Ấn Công Đức

Chương 149 : Chương 149TÔ LÂM AN



Kim Ti Linh vốn dĩ không có vấn đề gì, đó chỉ là một linh hoa cấp ba mà thôi, không có điểm gì bất thường, cũng không thể gây nguy hiểm. Nhưng nơi đây có giấu trận pháp, khi gió nổi lên, tiếng chuông reo ngày càng gấp gáp đã trở thành một mắt xích quan trọng trong trận. Âm thanh do chiếc chuông phát ra có thể khiến mọi người đắm chìm trong đó không thể tự thoát ra được.

Thấy Xích Ngân Tiêu cũng có biểu hiện khác thường, Mục Cẩm Vân lập tức rút kiếm. Kiếm khí chém thẳng ra, kết một tầng băng sương quanh cơ thể Xích Ngân Tiêu, mà lúc này nó cũng không hề phản kháng. Tầng băng sương ấy khiến động tác của nó trở nên cứng ngắc, xung quanh cơ thể cũng bốc lên một lớp sương mỏng.

Nó dừng động tác lại, đứng cạnh giường trơ ra như tượng gỗ.

Tiểu Thiền vẫn giữ vẻ mặt say sưa mê mẩn đó, đôi mắt không nhắm cũng không chuyển động, đứng im ở đó không nhúc nhích, như thể thời gian đang dừng lại trên người cô bé.

Tiếng chuông dường như đã khiến bọn họ mất hết lý trí, nhưng tại sao hắn lại không bị trúng chiêu?

Vấn đề chắc hẳn nằm ở chiếc chăn này.

Mục Cẩm Vân chậm rãi đi tới mép giường, dùng kiếm gẩy chiếc chăn bị ném trên giường lên, mũi kiếm gãy vừa vặn chạm vào đóa Kim Ti Linh. Trong khoảnh khắc thanh kiếm gãy chạm vào nó, từ trong Kim Ti Linh đột nhiên phát ra giọng nói của nữ giới: “Ơ, ngươi về rồi ư. Có phải ngươi rất nhớ vẻ đẹp của ta, nhớ khoảng thời gian tươi đẹp trước đây khi ở bên ta không?”

Bàn tay cầm kiếm của hắn hơi cứng đờ.

Ngay sau đó, một nhát kiếm chém thẳng vào Kim Ti Linh được thêu trên chiếc chăn đó.

Hắn dồn toàn bộ sức lực vào nhát kiếm đó nhưng vẫn không đâm thủng được chăn, ngược lại là đóa Kim Ti Linh trên bàn kia lại càng lắc lư dữ dội hơn, giọng nữ bên trong lại phát ra: “Thế nào, bị ta vạch trần nên thẹn quá hóa giận đúng không!”

Hóa ra không phải hắn may mắn tránh thoát được, mà chính hắn cũng bị trúng chiêu, chẳng qua là hiệu quả không giống những người khác, hắn lại...

Nghe thấy giọng nói của lão quái vật.

“Ai da, Kiếm Tiên sao ngươi lại vô dụng như vậy. Ngay cả thứ này mà cũng không chém rách được.” Khi nghe thấy câu nói này, Mục Cẩm Vân cảm thấy có gì đó bất thường. Âm sắc thì giống nhau, nhưng hắn thấy không giống giọng nói của lão quái vật nữa.

Hắn đứng tại chỗ nghĩ lại một cách cẩn thận, câu thứ nhất chắc chắn là giọng nói của lão quái vật, còn hai câu sau...

Không phải nàng!

Rốt cuộc là chuyện gì đây.

Mục Cẩm Vân cầm chiếc chăn lên dùng sức lắc mạnh.

Xích Ngân Tiêu lắc một hồi lâu, thậm chí làn gió được tạo ra khi lắc chiếc chăn còn kinh động đến cả trận pháp, nhưng vẫn không phát hiện ra vấn đề gì. Vậy mà hắn vừa lắc một cái đã thấy một cục lông lăn ra từ trong chăn. Cục lông đó rơi xuống đất thì bỏ chạy luôn, Mục Cẩm Vân lập tức rút kiếm chém trúng nó, nhưng nhát kiếm mạnh mẽ như vậy cũng không thể đâm rách lớp lông của nó.

