Ấn Công Đức

Chương 120 : Chương 120TA KHÔNG NGHE THẤY



Sơn Hà Long Linh không do dự lâu, mục tiêu của nó rất rõ ràng. Tuy rằng, có vẻ như nàng không phải là chủ nhân của cơ thể này.

Nguyên thần mà nó muốn chọn, là cái suy yếu nhưng quen thuộc kia. Quen thuộc, là bởi nàng đã từng để lại dấu ấn thần hồn trên cá của nó. Suy yếu, là bởi vì để tìm thấy nó, nàng đã tiêu hao rất nhiều sức mạnh nguyên thần.

Đã từng có dấu ấn thần hồn, lập liên hệ cũng dễ hơn rất nhiều.

Sơn Hà Long Linh cẩn thận chui vào, làn sương bao lấy nguyên thần rách nát của Tô Lâm An. Cũng vào đúng khoảnh khắc tiếp xúc được với nguyên thần, tinh hoa sơn thủy bị kéo vào một vòng nước xoáy. Đợi nó phản ứng lại, nó đã thấy một cái ấn hình vuông, cùng với ngọn lửa bị đè dưới ấn.

Khoa Đẩu Hỏa nhìn con rắn nhỏ gần như trong suốt chỉ bé bằng đầu ngón tay, tức giận quát: “Ngươi vào rồi!”

“Sao ngươi không bị ấn Công Đức đè!” Sơn Hà Long Linh trôi nổi giữa không trung, rõ ràng là có thể tự do hoạt động trong biển ý thức của Tô Lâm An.

Cảnh giới của nguyên thần Tô Lâm An không thấp.

Biển ý thức của nàng mênh mông, sau khi khôi phục lại chính là một vùng biển. Sau này nó còn có thể tiếp tục phát triển, như sao sáng đầy trời tạo thành biển lớn, tự trở thành một thế giới cũng không có gì lạ. Nhưng dù biển ý thức có lớn chừng nào đi chăng nữa, Khoa Đẩu Hỏa vẫn bị ấn Công Đức đè ép, căn bản không thể hoạt động tự do trong đó. Trái lại, Sơn Hà Long Linh không bị ràng buộc gì. Sau này nó thoải mái tự do biết bao, còn Khoa Đầu Hỏa chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Đến sau mà còn được đối xử tốt hơn mình, vừa nghĩ đã thấy khó chịu!

Có điều, hiện giờ không phải là lúc để nói chuyện đó. Sơn Hà Long Linh thoát khỏi nhục thân rồi nhận chủ, nó sẽ không suy yếu thêm nữa, còn được Tô Lâm An từ từ nuôi dưỡng. Mà nó chính là tinh thần thực sự của vùng núi sông này, chỉ cần tinh hoa sơn thủy không chết, nơi đây cũng sẽ dần khôi phục lại sự yên bình, giống như nắng hạ gặp mưa rào, dần dần sẽ lại bừng lên sức sống.

Có sức sống thì sẽ có linh khí, tử khí bị xua tan, linh mạch sẽ lại xuất hiện trong đất trời.

Vấn đề đã được giải quyết, tất nhiên phải đưa Tô Lâm An ra khỏi đáy biển.

Tô Lâm An đã thu phục được Sơn Hà Long Linh. Sau khi con rắn trắng nhỏ đó vào biển ý thức của nàng, thì vùng biển cạn khô này đã dễ chịu hơn rất nhiều, đầu cũng không còn đau như trước nữa.

Chỉ là linh khí trong cơ thể vẫn cạn kiệt, muốn ra ngoài thì hơi phiền phức.

May là Sơn Hà Long Linh lại thả cá Kim Ngân ra. Con cá đó rất lợi hại, cắn lấy quần áo của nàng rồi kéo lên, cứ thế lôi nàng ra khỏi vùng biển sâu. Không có những áp lực và tử khí đáng sợ dưới đáy biển nữa, Tô Lâm An cũng thoải mái hơn nhiều. Nàng tự bơi lên, kết quả vừa lên mặt biển đã thấy Lý Chiêu Chiêu và La Phi Diệp trong nước. Hai người đó vừa rơi xuống, bộ dạng sống dở chết dở.

Tô Lâm An: “...”

Giờ đã sóng yên biển lặng, nàng nhìn thấy mấy thứ trôi nổi trên mặt biển, là mảnh vỡ của linh thuyền. Trước mặt nàng còn có không ít đồ trang sức củ cải giống y như thật trôi dạt đến. Chúng nổi dập dềnh trên mặt nước yên tĩnh, thoạt nhìn còn thấy hơi giật mình.

Nàng mới xuống biển bao lâu? Vậy mà đám Chiêu Chiêu lại bị ức hiếp!

Tuy rằng Tô Lâm An được Sơn Hà Long Linh bồi bổ một chút nên đã đỡ hơn đôi phần, nhưng nguyên thần của nàng vẫn rất suy yếu, tập trung lại lực chú ý mới có thể miễn cưỡng nhìn rõ đằng xa. Nàng thấy án Thanh Ngọc trôi trên biển, trên đó có một người đang đứng.

