Ấn Công Đức

Chương 122 : Chương 122MẶT NẠ MỚI



Nam Ly Nguyệt không tiếp lời này của Liễu đại sư. Nàng không biết trả lời thế nào, cũng không có thời gian trả lời.

Nàng nhanh chóng chữa trị cho Lý Chiêu Chiêu, đợi sau khi đã châm toàn bộ kim xuống, Lý Chiêu Chiêu mới ọe một tiếng, nôn ra rất nhiều nước biển. Giờ nàng mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không hề ngừng nghỉ mà đi xem La Phi Diệp.

Liễu Loạn Ngữ đặt mấy viên linh thạch thượng phẩm vào án Thanh Ngọc trước, khởi động trận pháp của nó, khiến cho sức chứa và không gian trên thuyền trở nên lớn hơn, rõ ràng là rộng rãi hơn rất nhiều. Sau đó hắn nói: “Ngươi hãy chăm sóc bản thân mình trước đi đã.”

Vết thương của mình thì không lo, còn bò qua châm cứu cho tên kia.

Người đàn ông đó là ai nữa đây? Vừa ra ngoài một chuyến, người phụ nữ này không chỉ chữa khỏi Hồng Nhan Khô trên mặt mình, mà còn dẫn một người đàn ông trẻ tuổi về.

Đến Hồng Nhan Khô mà cũng chữa được, chẳng lẽ nàng ta thực sự dùng cổ Mỹ Nhân? Tính thời gian một chút, muốn dùng cổ Mỹ Nhân để thay da mới cần thời gian rất dài, khoảng thời gian mà nàng ta rời đi căn bản là không đủ. Vừa nghĩ như vậy, Liễu Loạn Ngữ thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Không dùng thứ ghê tởm như cổ Mỹ Nhân, vậy thì gương mặt này, có lẽ chính là gương mặt thật của nàng ta.

Đồ đệ kia của hắn, ánh mắt ngày trước quả thực không tồi.

Nam Ly Nguyệt này mặt xoan mày liễu, dung nhan dịu dàng động lòng người, nhìn thôi cũng khiến người ta thoải mái.

“Sau khi uống đan dược trị thương thì phải luyện hóa nó trong cơ thể, giờ thực sự không thể trì hoãn.” Đan dược trị thương không bằng Linh Khí đan, sau khi uống xong không phải sẽ khỏe ngay lập tức, còn phải dùng linh khí phân đan dược trong cơ thể ra để dược tính bồi bổ vết thương. Cần điều hòa hơi thở ít nhất một khắc, bằng không sẽ tạo thành nhiều đan độc trong cơ thể hơn, vì vậy Nam Ly Nguyệt quyết định cố nén đau, chữa trị cho hai đệ tử trước.

Đợi bọn họ ổn định lại, Nam Ly Nguyệt đút thêm cho mỗi người một viên Linh Khí Đan. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, nàng mới bắt đầu xử lý vết thương của mình.

“Tử Linh Đan là đan dược cấp bảy, ta cũng luyện chế được.” Nam Ly Nguyệt nói: “Đa tạ Liễu đại sư đã tới cứu mạng, còn lấy đan dược quý giá như vậy ra. Đợi ta tìm được đan hỏa phù hợp sẽ luyện đan cho đại sư.”

Không có đan hỏa, nàng không thể luyện đan.

Nhưng đan hỏa không phải thứ muốn có là được. Lúc trước họ còn có linh thạch thượng phẩm, hiện giờ, đống linh thạch đó đã tiêu sạch rồi.

Vừa nghĩ vậy, Nam Ly Nguyệt lại có phần xấu hổ, mặt cũng hơi nóng lên.

Kể từ khi mặt nàng được chữa khỏi, làn da cũng trắng nõn như tỏa sáng, lúc này thoáng cái hai gò má đã đỏ rực lên như ráng mây chiều.

Ngay cả đan hỏa mà nàng cũng không có, lại còn hứa hẹn luyện đan cho người khác, cảm giác quá là không chân thành.

“Ừm, mùng ba tháng sau có một đan hỏa được bán đấu giá, tới lúc đó mua lại là được.” Nói đến đây, Liễu Loạn Ngữ bỗng nhớ ra một chuyện, còn là do Khâu Khê Minh ở Đan Tâm Lâu nói cho hắn.

Bốn môn phái lớn phát hiện ra một bí cảnh.