Cục lông vốn đang định chạy trốn lại sững sờ trong giây lát, rồi nó đột nhiên xoay người, nhổ một bãi đờm về phía Mục Cẩm Vân, sau đó mắng: “Nhãi con, ngươi dám cầm kiếm chém ông thỏ của ngươi hả!”

Sắc mặt của Mục Cẩm Vân lập tức đen sì.

Bẩn đến mức khiến hắn cảm thấy buồn nôn, hận không thể chém luôn cục lông kia thành hai khúc!

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm cục lông đột nhiên xuất hiện này.

Cục lông này, là một con thỏ trắng mắt đỏ mập mạp, trông chẳng khác gì một con thỏ bình thường.

Nhưng con thỏ này, cũng là linh thú cấp tám. Có lẽ tu vi của nó e rằng không kém Xích Ngân Tiêu bao nhiêu, cho nên một kiếm ban nãy của hắn mới không thể làm nó bị thương.

Linh thú cấp tám đã có thể nói chuyện được.

Giọng nói của con thỏ giống hệt giọng nói của Vô Song. Rõ ràng là giọng nữ, nhưng lại tự xưng là ông, nghe rất ngứa tai.

“Bọn họ bị làm sao vậy, ngươi và Vô Song có quan hệ như thế nào!”

Con thỏ đảo mắt: “Tất nhiên là có quan hệ. Ta là độc nhất vô nhị thiên hạ vô song trong giới thỏ, ngươi nói xem có quan hệ gì? Ngươi sẽ chẳng bao giờ tìm thấy con thỏ nào vừa xinh đẹp lại tài giỏi như ta đâu!” Con thỏ to mồm nói.

Nó vốn nhát như cáy, nhưng lại phát hiện mấy người xông vào cũng chẳng ra gì, kẻ duy nhất còn tỉnh táo thì lại cầm một thanh kiếm gãy, còn không đả thương được lớp lông của nó. Con thỏ thấy vậy thì bèn bắt đầu diễu võ dương oai, nói chuyện với khí thế vô cùng hung hăng ngạo mạn: “Nhãi con ngươi đến từ đâu thì về đó đi. Nếu chọc ông thỏ ngươi không vui, ta sẽ lấy ngươi hầm canh đấy!”

Nó nhe hàm răng lớn ra: “Ta không ăn chay!”

Mục Cẩm Vân bật cười, để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp: “Trùng hợp quá, ta cũng không ăn chay.”

Nụ cười đó khiến con thỏ hơi sửng sốt, sau đó nó lại điên cuồng lắc đầu: “Đừng tưởng rằng ngươi đẹp trai là mê hoặc được ta!” Nó hừ một tiếng: “Chủ nhân của ta là người đẹp nhất trong thiên hạ này.”

“Ồ?” Mục Cẩm Vân vẫn cười híp mắt, trong đôi mắt sáng như tràn đầy khát khao và mong đợi: “Người đẹp nhất trên đời này rốt cuộc đẹp đến mức nào? Đẹp như vậy chắc chắn rất nổi tiếng, chủ nhân ngươi tên là gì?”

Trên mặt tươi cười bao nhiêu thì trong lòng lại lạnh lùng bấy nhiêu. Hắn cảm thấy, dường như hắn đã tìm thấy dấu vết từng tồn tại của người kia.

Con thỏ kiêu ngạo dựng đứng hai chiếc tai dài lên: “Chủ nhân của ta tên là Tô Lâm An!”

“Nghe qua rồi đúng không!” Con thỏ dùng đôi mắt đỏ nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Tô Lâm An?

Hắn tất nhiên đã nghe đến cái tên này. Trên đường tới đây, hắn thấy rất nhiều tu sĩ rao bán một tấm bản đồ da dê nhàu nát, bảo đó là bản đồ kho báu của nữ ma đầu để lại từ nghìn năm trước, bên trong cất giấu những bảo vật mà nàng ta cướp được.

Những kẻ lừa gạt như vậy, hắn đã gặp không dưới năm người.

Tô Lâm An à.

