉ hướng cho nàng. Giờ thần thức của nàng đã bị hao tổn nghiêm trọng, đã sắp không nhìn rõ vị trí, đợi lát nữa không biết còn làm được gì.

Nó không tin lát nữa nàng không cầu xin nó.

Có Khoa Đẩu Hỏa chỉ đường, hướng đi của Tô Lâm An không bị chệch nữa, chỉ là càng về sau, nàng lại gặp khó khăn.

Tinh hoa sơn thủy ở sâu trong tảng đá, phải đục đá ra mới có thể lấy nó ra ngoài.

Đục đá ra?

Giờ thứ vũ khí cứng cáp nhất trên người Tô Lâm An có lẽ chính là bộ kim châm của Nam Ly Nguyệt.

Nhưng quanh người nàng không có chút linh khí nào, không thể điều khiển thôi thúc kim châm. Làm sao đây?

Giờ thứ duy nhất có thể hủy viên đá này một cách dễ dàng, chỉ có Khoa Đẩu Hỏa.

Nhưng Khoa Đẩu Hỏa...

Ý nghĩ này vừa bật ra trong đầu nàng, Khoa Đẩu Hỏa đã nói ngay: “Tin ta thêm một lần nữa đi! Ta thề không ăn tinh hoa sơn thủy.”

Vào đúng lúc này, hai con cá nhỏ quanh người Tô Lâm An liên tiếp biến mất.

Chỉ còn lại một con cá Kim Ngân cuối cùng. Cũng có nghĩa là, Sơn Hà Long Linh chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng.

Chính nàng, cũng chỉ còn một hơi cuối.

“Ta chết rồi, ngươi cũng chẳng sống nổi.” Tô Lâm An nói.

“Sao có thể...” Khoa Đẩu Hỏa không tin. Giữa họ chỉ có liên hệ qua nguyên thần. Nàng chết thì thứ bị cắt đứt chẳng qua chỉ là mối liên hệ này mà thôi, làm gì có chuyện nàng chết nó cũng bỏ mạng theo. Bọn họ vốn chưa ký khế ước cùng sinh cùng tử.

Căn bản chưa hề ký khế ước, nó chỉ bị cái ấn kia đè cho chịu phục thôi.

Có điều, nàng và cái ấn đó có quan hệ gì? Nàng chết thì nguyên thần cũng tan, cái ấn đó có vỡ không?

Nếu như ấn vỡ, chẳng phải nó sẽ được giải thoát sao? Vừa nghĩ như vậy, Khoa Đẩu Hỏa bỗng có chút kích động.

Vì vậy nó nói: “Thôi thôi, ta không giúp ngươi nữa, ngươi tự đi lấy đi. Dù sao ngươi cũng không tin ta.”

Tô Lâm An chậm rãi nói: “Năm đó nhục thân của ta bị hủy, bị ấn Công Đức ép đến mức nguyên thần tan biến. Ngàn năm sau, nhờ có sự giúp đỡ của nó, ta mới tụ hồn sống lại, tích đức để khôi phục lại nguyên thần từng chút một.”

“Nếu như ta bị tán hồn lần nữa, cùng lắm là lại đợi ở trong ấn Công Đức thêm ngàn năm, bắt đầu lại lần nữa.” Nàng cong lưng run rẩy, đưa tay chống lên vách đá, nhìn điểm sáng trắng nằm xa ở trong đó.”

“Còn ngươi, ngươi nói xem, nó sẽ đối xử với ngươi thế nào.”

Ấn Công Đức ở trong biển ý thức của Tô Lâm An, phát ra ánh sáng xanh lá cây dịu nhẹ.

Trên cây đại thụ có một chiếc lá xanh phát sáng. Giờ chiếc lá đó đã xanh hơn nửa, giống như một vì sao chói mắt giữa bầu trời đêm. Khoa Đẩu Hỏa đen thui bị đè dưới ấn Công Đức, chỉ lộ ra một ngọn lửa nho nhỏ.

“Cứ cho là nó không làm gì ngươi, thì ngươi cũng không ra ngoài nổi. Đợi nguyên thần của ta được tụ lại lần nữa, ta sẽ nghĩ xem có nên thả ngươi ra ngoài hay không.” Rõ ràng Tô Lâm An đã mệt rũ như cả người sắp đổ sụp, nhưng khi nói đến đây, nàng vẫn nặn ra một nụ cười.

