Ấn Công Đức

Chương 148 : Chương 148ĐỪNG DỪNG LẠI



Tận cùng của linh dịch là sơn động sáng trưng, trên đỉnh sơn động là lớp màn mỏng màu lam đậm hình gợn sóng, trên đó được tô điểm chút châu ngọc. Nhìn thật kỹ xuyên qua lớp màn mỏng, còn có thể nhìn thấy bên trong dường như có cá nhỏ đang bơi lội, vừa giống bầu trời sao, vừa giống như biển lớn.

Tiểu Thiền ngẩng đầu nhìn cửa động, tỏ ra hết sức kinh ngạc, “Ồ” lên một tiếng đầy thán phục.

Xích Ngân Tiêu bên cạnh bèn nói: “Muội thích sao, ta tháo xuống mang đi treo trên động phủ của muội nhé.”

“Không cần không cần đâu.” Tiểu Thiền khoát tay. Giọng nói của cô bé rất ngọt ngào, giòn giã nói: “Cứ ngắm như vậy là được rồi.”

“Thích không có nghĩa là muốn biến nó thành của mình.” Tiểu Thiền nói.

Trong lòng hai vị ca ca của cô bé đều không đồng ý với quan điểm này.

Mục Cẩm Vân thích lão quái vật, đó là tâm kiếp của hắn, vì vậy, dù ở trên trời hay dưới đất, hắn cũng phải bắt nàng về.

Nóc sơn động được trang trí vô cùng đẹp mắt, trên vách đá ở bốn phía cũng được khảm một hàng minh châu.

Còn có rất nhiều linh thạch thượng phẩm bị cắt nhỏ ra, khảm lên vách đá làm vật trang trí, càng tăng thêm vẻ sáng chói cho minh châu.

Trong sơn động có bàn có ghế, sát vách đá ở bên trong còn có một chiếc giường gỗ chạm hoa, màn giường buông xõa hết xuống ngăn cản thần thức thăm dò, cứ như bên trong có người.

“Nơi này làm gì có linh thảo đâu?” Tiểu Thiền nhìn xung quanh một vòng, “Linh khí cũng không nhiều bằng bên ngoài, chuyện gì đây?”

Trong sơn động cũng có linh khí, những linh thạch vỡ được khảm trên vách tường cũng chứa linh khí, nhưng linh khí trong này vẫn kém xa ngoài kia. Hơn nữa, ở đây giống như một căn phòng bình thường tuy được trang trí đẹp mắt nhưng lại không đủ linh khí, thực vật duy nhất chính là một chậu hoa được đặt trên tủ đầu giường. Cô bé cũng đã xem qua, loài hoa Kim Ti Linh đó chẳng qua chỉ là linh hoa cấp ba. Tuy rằng nó là linh hoa cấp ba, nhưng thực chất lại không có bất kỳ dược tính nào, ưu điểm duy nhất chính là rất đẹp mắt. Trước kia, nhiều loài linh thú cao cấp tìm bạn đời đều thích dùng loài hoa này làm sính lễ.

Ừ, đặc biệt là đám linh điểu cao cấp thích những thứ đồ đẹp mắt sáng lấp lánh, vô cùng thích loài Kim Ti Linh này.

Cô bé quay đầu nhìn Xích Ngân Tiêu, đã thấy nó nhảy qua đó rồi nói: “Ai da, Kim Ti Linh.”

Mục Cẩm Vân cũng nhìn chậu hoa đó.

Đóa hoa màu đỏ rủ xuống tựa như nhánh liễu, như vô số sợi tơ treo ngược trên cành cây, hơn nữa dưới mỗi sợi tơ đều trĩu xuống một viên kim châu xinh xắn. Rõ ràng lúc này không có một gợn gió nào, nhưng những sợi tơ ấy vẫn tự động đung đưa như chuông nhỏ đang rung khe khẽ, phát ra tiếng kêu leng keng.

Loài linh hoa không có bất cứ công dụng gì, không có dược tính, nhai nát rồi ăn thì linh khí còn không bằng một viên Linh Khí Đan cấp thấp.

Có thể nói, ngoài đẹp mắt ra thì nó chẳng có chút công dụng nào cả.

Điều này khiến Mục Cẩm Vân nghĩ tới một người, trong mắt nàng, những thứ đồ đẹp đẽ đều được yêu thích cả.

