Ấn Công Đức

Chương 132 : Chương 132TRONG LÒNG CÓ NẮNG



Tô Lâm An bận rộn tu luyện luyện đan không có thời gian quan tâm đến những chuyện khác, cũng không gặp mấy người đó. Có điều cứ dăm ngày ba bữa, Liễu Loạn Ngữ lại tìm chút lí do để nói chuyện với nàng. Để không phá nát mối duyên này của Nam Ly Nguyệt, nàng vẫn khá khách khí với Liễu Loạn Ngữ, không quát hắn dẹp sang một bên, đừng có ngày nào cũng tới kiếm chuyện làm lãng phí thời gian của người khác.

Trước kia Nam Ly Nguyệt bị một tên cặn bã làm tổn thương, lần này gặp được Liễu đại sư, tuy rằng hắn không biết ăn nói dỗ dành nhưng thực sự rất quan tâm đến Nam Ly Nguyệt. Tô Lâm An cảm thấy hắn không tồi, còn có thể giúp đỡ cho Nam Ly Nguyệt rất nhiều, bởi vậy nàng khá mong chờ đoạn tình duyên này.

Có điều trên thực tế, Nam Ly Nguyệt vẫn chưa nhận ra rằng Liễu Loạn Ngữ có ý với mình. Suy cho cùng thì thời gian nàng tỉnh táo ít hơn, hơn nữa mỗi lần tỉnh lại thì đều nghiên cứu đan phương. Dù sao khi thù của nàng vẫn chưa được báo, tung tích của con cũng chưa được xác định, chắc chắn sẽ không động đến tư tình nhi nữ.

Ngày hôm đó, Tạ Thương Sơn của phái Điểm Thương đưa thiếp tới muốn thăm hỏi luyện đan sư của Thượng Phẩm Đường, Liễu Loạn Ngữ cũng thuận thế cầm qua đưa cho Nam Ly Nguyệt, hỏi ý kiến xem nàng có muốn gặp hay không.

Mấy lần trước Tô Lâm An đều từ chối, nhưng lần này thấy là người lần trước của phái Điểm Thương thì bèn gật đầu đồng ý: “Được, để ông ta vào đi.”

Lần này, Liễu Loạn Ngữ còn ngây ra.

Hắn chỉ tìm cớ để tới nói chuyện với nàng, nào ngờ nàng lại thật sự muốn gặp!

Tại sao lại đồng ý? Lẽ nào Nam Ly Nguyệt từng quen biết với Tạ Thương Sơn?

Không biết hắn đã nghe ai nói, trước kia Nam Ly Nguyệt là tiên tử được rất nhiều đan dược sư ngưỡng mộ trong lòng. Lão già Tạ Thương Sơn kia không hề có đạo lữ, có phải ông ta cũng từng động lòng với Nam Ly Nguyệt giống đại đồ đệ của mình không?

Nàng không gặp ai, tại sao lại muốn gặp ông ta?

Liễu Loạn Ngữ nghĩ ngợi lung tung đủ thứ nhưng không dám mở miệng hỏi dò, chỉ là giọng điệu đã hơi gượng gạo, “Vậy ta bảo ông ta qua.”

Hắn bước tới cửa lại nói: “Gặp luôn bây giờ sao?”

“Hay là đợi ngươi luyện xong lò đan đó đã?”

Hắn vừa dứt lời thì thấy đan hỏa trong tay nàng dần biến mất, sau đó nàng nói: “Đã luyện xong rồi.”

Giờ Liễu Loạn Ngữ không thể nói thêm điều gì, đành xụ mặt đi mời Tạ Thương Sơn, kết quả khiến Tạ Thương Sơn mờ mịt chẳng hiểu gì. Ông còn suy nghĩ xem mình đã làm gì đắc tội với vị Liễu đại sư này, sao ánh mắt hắn cứ như muốn giết người thế?

Đi được một đoạn, cuối cùng Tạ Thương Sơn cũng không nén được mà hỏi, “Liễu đại sư, ta đã đắc tội với ngươi lúc nào vậy? Sao trông ngươi như rất ngứa mắt ta vậy?” Tu vi của hai người đều là Nguyên Anh kỳ, tất nhiên không có chuyện ai bằng lòng nhìn sắc mặt của ai. Nói ra thì sau lưng Tạ Thương Sơn còn có phái Điểm Thương, có chỗ dựa hơn Liễu Loạn Ngữ một chút. Ông ta không thể hiểu nổi, sao Liễu Loạn Ngữ còn chẳng thèm giả bộ, hoàn toàn không che giấu sự ghét bỏ đối với mình!

“Hừ!” Liễu Loạn Ngữ phất tay áo, nghiêm giọng nói: “Đồ đệ mà ta muốn nhận đen giống hệt ngươi!”

Tạ Thương Sơn mặt đen càng mờ mịt: “Mặt ta đen thì trêu ghẹo ai chứ?”

Tô Lâm An cất đan dược vừa được luyện chế xong đi. Tuy đã được đựng trong bình, nhưng mùi thuốc vẫn còn sót lại, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy sương mù không tan trong không khí. Nó có hình dáng giống tiên hạc, tư thái ưu nhã. Tạ Thương Sơn vốn đang sầm mặt bước vào viện, khi nhìn thấy dị tượng đan khí thì kinh ngạc như gặp tiên nhân, buột miệng thốt lên: “Lại là đan dược cấp tám!”

Thường thì, đan dược từ cấp bảy trở lên đã có chút dị tượng đan khí, nhưng nếu đan khí hình thành có hình giống tiên hạc, vậy phải là cấp tám trở lên mới được. Nếu là đan dược cấp chín, nghe nói đan khí sẽ có dạng long phượng, còn linh đan tiên phẩm có thể dẫn đến lôi kiếp Cửu Thiên.