Nghe nói đó là một bí cảnh thượng cổ, ở trong có rất nhiều truyền thừa đan đạo, còn có vô vàn các loại dược thảo trên ngàn năm, trong đó rất có thể sẽ xuất hiện dược thảo cấp bảy. Muốn có được truyền thừa đan đạo, bắt buộc phải là người có trình độ đan đạo cực kỳ cao. Vì vậy bốn đại tông môn do Đan Phù Tông dẫn đầu sẽ cử hành một cuộc so tài đan đạo vào ba năm sau. Chuyện có liên quan tới bí cảnh thượng cổ, nên tuổi tác của luyện đan sư cũng không thể quá lớn, bởi những tu sĩ lớn tuổi rất có khả năng không thể tiếp nhận truyền thừa.

Điều đó cũng có nghĩa, cuộc so tài này chỉ có luyện đan sư dưới năm trăm tuổi mới được tham gia. Như vậy, đã gạt bỏ được rất nhiều đại sư luyện đan thành danh đã lâu.

Địa điểm so tài chính là nơi tông môn của Đan Phù Tông trú đóng, thành Vân Đoan.

Hiện giờ tông môn có trình độ đan đạo cao nhất chính là Đan Phù Tông, thế gia thì có Nam Ly thế gia. Đan Phù Tông và Nam Ly thế gia đều tự đưa ra một bảo vật, làm phần thưởng cao nhất của cuộc đấu này. Ba tông môn khác cũng đưa bảo vật vô cùng quý giá để thưởng cho mười luyện đan sư đứng đầu.

Thứ Đan Phù Tông đưa ra là đan hỏa.

Đan hỏa cấp chín, Lạc Hà.

Cùng cấp bậc với Chi Linh Hỏa ngày xưa của Nam Ly Nguyệt.

Nam Ly thế gia thì đưa ra một lò đan cao cấp thượng phẩm, lò đan Tùng Hạc Văn. Nó, là lò đan mà phụ mẫu Nam Ly Nguyệt từng dùng chung. Mọi người đều biết khi phụ mẫu Nam Ly Nguyệt luyện đan đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn, vì vậy bên đó lấy thứ này ra làm phần thưởng, nói là bởi Nam Ly Nguyệt nhìn thấy lò đan này thì nhớ đến người đã khuất, nàng và tướng công đều không thể dùng nó để luyện đan. Vì vậy họ lấy chiếc lò đan này ra tặng cho người đứng thứ nhất, mong rằng lò đan Tùng Hạc Văn có thể tiếp tục được phát huy công dụng trong tay tông sư đan dược.

Cuộc so tài đan đạo này có ý nghĩa rất lớn với các đan dược sư.

Khâu Khê Minh vì nó mà bế quan. Tuổi của nàng ta miễn cưỡng được coi là đạt tiêu chuẩn, hiện giờ vừa mới bốn trăm chín mươi tuổi, vừa khéo nằm trong phạm vi có thể dự thi. Nàng ta không cầu mong được vị trí thứ nhất, chỉ cần có tư cách vào bí cảnh thượng cổ là được.

Nàng ta sắp bế quan, đi một lần là tận ba năm, vì vậy trước khi rời đi đã chào Liễu Loạn Ngữ. Chỉ có điều Liễu Loạn Ngữ không thể hiểu được ý nghĩa trong đó, còn vô cùng khó chịu. Bế quan có ba năm mà cũng phải nói, phụ nữ đúng là lắm chuyện.

Vì vậy hắn còn nói: “Vậy ta giúp ngươi kiểm tra lò đan, ngươi giúp ta luyện một bình đan dược rồi hãy bế quan.” Đã có không ít luyện đan sư gặp sự cố trong lúc luyện đan do lò đan xuất hiện vấn đề, hắn cũng chỉ có ý tốt.

Kết quả đương nhiên là hắn bị Khâu Khê Minh lườm một cái. Bản thân hắn còn thấy rất kỳ lạ. Cũng đâu phải hắn không trả linh thạch, một tay đưa tiền một tay giao hàng, hắn còn sửa chữa bảo dưỡng lò đan miễn phí giúp nàng ta, sao Khâu Khê Minh còn ra vẻ với hắn?

Bởi vậy, hắn cảm thấy phụ nữ đúng là không thể nói lý, sau đó phất tay áo bỏ đi, không liên lạc với Khâu Khê Minh nữa.

