Ấn Công Đức

Chương 123 : Chương 123THẦN CÔN(*)



(*) Thầy tướng số, cũng có nghĩa là kẻ lừa đảo, chuyên dùng những chuyện mê tín để lừa gạt người khác.

Nam Ly Nguyệt trở lại Thượng Phẩm Đường ở trấn Phù Dung cùng Liễu Loạn Ngữ.

Sau khi nàng sắp xếp xong xuôi cho La Phi Diệp và Lý Chiêu Chiêu, chính mình cũng tiếp tục điều hòa hơi thở dưỡng thương, đồng thời dùng linh khí để điều dưỡng cho rối gỗ. Hiện giờ việc nàng có thể làm cũng chỉ có vậy, chỉ mong tiên linh sớm tỉnh lại.

Còn Liễu Loạn Ngữ đã lấy pháp bảo án Thanh Ngọc về, thì lại hơi rầu lòng.

Trên án Thanh Ngọc chất đầy củ cải. Vừa rồi Nam Ly Nguyệt bận bịu chăm sóc cho hai đệ tử của nàng, đã quên lấy củ cải về.

Liễu Loạn Ngữ mang củ cải vào phòng của mình.

Búp bê, tượng gỗ, ngọc khắc, còn có đá mài nữa, cả lớn lẫn nhỏ đặt kín cả một góc tường.

Giờ Liễu Loạn Ngữ đang nhìn đám củ cải chất đầy trong phòng, có phần suy tư. Đám củ cải này là của ai? Nam Ly Nguyệt thích củ cải như vậy? Sao kỳ lạ vậy được chứ!

Thế nhưng, nhìn lâu quả thực cũng thấy rất đáng yêu.

Hay là, hắn cũng luyện chế một con rối củ cải? Thay hết con rối giữ tiệm thành hình củ cải?

Mấy ngày sau, Lý Chiêu Chiêu và La Phi Diệp đều tỉnh lại. Sau khi Lý Chiêu Chiêu tỉnh dậy nhìn thấy người lạ thì còn rất căng thẳng, đợi đến khi biết được người đó chính là sư phụ nhà mình thì không kìm nổi mà rơi nước mắt. Tính cách cô bé vốn chín chắn, nhưng lúc này cuối cùng cũng không nhịn nổi mà nước mắt lã chã. Có điều cô bé khóc cũng rất đè nén, khi thấp giọng thút thít còn dùng mu bàn tay che mắt.

Thế nhưng vẫn không chặn lại được, nước mắt vẫn trào ra từ kẽ tay.

“Sư phụ, tất cả là lỗi của con.” Nếu như không phải vì cô bé muốn cứu Khang Khang, thì sẽ không mở kết giới của án Thanh Ngọc ra, để kẻ ác chui qua kẽ hở.

“Con đã làm mất pháp bảo của Liễu đại sư.”

Sau khi kể rõ đầu đuôi câu chuyện, Lý Chiêu Chiêu buông tay, nức nở nói: “Con đi nhận tội với Liễu đại sư.”

Giờ Nam Ly Nguyệt mới biết đã có chuyện gì xảy ra.

Nàng xoa đầu của Lý Chiêu Chiêu, nói: “Con không làm sai gì cả. Con muốn cứu người, đó là chuyện rất tốt, tiên linh sẽ khen con đó.”

Chẳng phải tiên linh vẫn thường nói phải làm nhiều chuyện tốt tích đức sao. Tích được công đức, tiên linh cũng sẽ dần lên cấp, khôi phục về cấp bậc trước đây.

Tuy rằng Nam Ly Nguyệt từng chịu tổn thương, nhưng nàng vốn lương thiện, trong hoàn cảnh khốn khó đó mà cõi lòng vẫn không hề bị vặn vẹo tối tăm. Giờ tuy nàng vẫn muốn báo thù rửa hận, nhưng cũng không vì thế mà căm ghét thế tục. Nàng chỉ nhằm vào những kẻ đáng tội mà thôi.

Tiên linh cũng từng nói, trước đây nàng quá lương thiện.