Tạ Thương Sơn là đan dược sư của phái Điểm Thương, miễn cưỡng luyện chế ra được đan dược cấp bảy, còn chỉ biết một hai loại, xác suất thành đan không được đến một phần mười. Mới chỉ như vậy, ông đã là đại sư đan dược rất đáng gờm của phái Điểm Thương, được tông môn coi trọng vô cùng.

Khâu Khê Minh của Đan Tâm Lâu cũng có thể luyện chế được đan dược cấp bảy, xác suất thành đan cao hơn ông một chút. Nàng ta luôn tự coi mình là kẻ chiếu trên, cực kỳ kiêu căng ngạo mạn.

Thế nhưng khoảng thời gian gần đây, Thượng Phẩm Đường luôn có đan dược cấp bảy cấp tám được bày bán. Trong đây rốt cuộc có đan dược sư nào mà lại có trình độ luyện đan cao đến vậy? Chẳng lẽ là một tông sư đan dược?

Nhưng tông sư đan dược chạy tới Thượng Phẩm Đường của Liễu Loạn Ngữ để bán thuốc, điều này sao có thể?

Dù thế nào đi nữa, là một tu sĩ đan đạo, Tạ Thương Sơn cực kỳ kính nể người có thể luyện chế ra nhiều đan dược cấp cao như vậy. Giờ đây mặt ông đã đổi thành vẻ thận trọng, căn bản không dám dùng thần thức nhìn trộm phía trong cửa. Ông đứng trước cửa hơi lo lắng, khách khí hành đại lễ xong mới nói: “Vãn bối Tạ Thương Sơn của phái Điểm Thương, đặc biệt tới đây để bái kiến đại lão tiền bối. Không mời mà tới, vẫn mong tiền bối thứ tội.”

Liễu Loạn Ngữ: “...”

Hắn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ kinh sợ đến vậy của lão đan dược sư thối Tạ Thương Sơn này, thật không biết đợi lát nữa mở cửa nhìn thấy tu sĩ Kim Đan kỳ bên trong, vẻ mặt ông ta sẽ thế nào.

Dù sao nếu dám gây chuyện ở chỗ của Nam Ly Nguyệt, hắn sẽ đánh lão già họ Tạ này ra ngoài! Liễu Loạn Ngữ tức giận thầm nhủ trong lòng.

Ngay sau đó, cửa phòng được mở ra, Lý Chiêu Chiêu và La Phi Diệp cùng bước ra ngoài. Gương mặt nhỏ của Lý Chiêu Chiêu bị cháy đen, tóc bị đốt mất một lọn. La Phi Diệp cũng không tốt hơn, cả mặt bị hun đến đỏ bừng. Giờ hai người này chưa có đan hỏa, khi luyện đan thì đốt linh mộc. Cũng không biết là học hành thế nào mà lại có thể hun mình thành thịt khô như vậy.

Nhưng lần nào Nam Ly Nguyệt luyện đan họ cũng vào xem, không chỉ xem mà còn tự muốn động tay thực hành. Ba người chen chúc trong một căn phòng luyện đan, không xảy ra sự cố gì cũng coi như số họ hên. Liễu Loạn Ngữ khuyên mấy lần đều vô dụng, cuối cùng chỉ đành cho qua.

Lúc này nhìn thấy Lý Chiêu Chiêu ra ngoài, Tạ Thương Sơn còn ngây ra, kinh ngạc nói: “Tiểu cô nương, là ngươi!”

Lý Chiêu Chiêu nghiêm mặt lại, sau khi nhìn thấy Tạ Thương Sơn thì thờ ơ gật đầu đáp: “Là ta. Sao, ông đưa đan dược tới à?”

Lúc trước cô bé cược trúng một viên đá Thiên Vẫn có linh thực. Bởi Tạ Thương Sơn đã hứa sau này nếu luyện ra đan dược, thì mỗi lò sẽ tặng cô bé một viên, nên cô bé đã bán linh thực đó cho ông. Đã lâu đến vậy mà vẫn chưa có động tĩnh gì, giờ bỗng nhiên thấy Tạ Thương Sơn tới, Lý Chiêu Chiêu cho rằng ông đưa đan dược tới.

Tạ Thương Sơn đỏ bừng mặt, “Không giấu tiểu hữu, Uyển Liên đó, ta vẫn chưa nghiên cứu thấu triệt.”

Lý Chiêu Chiêu ha ha vài tiếng, sau khi lườm ông một cái thì rời đi, mặt không biểu cảm.

La Phi Diệp đi sau cô bé không lên tiếng, đợi khi đi xa rồi mới quay đầu nhìn lại một thoáng, sau đó hỏi nhỏ: “Tiểu sư tỷ, tu vi của người đó cao thâm khó lường, ngươi chẳng hề sợ hãi chút nào sao?” Giờ La Phi Diệp cũng coi như đã được mở mang tầm mắt. Hắn cảm thấy thực lực của người kia e là phải từ Nguyên Anh kỳ trở lên, vậy mà tiểu sư tỷ lại không hề sợ hãi với áp lực vô hình của đối phương. Khí thế bậc này, La Phi Diệp nhất thời chưa thể học được.

Lý Chiêu Chiêu đáp rất dửng dưng: “Trong lòng có nắng, sợ gì gió sương.”

La Phi Diệp dừng bước, cảm thấy một câu ngắn ngủi của tiểu sư tỷ có hàm chứa tri thức rất lớn. Hắn kính cẩn nói: “Tiểu sư tỷ dạy rất phải.”

Lý Chiêu Chiêu cong khóe môi, “Hà hà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status