Cuộc so tài đan đạo do Đan Phù Tông và Nam Ly thế gia cùng bắt tay tổ chức, một trong số những phần thưởng còn là lò đan mà phụ mẫu Nam Ly Nguyệt đã từng dùng. Có cần nói điều này cho Nam Ly Nguyệt hay không?

.

Liễu Loạn Ngữ có chút xoắn xuýt.

Nếu như người phụ nữ này biết, chắc chắn sẽ muốn đi.

Nhưng tu vi của nàng ta mới chỉ là Kim Đan kỳ, chạy tới thành Vân Đoan, há chẳng phải là tự chui đầu vào lưới, ngoan ngoãn nộp mạng.

Nghĩ một hồi, Liễu Loạn Ngữ vẫn nhịn lại.

Dù sao thời gian còn tận ba năm, hắn có thể từ từ suy nghĩ rốt cuộc có nên nói hay không.

Trong khi Liễu Loạn Ngữ suy tính chuyện này, Nam Ly Nguyệt đã ngồi khoanh chân, điều hòa hơi thở dưỡng thương. Hiệu quả của Tử Linh Đan cấp bảy rất tốt, chẳng bao lâu sau, thương thế trên người nàng đã dần bình phục, vết thương trên chân cũng lành lại rất nhanh, có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường. Đôi chân sinh ra thịt mới, chỉ chốc lát đã hoàn hảo như lúc đầu. Bàn chân nhỏ trắng mịn, móng chân tròn trịa đáng yêu. Liễu Loạn Ngữ nhìn chằm chằm một lúc bỗng biến sắc mặt. Hắn quay mạnh đầu đi, tim đập loạn.

Chẳng ngờ người phụ nữ này lại để chân trần.

Mà hắn lại nhìn chằm chằm vào chân nàng ta.

May mà lúc này án Thanh Ngọc đã bay về trấn Phù Dung. Khi gần lên bờ, Liễu Loạn Ngữ bỗng lên tiếng: “Ta còn có một chiếc mặt nạ ở đây.”

“Không phải do ta luyện chế, vì vậy chỉ là cao cấp trung phẩm thôi. Ta tình cờ có được, vẫn chưa dùng bao giờ.” Hắn lấy chiếc mặt nạ ra, “Chiếc mặt nạ mà ngươi đang dùng chỉ có tác dụng với tu sĩ dưới Nguyên Anh kỳ, ta có thể nhìn thấy gương mặt thật của ngươi.”

“Ngươi...” Ngừng lại giây lát, Liễu Loạn Ngữ nói tiếp: “Trước kia ngươi cực kỳ nổi danh, đồ đệ của ta đã từng gặp ngươi.” Khi hắn nói đến đây, trong lòng còn thầm bổ sung thêm một câu: trước kia đồ đệ còn rất ái mộ ngươi. Có điều hắn chỉ nghĩ chứ không nói ra.

“Phái Điểm Thương có nhiều Nguyên Anh kỳ, không cẩn thận là sẽ gặp phải. Nếu như bọn họ nhận ra ngươi thì không ổn lắm.”

Hắn lấy mặt nạ Thiên Diện từ pháp bảo trữ vật ra rồi ném cho Nam Ly Nguyệt, “Dùng cái này, trừ phi là Độ Kiếp kỳ, nếu không thì không thể thấy được dung mạo thực sự của ngươi.”

Nếu là Độ Kiếp kỳ thì sao thèm quan tâm xem ngươi trông thế nào.

Chiếc mặt nạ này rất thực dụng. Nam Ly Nguyệt cũng không hề làm bộ làm tịch, sau khi nhận lấy mặt nạ thì bèn nói cảm ơn, trong lòng thầm nghĩ xem sau này nên báo đáp thế nào.

Đeo mặt nạ lên, Nam Ly Nguyệt đã đổi sang một gương mặt khác. Gương mặt ấy cũng rất xinh đẹp, nhưng Liễu Loạn Ngữ nhìn sao cũng thấy ngứa mắt, âm thầm thở dài một hơi. Nàng ta đeo mặt nạ này có thể giấu đi thân phận thật, nhưng đến cả hắn cũng không thể nhìn thấy dung nhan thực sự của nàng ta, không hiểu sao lại cảm thấy có chút đáng tiếc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status