Gã râu quai nón Cổ Nguyệt vừa giết chết Lịch Nhan Trân, lấy được pháp bảo trữ vật của hắn. Gã còn chưa kịp nhìn xem ở trong có gì thì đã thấy gió lốc trên mặt biển biến mất. Trong chớp mắt đã gió yên biển lặng, bầu trời không còn tối đen như mực, sao trời lấp lánh trên cao, một vầng trăng khuyết cũng ló ra dưới tầng mây.

Dưới ánh trăng, mặt biển phẳng lặng như gương, không có chút gợn sóng, giống như một cuộn tơ lụa màu đen không một nếp gấp. Những mảnh xác linh thuyền cũng đứng yên bất động, tựa những đồ trang trí được điểm xuyết trên vải lụa, tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới trăng.

Gió nổi mây vần chỉ trong nháy mắt, rồi cũng trong thoáng chốc đã gió lặng trời êm.

Giờ phút này, vùng biển quen thuộc lại khiến Cổ Nguyệt nảy ra một cảm giác quái dị. Gã không dám ở lâu, cũng không định xem trong pháp bảo trữ vật có những gì, tính diệt khẩu toàn bộ những người còn sống rồi dứt khoát rời đi.

Thần thức của gã mở rộng ra, muốn tìm người sống. Không ngờ rằng vừa dò tìm, gã đã phát hiện có một người chui ra khỏi mặt nước, còn là một người phụ nữ có tu vi Kim Đan kỳ.

Bị thương rất nặng, ngoi lên từ đáy biển?



Vừa rồi rõ ràng là con nhóc đang đợi người trên án Thanh Ngọc, lẽ nào chính là người phụ nữ đột nhiên ngoi lên này?

Khi gã nhìn thấy người phụ nữ đó, nàng ta cũng ngẩng đầu, đối mắt với gã.

Cổ Nguyệt không thèm suy nghĩ, mà điều khiển án Thanh Ngọc đâm qua.

Án Thanh Ngọc như một mũi tên sắc nhọn xông tới, chắc chắn người phụ nữ Kim Đan kỳ bị thương nặng kia không thể tránh kịp. Gã đã tính toán kỹ.

Tô Lâm An còn ngây ra một lúc.

Án Thanh Ngọc cũng bị cướp rồi.

Án Thanh Ngọc là pháp bảo cao cấp thượng phẩm, cho dù là chưa nhận chủ, nhưng cũng có thể phát ra phần lớn uy lực. Ví dụ như kết giới phòng ngự của nó, một tu sĩ Nguyên Anh kỳ có đánh vào cả ngày cũng không thể phá vỡ.

Nếu Lý Chiêu Chiêu và La Phi Diệp ngoan ngoãn ở trên án Thanh Ngọc, sao có thể bị gã râu quai nón có tu vi Kim Đan kỳ viên mãn cướp thuyền được. Chỉ có khả năng là họ đã tự mở kết giới của thuyền đưa người vào!

Hai tên ngốc này.

Án Thanh Ngọc lao qua đây, điều đó chứng tỏ gã râu quai nón kia muốn giết người. Tô Lâm An nói: “Đừng làm hỏng án Thanh Ngọc, đốt sạch gã râu quai nón kia đi.”

Đối với kẻ ác làm xằng làm bậy như vậy, Tô Lâm An tuyệt đối có thể ác hơn gã!

Vèo một cái, Khoa Đẩu Hỏa đã vọt ra ngoài.

“Để lại chút linh thạch trên người gã cho ta...” Tô Lâm An uể oải nói. Giờ trên người nàng không còn chút linh thạch pháp bảo đan dược nào, chỉ còn lại kim châm và rối gỗ. Linh thạch chẳng còn nổi một viên, đan dược cũng vậy, gần như đã trở lại là Nam Ly Nguyệt nghèo túng lúc ban đầu.

Khó khăn vất vả nhiều năm đến vậy, đúng là một đêm lại hoàn trắng tay.

Nàng vừa dứt lời đã thấy Khoa Đẩu Hỏa đốt thủng kết giới phòng ngự của án Thanh Ngọc, trực tiếp bám lên người gã râu quai nón kia.

Một ngọn lửa màu đen nhỏ bằng hạt đậu lại chọc thủng kết giới phòng ngự của án Thanh Ngọc dễ như trở bàn tay, cũng đốt sạch lá chắn linh khí của gã. Cổ Nguyệt trơ mắt nhìn đốm đen nhỏ đó bay qua. Gã căn bản không thể tránh, rõ ràng chỉ là một đốm đen bé tẹo lại khiến cả người gã như bị vùi trong miệng núi lửa, bị nhúng chìm trong dung nham, khiến linh khí và hơi ẩm quanh gã bị bốc hơi đến khô cạn.

Thứ quái gì đây!

Con ngươi gã co lại, đang muốn cầu xin tha thứ lại nhận ra mình đã hết cơ hội mở miệng.

Chỉ trong nháy mắt, thần trí mơ hồ, cơ thể cũng biến mất?

Một người sống cao lớn sừng sững đã biến mất chỉ trong giây lát, đến ngay cả tro cũng không còn.

Khoa Đẩu Hỏa nuốt sống người ta xong còn lắc đầu, ý bảo tu vi Kim Đan kỳ quá thấp, ăn vào chẳng bõ dính răng.

Còn về chuyện Tô Lâm An bảo để lại cho nàng một chút?

Ngại quá, ta là ngọn lửa không có tai, không nghe thấy.

Tô Lâm An: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status