Đó là mặt của Nam Ly Nguyệt, giữa mặt mày lại lộ ra một nét phong tình đặc biệt không phải của Nam Ly Nguyệt, đôi mắt sáng như sao hút lấy hồn phách người ta.

Sau khi nói xong, Tô Lâm An miễn cưỡng nhấc tay lên, cong ngón tay bắn ra một cái, “Đi đi.”

Nàng kéo Khoa Đẩu Hỏa ra khỏi biển ý thức, ném lên vách đá.

Làm xong động tác này, Tô Lâm An đã không còn chút sức nào. Nàng chống lên vách đá, cơ thể dần uể oải. Nhưng vào lúc này, con cá nhỏ cuối cùng bơi qua, dốc sức đẩy vào sau eo nàng, muốn giúp nàng đỡ lấy cơ thể.

Nó thấy không đỡ nổi thì vọt tới bên mặt nàng, dùng đầu chạm vào má nàng.

Con cá nhỏ lo lắng huých vào má Tô Lâm An mấy cái. Cuối cùng, nó dừng lại bên khóe môi Tô Lâm An, nhẹ nhàng sáp lại gần.

Nó đang đưa từng chút linh khí trong miệng mình qua miệng Tô Lâm An.

Tô Lâm An: “...”

Chẳng ngờ nàng lại bị một con cá hôn!

Khoa Đẩu Hỏa đốt tan vách đá, cuốn lấy tinh hoa sơn thủy. Thực ra nó có thể khống chế ngọn lửa của chính mình, cho dù chạm tới đồ vật cũng sẽ không đốt cháy chúng. Bằng không, chẳng phải khi nó bay lượn bên ngoài, đậu đến đâu là đốt đến đó, chạm vào cái gì là cháy cái đó sao. Vậy thì ăn tạp quá.

Chỉ có điều, giờ nó vô cùng muốn đốt sạch tinh hoa sơn thủy.

Sau một hồi dằn vặt giằng co, cuối cùng Khoa Đẩu Hỏa vẫn chọn kiềm chế. Nó xoay đầu ôm lấy tinh hoa sơn thủy, vừa tranh công vừa bay về, “Ngươi nhìn xem ngươi nhìn xem, ta lấy được rồi này! Ngươi xem, ta không hề ăn vụng, sao ngươi lại không tin tưởng ta đến vậy chứ!”

Vừa nói xong, nó đã thấy con cá nhỏ kia đang hôn lên môi Tô Lâm An...

À, là độ khí.

Khoa Đẩu Hỏa bĩu môi, thầm nói đồ không biết xấu hổ, chỉ biết lấy lòng chủ nhân. Đợi ngươi vào rồi cũng sẽ bị ấn Công Đức đè, có gì để nịnh nọt chứ.

Sau khi tinh hoa sơn thủy được đưa ra, con cá nhỏ bỗng mở miệng nuốt lấy. Ngay sau đó, lớp vảy cứng cáp quanh người nó dần biến mất, lộ ra một luồng sương mù ở trong, chui thẳng vào người Tô Lâm An.

Khoa Đẩu Hỏa ở bên cười nhạo.

Nếu nó vào trong cơ thể này, vậy chính là tiến vào là cơ thể của Nam Ly Nguyệt.

Khoa Đẩu Hỏa biết rõ, đây không phải là cơ thể của Tô Lâm An.

Tô Lâm An chỉ có nguyên thần, cơ thể chỉ là vỏ bọc. Nếu như tinh hoa sơn thủy vào cơ thể của Nam Ly Nguyệt, vậy thì nó chính là của Nam Ly Nguyệt, không hề liên quan gì tới Tô Lâm An. Vậy thì những việc nàng làm đều là toi công.

Mà cuối cùng tinh hoa sơn thủy này cũng sẽ nhận ra, nó đã nhận nhầm chủ. Khoa Đầu Hỏa vừa nghĩ đã thấy hơi hả hê.

Thế nhưng đúng lúc này, làn sương kia bỗng ngừng lại, không tiến vào trong nữa mà vờn một vòng quanh người nàng.

Tinh hoa sơn thủy của Sơn Hà Long Linh vốn có dạng như nguyên thần thoát khỏi nhục thân, vì nhục thân của nó chính là sông là núi, vốn không thể tùy ý chuyển động. Bởi cùng là nguyên thần, lúc này, tinh hoa sơn thủy cảm nhận được, trong cơ thể này có hai nguyên thần.

Một nguyên thần quen thuộc yếu ớt.

Một nguyên thần đang say ngủ.

Ồ, một cơ thể hai nguyên thần? Chọn cái nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status