Mà người lương thiện thì cần sắc sảo, bằng không chính là người hiền bị kẻ khác bắt nạt.

Lý Chiêu Chiêu nói, trước đây ở thôn chài nhỏ, quả thực cô bé đã chịu không ít khổ cực, nhưng thật ra mẹ cô bé vẫn dùng chút sức lực ít ỏi của mình để che chở cho con gái, cũng không để cô bé đói ăn thiếu mặc. Đệ đệ của cô bé quả thực rất ngang bướng tồi tệ, đáng bị dạy dỗ. Nhưng nếu thấy đệ đệ ruột của mình đứng trước cái chết mà vẫn khoanh tay đứng nhìn, thì chỉ có thể nói một câu, tâm địa sắt đá, máu lạnh.

“Nhưng con không cứu được người, còn đánh mất án Thanh Ngọc.”

Rõ ràng bản thân không đủ thực lực, lại không ý thức được nguy hiểm tiềm tàng, khiến mình và sư đệ phải đối mặt nguy hiểm, còn đánh mất pháp bảo cao cấp thượng phẩm. Nghĩ đến những điều này, trong lòng Lý Chiêu Chiêu ngập đầy tự trách.

Cô bé, lẽ ra cô bé nên mặc kệ.

Muốn cứu người cũng được, nhưng nhất định phải trong tình huống có thể bảo vệ được chính mình. Nói cô bé ích kỷ cũng được, lòng dạ cô bé chỉ lớn đến vậy thôi.

Đối với cô bé mà nói, người thân trước kia không nên quan trọng hơn sư phụ và sư đệ.

“Án Thanh Ngọc không bị mất.”

“Có lẽ là tiên linh đã tìm lại được.” Nam Ly Nguyệt nói.

Sau khi biết được án Thanh Ngọc không sao, lòng Lý Chiêu Chiêu đã thả lỏng, giờ mới ngừng khóc.

Cô bé lau sạch nước mắt trên mặt, lấy túi trữ vật của mình, móc kim chỉ và bộ quần áo nhỏ vẫn chưa thêu xong ra, vừa xâu kim vừa nói: “Con muốn làm một bộ quần áo mới cho tiên linh để cảm tạ người.”

“Đúng rồi, tiên linh đâu?” Lý Chiêu Chiêu đã biết La Phi Diệp không sao, nhưng không thấy tiên linh, bỗng nhiên cô bé lại hơi căng thẳng.

“Tiên linh đang ngủ.” Nam Ly Nguyệt cũng hơi lo lắng. Đã mấy ngày rồi, Lý Chiêu Chiêu và La Phi Diệp đều tỉnh lại, thương thế của nàng cũng đã bình phục hoàn toàn, chỉ có tiên linh vẫn chưa hề tỉnh.

Nàng lo rằng tiên linh sẽ trở lại trạng thái say ngủ nhiều năm như trước, không bao giờ tỉnh lại nữa.

“Vâng.” Lý Chiêu Chiêu gật đầu, im lặng trong giây lát rồi lại nói: “Sư phụ, con muốn về thôn chài, thăm nương con.”

Cha và đệ đệ đều chết cả rồi, trụ cột trong nhà đã không còn nữa. Nương cô bé chỉ là một người phụ nữ phàm trần, ngay cả ngưỡng cửa Luyện Khí kỳ còn chưa bước qua, chắc chắn là không chống đỡ nổi, cũng không thể giữ được những đồ vật trong nhà.

Cứ hễ có chút linh khí, chỉ e rằng sẽ bị người khác cướp đi.

“Ừ, đó là điều nên làm. Sư phụ đi cùng con...” Nam Ly Nguyệt còn chưa nói hết câu, Lý Chiêu Chiêu đã lắc đầu, “Với tu vi hiện giờ của con, về lại thôn chài đã không còn ai dám bắt nạt con nữa.”

Cô bé cúi đầu, nói nhỏ: “Tự con đi là được.”

Vào lúc hai người đang nói chuyện, ở ngoài có người tới.

