Ấn Công Đức

Chương 133 : Chương 133THỈNH GIÁO



Ởcửa phòng, Tạ Thương Sơn thấy Lý Chiêu Chiêu thì càng khách khí hơn. Vốn khi ở phường giao dịch, ông đã cho rằng thân phận của Lý Chiêu Chiêu không tầm tường, sau lưng ắt hẳn có chỗ dựa lớn. Giờ lại gặp được Lý Chiêu Chiêu ở đây, ông chợt cảm thấy cũng là điều hiển nhiên, sư phụ của Lý Chiêu Chiêu hẳn chính là vị đại tông sư đan dược này.

Khó trách Lý Chiêu Chiêu còn nhỏ mà khí độ đã không tầm thường.

Ông tới đây, vốn là vì Uyển Liên được lấy ra từ đá Thiên Vẫn ngày đó. Giờ có mối quan hệ này, hẳn là đại tông sư cũng bằng lòng ra tay giúp đỡ.

Vào cửa, nhìn thấy người phụ nữ ngồi bên bàn thì trên mặt Tạ Thương Sơn hơi lộ vẻ kinh ngạc. Sau đó ông bình tĩnh lại, cung kính cúi sâu vái chào, “Tạ Thương Sơn phái Điểm Thương bái kiến tiền bối.”

Tuy nhìn qua, người phụ nữ này chỉ có tu vi Kim Đan kỳ, nhưng Tạ Thương Sơn tin rằng đây là thủ thuật che mắt. Tu vi của ông không đủ, cho nên căn bản không thể nhìn ra chân tướng.

Nực cười, một tu sĩ Kim Đan kỳ tầng năm, có thể luyện ra đan dược cao cấp dễ dàng vậy sao?

Tu sĩ Kim Đan kỳ, có thể dạy ra một đồ đệ lợi hại đến vậy sao?

Tô Lâm An đã từng gặp Tạ Thương Sơn, lúc đó ông rất khách khí, còn hứa đưa đan dược qua, nhưng sau đó vẫn chưa hề đưa tới. Vì vậy nhìn thấy bái thiếp của ông, Tô Lâm An muốn gặp một chút. Thứ trong đá Thiên Vẫn ngày đó, Tô Lâm An cũng không rõ là để làm gì, có tác dụng gì. Dù sao nó cũng là vật của thượng giới, nàng lại chưa tới thượng giới bao giờ, chút hiểu biết về thượng giới đều là đọc được từ sách.

Nhưng giờ không giống vậy nữa, nàng đã có Khoa Đẩu Hỏa tới từ thượng giới.

Tuy rằng Khoa Đẩu Hỏa đã bị mất trí nhớ, nhưng nói không chừng nó có thể nhớ được điều gì, nếu nó biết về Uyển Liên thì không còn gì tốt hơn.

“Miễn lễ.” Tô Lâm An lạnh nhạt nói, “Ta rất bận, có chuyện gì thì nói thẳng.”

Tạ Thương Sơn không hề cảm thấy bị tiếp đón sơ sài. Ông nghĩ một lát rồi xoay đầu nhìn Liễu Loạn Ngữ đang đứng ở cửa, nói: “Ta có chuyện muốn bàn với tiền bối, ngươi...”

Liễu Loạn Ngữ sa sầm mặt mày, đứng chắn trước cửa như thần canh cửa, cứ thế không hề có ý dịch chuyển dù chỉ một bước. Ý ngươi là gì, ta không hiểu.

“Liễu đại sư không phải người ngoài.” Tô Lâm An nói.

Nghe thấy lời này, sắc mặt Liễu Loạn Ngữ từ âm u chuyển thành sáng sủa, trái tim như hươu con nhảy loạn. Hắn cố gắng kiềm chế khóe miệng đang muốn nhếch lên, nói: “Ta canh ở trước cửa, có chuyện gì ngươi cứ gọi.”

Muốn hắn đi sao, đừng hòng.

Nàng đã nói hắn không phải người ngoài, có thể ở lại, hắn đứng canh ngoài cửa mà lòng như nở hoa.

Sao đại lão gia này lại kỳ quặc thế chứ? Tạ Thương Sơn liếc nhìn hắn, cảm thấy Liễu Loạn Ngữ này e là cây cổ thụ ngàn năm nở hoa, chẳng ngờ lại động lòng với một vị đại năng như tiền bối, đúng là gan lớn hơn trời.

“Tiền bối, lần trước ở nơi cược đá, ta đã mua được một cây linh thực thượng giới từ đồ đệ của ngài. Vốn ta đã hứa, chỉ cần luyện ra được đan dược thì chắc chắn sẽ mỗi lò tặng một viên. Thế nhưng đã nghiên cứu lâu như vậy, ta vẫn không thể ngẫm ra dược tính của Uyển Liên đó. Thậm chí, nó là độc thảo hay linh thảo, ta cũng không chắc chắn, chứ đừng nói gì đến chuyện nghĩ ra đan phương.”

Nói đến đây, Tạ Thương Sơn cẩn thận lấy một chiếc vò gốm từ pháp bảo trữ vật ra. Ông mở nắp, ở dưới đáy vò có một chiếc bát sứ miệng tròn chứa đầy linh tuyền, từng phiến lá sen to như đồng tiền nổi ở trên, còn có mấy đóa sen to bằng móng tay.