Nữ ma đầu cuối cùng của gia tộc ma đạo đệ nhất từ nghìn năm trước, tiếng xấu đồn khắp thiên hạ, khiến mọi người chỉ nghe đến tên thôi đã sợ mất hồn mất vía, là một nhân vật độc ác có thể dọa trẻ con không dám khóc đêm. Nghe nói, nàng ta vô cùng xấu xí, vậy nên rất thích sưu tầm khuôn mặt của phụ nữ, hơn nữa còn thích nuôi cổ Mỹ Nhân, rồi dùng cổ Mỹ Nhân để cướp dung nhan của những cô gái xinh đẹp ấy.

Bây giờ, con thỏ này nói Tô Lâm An là chủ nhân của nó, lại còn là người đẹp nhất trên đời này.

Xét về mọi mặt thì thật ra cũng hợp lý.

Lão quái vật chết từ nghìn năm trước, nguyên thần nương nhờ trong thanh kiếm gãy, bị ép buộc phải làm việc thiện.



Nàng bảo nàng tên là Vô Song.

Ha ha...

Kết quả, ngay cả tên cũng là giả.

Nụ cười trên mặt Mục Cẩm Vân ngày càng trở nên lạnh lùng, ánh mắt hắn giống như một con dao tẩm độc, lóe ra tia sáng xanh lạnh lẽo. Ánh mắt đó khiến con thỏ nhát gan kia sợ hãi co người lại, nhân lúc hắn không chú ý thì lập tức chui vào gầm giường!

Khi Mục Cẩm Vân phát hiện ra thì chỉ nhìn thấy mỗi chiếc đuôi trên mông nó. Hắn lập tức rút kiếm chém lên giường nhưng lại không thể làm cho chiếc giường gỗ chạm hoa đó bị sứt mẻ dù chỉ một chút. Hắn tiến đến kiểm tra, thần thức quét qua một lượt thì thấy gầm giường trống không.

Con thỏ chui xuống gầm giường, sau đó biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.

Nếu lão quái vật chính là Tô Lâm An, vậy trình độ trận pháp của nàng cũng khá uyên thâm. Nơi này chắc chắn có trận pháp phức tạp, bởi vậy nên con thỏ mới có thể chạy trốn ngay trước mắt hắn.

Hắn thấy hơi bực bội.

Mấy năm nay hắn chỉ say mê nghiên cứu đan đạo, không để ý đến trận pháp, nên hiện giờ mặc dù biết chắc nơi này có trận pháp vô cùng uyên thâm, nhưng hắn không thể tìm ra dấu vết của nó.

Mục Cẩm Vân tạm thời không để ý tới con thỏ kia, hắn phải qua xem Xích Ngân Tiêu và Tiểu Thiền vẫn chưa tỉnh lại.

Bọn họ bị ảnh hưởng bởi tiếng chuông, chỉ cần hủy Kim Ti Linh đi là được.

Khi Mục Cẩm Vân đang định rút kiếm chém vỡ chậu hoa kia, trước mắt hắn bất giác hiện ra khuôn mặt của lão quái vật. Động tác tay của hắn hơi chậm lại, cuối cùng hắn không chém nhát kiếm đó xuống, mà đi về phía đầu giường.

Hắn nhìn nơi đó một lát rồi mở cửa tủ đầu giường ra, đặt cả chậu Kim Ti Linh vào trong.

Sau đó đóng cửa lại.

Sau khi cất Kim Ti Linh vào trong tủ, âm thanh của nó quả nhiên không phát ra nữa. Hắn không biết tại sao mình lại biết những điều này, nhưng quả nhiên tất cả những dự cảm của hắn đều đúng.

Đợi đến khi âm thanh hoàn toàn biến mất, Xích Ngân Tiêu mới chớp mắt tỉnh lại: “Ơ, chăn đâu?”

Ban nãy chẳng phải nó đang lắc chăn sao, tại sao chăn trong tay nó lại rơi mất?

Tiểu Thiền đứng bên cạnh cũng tò mò nói: “Ban nãy hình như nghe thấy âm thanh gì đó.”

“Tiếng chuông của Kim Ti Linh ảnh hưởng đến các ngươi.” Mục Cẩm Vân lên tiếng giải thích.

“Chúng ta đều bị ảnh hưởng?” Sắc mặt Xích Ngân Tiêu khá xấu, nó tức giận nói: “Ngươi không bị ảnh hưởng sao?”

“Chẳng lẽ nguyên thần của ta lại không bằng ngươi!”

“Nói đi, có phải ngươi lén giấu pháp bảo gì không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status