Liễu đại sư đứng trước cửa, nhẹ nhàng gõ cửa.

“Mời vào.”

.

Nam Ly Nguyệt mời người vào. Vốn ngày thường Lý Chiêu Chiêu không bao giờ tiếp đãi Liễu Loạn Ngữ tử tế, lần này lại ngoan ngoãn đứng dậy rót trà cho hắn.

Suýt chút nữa làm mất pháp bảo cao cấp thượng phẩm của người ta, cô bé rất sợ.

Sau khi Liễu Loạn Ngữ vào thì nói luôn: “Mấy thứ các ngươi đặt ở trên án Thanh Ngọc, ta đã mang tới rồi.”

Dứt lời, hắn lấy đám củ cải từ pháp bảo trữ vật ra. Hắn lại không hề vứt thành một đống, mà vô cùng nghiêm túc xếp chúng lên bàn, lần lượt tử nhỏ tới lớn, chỉnh tề ngay ngắn như tiết mục xiếc xếp chồng người.

Nam Ly Nguyệt: “...”

Lý Chiêu Chiêu: “...”

Liễu Loạn Ngữ hắng giọng một tiếng rồi bảo: “Không biết củ cải này có ngụ ý gì? Các ngươi rất thích nó sao?” Giọng điệu của hắn rất tùy tiện, giả bộ như không quan tâm lắm, chỉ hỏi bừa mà thôi.

“Là củ cải đại tiên của trấn Thanh Thủy. Đồ đệ La Phi Diệp của ta rất thích.”

Nụ cười của Liễu Loạn Ngữ đông cứng lại.

Ai ngờ được đây lại là thứ tên đó thích.

Khó trách gu thưởng thức lại tệ đến vậy!

Hắn phải ra phá bỏ con rối củ cải vừa chế xong, hừ.

“Nghe nói linh lắm đấy.” Lý Chiêu Chiêu nói xong thì cầm con nhỏ nhất lên, còn nghiêm túc nói, “Cầu củ cải đại tiên phù hộ cho tiên linh nhà ta sớm ngày tỉnh lại.”

Cũng chẳng biết có tác dụng gì không.

Chắc không có ích gì, nhưng dù sao cũng là một niềm mong mỏi. Sau khi nói xong, Lý Chiêu Chiêu còn muốn thắp nén hương, nhưng vừa sờ đã thấy trên người không có nên đành thôi.

Đúng lúc này, La Phi Diệp ra ngoài từ sáng sớm đã quay về. Hắn mua hương nến và bùa, còn làm công cho một tiệm đan dược, giúp họ chế biến dược thảo cả một buổi sáng, dùng linh thạch kiếm được mua một khối ngọc thạch tạm coi là ổn, định về khắc thành hình củ cải đại tiên.

Tất cả củ cải đại tiên mang đi đều mất cả rồi, chẳng còn lấy một cái, trong lòng hắn rất lo sợ, phải tiếp tục cúng bái.

Nào ngờ vừa về đã nhìn thấy củ cải đại tiên đầy ắp cả một bàn, điều này khiến La Phi Diệp vui mừng sắp phát điên. Hắn không hề chú ý tới những người khác còn đang ở trong phòng, mà móc luôn lư hương vừa mua ra, thắp hương, còn dọn đồ cúng lên.

“Đa tạ ân cứu mạng của củ cải đại tiên.”

Có thể sống sót trong tình huống nguy hiểm tới vậy, chắc chắn là do có củ cải đại tiên phù hộ.

“Người cứu ngươi là sư phụ ngươi.” Liễu Loạn Ngữ đứng ở bên bất mãn hừ một tiếng. Vì cứu ngươi, ngay cả vết thương của mình mà sư phụ ngươi cũng không màng, đôi chân bị thương nặng đến nỗi thấy cả xương trắng. Ngươi không tạ ơn sư phụ ngươi mà còn đi tạ ơn củ cải đại tiên gì gì đó?

Đúng là thần côn!

Loại người như vậy, sao có thể xứng làm đệ tử của Nam Ly Nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status