Mà quan trọng nhất là, tất cả người và vật trong thiên hạ, không thứ nào đẹp bằng nàng, bởi vậy, nàng nói mình tên là Vô Song.

Hắn rung động rồi. Sau khi cổ Phệ Tâm nhận định nàng là tâm kiếp, hắn luôn không tự chủ được mà nhớ đến nàng. Ánh mắt Mục Cẩm Vân u ám, hắn gọi Xích Ngân Tiêu đang định chạy tới ôm chậu hoa lại, bảo: “Ta không thấy rõ trong màn giường kia có thứ gì.”

Đôi cánh của Xích Ngân Tiêu ngừng lại một lát, sau đó nó đi tới vén màn lên, đồng thời nói: “Vén lên không phải sẽ biết ngay sao.”

Nó đột nhiên vén màn lên khiến Mục Cẩm Vân và Tiểu Thiền đều giật nảy mình, ngộ nhỡ có bẫy rập gì thì sao!

Cũng may bên trong không có thứ gì, chỉ có một đôi gối và một chiếc chăn uyên ương đã gấp gọn gàng.

“Này, rốt cuộc hoa Đan Chu đó ở đâu vậy?” Xích Ngân Tiêu thấy trên giường không có gì thì cảm thấy hơi kỳ quái, dùng chóp cánh gãi đầu, “Chẳng lẽ có thuật che mắt gì đó, đến cả thần thức của ta cũng bị mê hoặc sao?”

“Hoa Đan Chu cũng có tác dụng mê hoặc thần thức.” Nó lẩm bẩm, “Chúng ta phải làm thế nào mới tóm được nó đây?”

“Tiểu Thiền muội muội rất nhạy cảm với linh khí, muội xem chỗ nào có linh khí nồng đậm nhất.”

Tiểu Thiền ăn linh khí nhả ra linh khí, cô bé nhạy cảm với linh khí nhất, đến cả Xích Ngân Tiêu cũng thua kém.

Lúc này, mức độ nồng đậm của linh khí trong cả sơn động này chẳng có gì khác biệt đối với Xích Ngân Tiêu và Mục Cẩm Vân. Nhưng chưa biết chừng Tiểu Thiền lại có thể nhận ra sự khác biệt. Bởi vì nơi có hoa Đan Chu, linh khí chắc chắn sẽ nồng đậm hơn, cho dù nó nghĩ ra cách ẩn núp đi chăng nữa, chắc chắn vẫn có chút khác biệt.

“Vâng.” Tiểu Thiền lập tức sục sôi ý chí chiến đấu đi tìm điểm khác biệt nho nhỏ của linh khí.

Thần thức khẽ quét qua, sự khác biệt giữa các nơi đều không quá lớn, muốn phân biệt một cách kỹ lưỡng thì cần có thời gian. Tiểu Thiền đứng im tại chỗ, thần thức lan ra từng chút một, dường như dệt nên một tấm lưới giữa không trung. Các khe hở trên tấm lưới càng lúc càng nhỏ, linh khí chạm đến tấm lưới đều được phản hồi lại thần thức của cô bé.

Tiểu Thiền cảm ứng linh khí, Mục Cẩm Vân và Xích Ngân Tiêu cũng không dám lộn xộn, đều đứng im tại chỗ làm tượng gỗ, ngưng kết lại hơi thở trên toàn thân mình, tránh gây phiền nhiễu cho Tiểu Thiền.

Cơ thể Mục Cẩm Vân bất động, nhưng nguyên thần không hề ngừng lại.

Ánh mắt hắn tập trung vào chiếc giường kia. Trên chiếc chăn được gấp ngay ngắn trên giường, có thêu một đôi uyên ương tựa cổ vào nhau.

Dãy núi Vọng Xuyên rất quen thuộc.

Núi Long Đầu cũng rất quen thuộc.

Hiện giờ, ngay cả chiếc giường kia cũng trở nên quen thuộc, hình thêu trên chiếc chăn trên giường sao mà trùng khít với hình ảnh hắn tưởng tượng ra trong đầu đến thế. Thậm chí hắn có thể thấy được, mép bên trong của chiếc chăn tưởng tượng ấy còn có một đóa Kim Ti Linh.

Hiện giờ chiếc chăn chưa được mở ra, những thứ đồ được đặt ở nơi đây dường như đều không thể nhìn thấu bằng thần thức. Mục Cẩm Vân rất muốn mở chăn ra, nhìn xem có phải bên trong thực sự có Kim Ti Linh không.