Ban đầu khi mở đá Thiên Vẫn ra, lá sen xếp thành từng tầng, hoa sen nhỏ nhắn điểm xuyết trên những chiếc lá xanh như sao sáng đầy trời, vừa nhìn qua thì ít nhất có hai mười ba mươi đóa. Giờ cái bát mà Tạ Thương Sơn lấy ra chỉ có sáu đóa sen, lẽ nào ông ta hái hết xuống để luyện dược mà không nghiên cứu ra được trò trống gì sao?

Ánh mắt của Tô Lâm An nhìn Tạ Thương Sơn có thêm chút thương hại, lòng thầm nói sao người này lại thua kém người khác nhiều tới vậy, tuổi tác đã cao đến nhường ấy, sao vẫn ngốc thế này?

“Linh khí ở hạ giới không đủ, linh thực này quả thực không dễ nuôi.” Tạ Thương Sơn thở dài, “Ta đã nuôi nó ở suối nguồn linh khí của phái Điểm Thương, ngày nào cũng tưới bằng linh tủy ở mâm trong đá, mới miễn cưỡng duy trì được sự sống của nó.”

Khi nói đến đây, Tạ Thương Sơn lau mồ hôi tưởng tượng ở trên trán, nói với vẻ mặt nghiêm trang: “Thực không dám giấu, tông môn của chúng ta, sắp không nuôi nổi nữa rồi.”

Biết được Tạ Thương Sơn có linh thực thượng giới, lão tổ phái Điểm Thương cũng lên tiếng, để tông môn dốc toàn lực giúp đỡ Tạ Thương Sơn nghiên cứu linh thực này, gửi gắm kỳ vọng vào ông. Kết quả lâu đến vậy mà ông vẫn chưa mò ra được gì, trái lại còn làm lãng phí lượng tài nguyên lớn của tông môn.

Những thứ khác thì cũng thôi, nhưng linh tủy ở mâm trong đá đó mỗi ngày chỉ cho ra hai giọt, đều cho lão tổ tông môn dùng để tu luyện, ra sức đột phá Độ Kiếp kỳ. Giờ mỗi ngày phải chia ra một giọt để tưới cho Uyển Liên, điều đó ảnh hưởng rất lớn tới lão tổ.

Tuy hiện giờ phái Điểm Thương có thực lực rất mạnh, có tổng cộng hai mươi mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng họ vẫn chỉ là tông môn hạng hai, hoàn toàn không thể so sánh với bốn tông môn lớn. Nguyên do chỉ có một, bọn họ chưa có Độ Kiếp kỳ của chính mình.

Mà hiện giờ, lão tổ là người có niềm hi vọng đột phá Độ Kiếp kỳ nhất. Lão tổ đã đạt đến Nguyên Anh kỳ viên mãn nhiều năm như vậy, chỉ thiếu một bước nữa là có thể độ kiếp.

Mọi người đều mong rằng linh thực đến từ thượng giới này sẽ đem lại hi vọng cho cả tông môn, nhưng chẳng ngờ, linh thực này quả thật quá khó nuôi, dược tính cũng quá kỳ quái.

Tô Lâm An tiện tay nhận lấy Uyển Liên.

Sau đó nàng hỏi Khoa Đẩu Hỏa trong nguyên thần: “Đã nhìn thấy bao giờ chưa?”

Khoa Đẩu Hỏa lại biến ra hai cánh tay nhỏ, vươn vai duỗi lưng xong thì liếc nhìn Uyển Liên rồi đáp: “Thấy rồi.”

Sau đó lại nói: “Nhưng không nhớ.”

Nhìn hình dạng linh thực đó thì nó có chút ấn tượng, nhưng không nhớ được linh thực này dùng để làm gì. Dù sao nó không cần phải nhớ những thứ này.

Dù có là linh thực gì đi chăng nữa, đối với nó mà nói đều là linh khí, một mồi lửa đốt chẳng phải là xong sao. Dược tính là cái gì? Có liên quan gì không?

Tô Lâm An thầm thở dài một hơi, quả nhiên nàng không nên trông chờ gì ở ngọn lửa đen không đáng tin cậy này.

Lúc này Tiểu Bạch đột nhiên nói: “Ta không biết nó, nhưng ta cảm thấy có thể nó không khỏe cho lắm.”



“Sinh linh thượng giới tới hạ giới đều không khỏe mà. Ngươi thấy ta có khỏe không?” Khoa Đẩu Hỏa bỗng lên tinh thần, giương nanh múa vuốt gào lên với Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch bơi lượn quanh nó một vòng, “Ngươi đen quá, ta không nhìn ra.”

Phụt...

Tô Lâm An không nhịn nổi cười. Không ngờ Tiểu Bạch cũng có bụng dạ đen tối như vậy?

“Tiền bối?” Tạ Thương Sơn thấy sau khi nàng nhận lấy Uyển Liên thì nhíu mày không lên tiếng, lời giải thích đã chuẩn bị sẵn tạm thời để lại trong lòng, không dám làm phiền tiền bối suy nghĩ. Nào ngờ nàng đột nhiên bật cười, Tạ Thương Sơn hơi sửng sốt, sau đó vui mừng nói: “Lẽ nào tiền bối đã nhìn ra điều gì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status