Nhưng hắn không thể quấy nhiễu Tiểu Thiền.

Bây giờ Tiểu Thiền đang tìm nơi có linh khí khác thường. Cô bé rất nghiêm túc, chóp mũi toát cả mồ hôi.

Thời gian chờ đợi khó chịu vô cùng, lại không thể vận dụng linh khí tu luyện, Mục Cẩm Vân dứt khoát đứng tại chỗ suy diễn đan phương. Trước mắt hắn vẫn chưa tìm Sở Tài Nguyên đòi nửa sau cuốn sách đan đạo, bởi vì thứ ấy cần thời cơ. Bây giờ hắn đã hiểu, hắn nhất định phải tự mình luyện chế thành công đan dược cấp tám, rồi dùng dược hương tỏa ra khi đan dược cấp tám đó thành đan thì mới giải được thẻ ngọc đan đạo ẩn náu trong cơ thể Sở Tài Nguyên.

Việc này không khó, chẳng qua là cần chút thời gian.



Bởi vì nửa đầu của quyển sách đan đạo mà nàng để lại, chỉ có thể luyện đến cấp bảy.

Những thứ còn lại, hắn đều phải tự mình suy diễn, hoặc là đi tìm những đại sư luyện đan có thể luyện ra đan dược cấp tám để học hỏi. Nhưng chuyện này nói thì dễ làm mới khó. Cho dù có người thu nhận, hắn phải giải thích về truyền thừa đan đạo của mình thế nào đây. Hơn nữa với tính cách cẩn thận của hắn, hắn càng không thể để chuyện này bại lộ trước mặt kẻ khác.

Cho nên, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.

Thực ra nàng cũng rất hiểu hắn.

“Ha ha...”

Hai canh giờ nữa đã trôi qua, cuối cùng Tiểu Thiền cũng mở mắt. Trên mặt cô bé không giấu được nét mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn sáng trong. Cô bé chỉ vào chiếc giường rồi nói: “Ở đó, chính là ở đó.”

“Trong chiếc chăn trên giường, linh khí khác biệt.”

Quả nhiên là nơi đó!

Mục Cẩm Vân đang muốn ra tay, Xích Ngân Tiêu đứng gần đó nhất đã lập tức kéo chăn ra.

Mục Cẩm Vân không ngăn lại. Nếu thật sự có nguy hiểm, để nó cản trước cũng tốt.

Ngay khi chiếc chăn bị kéo ra, Mục Cẩm Vân đã nhìn rõ đóa Kim Ti Linh ở mép chăn. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, đường nhìn như muốn đâm thủng đóa hoa đó ra.

Rốt cuộc là chuyện gì đây?

Vốn dĩ tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn, nhưng từ khi tới nơi này, Mục Cẩm Vân luôn cảm thấy mọi chuyện đang dần vượt khỏi tầm khống chế của hắn. Hắn gặp phải những chuyện không thể giải thích.

Hắn đến đây từ khi nào?

Không phải là chuyện của kiếp trước chứ.

Sau khi kéo chăn ra, mọi người đều không phát hiện ra thứ gì, Xích Ngân Tiêu bèn giũ chăn ra. Nó dùng sức rất lớn, nắm lấy chăn giũ điên cuồng, đến mức dường như trên giường đang cuộn lên một làn sóng màu đỏ, nhấp nhô quay cuồng. Gió nổi lên từ đó khiến chậu hoa ở đầu giường phát ra âm thanh leng keng leng keng hỗn loạn.

Tiếng kêu leng keng leng keng đó càng lúc càng nhanh. Mục Cẩm Vân cảm thấy chẳng hề êm tai mà giống như âm thanh ma quỷ xuyên thẳng qua não, chọc vào màng nhĩ khiến hắn đau đớn.

“Ngươi dừng tay! Đừng lắc nữa!” Hắn vừa dứt lời, đã nghe thấy Tiểu Thiền nói với gương mặt say mê, “Đừng dừng, đừng dừng, dễ nghe biết bao.”

Mục Cẩm Vân lập tức nhận ra có điều quái dị.

Dù Tiểu Thiền có thích âm thanh đó đến đâu, nó cũng sẽ không phản đối bất kỳ quyết định nào của hắn.

Nó không thể nói đừng dừng lại trong khi bản thân hắn đã bảo dừng tay được!

Đây chính là Tiểu Thiền, là Tiểu Thiền trước nay chưa từng nói một chữ “không” với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status