Ấn Công Đức

Chương 150 : Chương 150THỎ



Khi Xích Ngân Tiêu gào lên câu kia, Tiểu Thiền bỗng nói: “Ồ, dưới gầm giường có gì kia!”

Lời này đã thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.

Lúc này, dưới gầm giường, con thỏ không kìm nổi mà mắng một tiếng xúi quẩy.

Con thỏ cũng rất tò mò, tại sao gã kiếm tu này lại không bị ảnh hưởng, còn biết đặt Kim Ti Linh trong tủ là có thể phá giải mê trận âm chướng. Vì vậy nó mới lén lút chui ra hóng chuyện.

Nào ngờ vừa mới ngồi yên ổn đã bị phát hiện, khiến nó sợ đến mức cả người run rẩy. Mông nó run không ngừng, cái đuôi tròn vo cũng nảy lên nảy xuống, miệng lại hùng hùng hổ hổ, vừa mắng vừa nhe răng ra oai với bé gái vừa lên tiếng. Nào ngờ sau khi nhìn thấy bé gái đó, con thỏ bỗng cảm thấy thân thiết vô cùng, không ngờ nó lại cực kỳ thích cô bé.

Bộ dạng cũng chẳng ra sao, sao nó lại nảy sinh cảm giác thân thiết với cô bé chứ?

Ngay lập tức con thỏ sinh lòng cảnh giác, nó không thể nhìn cô bé nữa.

“Ô kìa, một con thỏ! Vừa khéo ta đang hơi đói, lấy nhét tạm kẽ răng!” Xích Ngân Tiêu nói xong thì muốn qua đó bắt. Con thỏ trốn dưới gầm giường, nó cũng rất thô lỗ, định nhấc thẳng cái giường lên. Nào ngờ nó vỗ cánh qua, cái giường kia lại không hề nhúc nhích...

“Ta không tin cái này quái lạ vậy.” Xích Ngân Tiêu lại ra sức lần nữa, kết quả lông vũ trên cánh nó còn bị rụng một cọng, cái giường đó vẫn không suy chuyển gì.

Con thỏ dưới gầm giường vẫn mắng chửi hùng hổ: “Làm hỏng đồ của chủ nhân, cẩn thận mạng chim của ngươi!”

Xích Ngân Tiêu cũng lười động tay mà dùng uy áp từ nguyên thần để đè ép, tuy nhiên, con thỏ kia vẫn nhe răng với nó.

Xích Ngân Tiêu giờ mới kinh ngạc nói: “Một con thỏ, cấp tám?”

Lại còn là loại thỏ trần gian vừa nhìn đã thấy rất tầm thường, vậy mà lại có thể tu luyện thành linh thú cấp tám. Ngang cấp với nó!

Thời buổi này, thỏ cũng có thể thành tinh sao?

“Thỏ!” Mục Cẩm Vân gọi nó một tiếng.

Tức thì con thỏ cảnh giác, nói: “Sao ngươi lại biết tên ta?”

Xích Ngân Tiêu bật cười, “Tên ngươi là Thỏ? Ha ha ha ha ha ha ha...” Một con thỏ lấy tên là Thỏ, người đặt cho nó cái tên này đúng là không đáng tin.

Nào ngờ Tiểu Thiền bỗng cất lời: “Đại ca, huynh tên Xích Ngân Tiêu mà.”

Xích Ngân Tiêu đờ người ra.

Đúng vậy.

Nó gật gù, con thỏ tên là Thỏ. Nó là loài xích ngân tiêu, người khác cũng gọi nó là Xích Ngân Tiêu, hình như cũng không có gì sai.

Nhưng Xích Ngân Tiêu cấp tám trong thiên hạ này rất ít.

“Tên là Thỏ thì làm sao, ngươi không giống vậy chắc.” Thỏ lại gào lên.

“Ta đã tu hành mấy nghìn năm còn chưa thấy con Xích Ngân Tiêu cấp tám thứ hai, sao có thể giống ngươi được!” Xích Ngân Tiêu quát lên.

Thỏ cũng lớn giọng theo: “Ta đã tu hành mấy nghìn năm, cũng chưa gặp con thỏ cấp tám thứ hai nào hết!”

Thấy hai con đã sắp đánh nhau, Tiểu Thiền đang muốn lên tiếng thì nghe thấy Mục Cẩm Vân truyền lời qua liên hệ tinh thần: “Đừng để ý, để chúng nó cãi nhau.” Ánh mắt hắn lạnh nhạt quét qua người con Thỏ, Tiểu Thiền hiểu được ý tứ của ca ca.

Khi con thỏ kia cãi nhau với Xích Ngân Tiêu đại ca, nó đã tức giận đùng đùng thò ra ngoài. Lúc này, nó đã nhô đầu ra khỏi gầm giường một chút, duỗi một đoạn tai ra ngoài.

Thấy con thỏ kia đã sắp ra khỏi gầm giường, Mục Cẩm Vân lén dùng tay bấm quyết trong ống tay áo, định dùng kiếm khí kết thành lồng nhốt nó lại. Nào ngờ, ngay trong khoảnh khắc nó sắp ra ngoài, cả người nó bỗng cứng lại, rụt mạnh trở về, còn ngã phịch một cái.

Sau khi ngồi xuống, Thỏ mới nói: “Nguy hiểm quá, suýt chút nữa đã ra ngoài.”

Con thỏ này cực kỳ sợ chết, muốn lừa nó ra khỏi trận pháp thì không hề dễ.

Mục Cẩm Vân bèn nói: “Ta quen chủ nhân ngươi. Nàng là...” Dừng lại một lát, Mục Cẩm Vân nói tiếp: “Nàng là sư phụ của ta. Nàng bảo ta về tìm ngươi.”

Thỏ đảo mắt, “Ngươi có bằng chứng gì!”

“Rất nhiều.” Mục Cẩm Vân đã định sẵn trong lòng, cứ thế nói ra: “Ví dụ như ta biết vào thế nào, cũng biết làm sao để phá giải mê trận âm chướng. Còn biết, tên của ngươi là Thỏ.”

Lời này lại khiến Thỏ hơi do dự.

Có điều ngay sau đó nó lại nói: “Tên lừa đảo! Ngươi còn nhỏ như vậy, sao có thể quen chủ nhân ta được.”

“Chủ nhân của ta đã nói, nàng sợ là không sống nổi, vì vậy mới trở lại cất đồ, bảo ta trông nom đồ đạc cẩn thận!” Vốn dĩ mắt nó đã đỏ, giờ đây lại càng đỏ đến bất thường, dường như đang khóc.

“Nàng là người mạnh nhất trong thiên hạ, cho dù nhục thân bị hủy, nguyên thần sụp đổ cũng sẽ không chết.” Mục Cẩm Vân thản nhiên nói.

“Ăn nói linh tinh, ngươi lại lừa ta!” Lúc này nó thực sự nổi giận, sâu trong lòng đã cho rằng Mục Cẩm Vân là tên khốn nạn lừa đảo.

“Người mạnh nhất trong thiên hạ rõ ràng là Khương Chỉ Khanh, chủ nhân của ta là người đẹp nhất thiên hạ.” Sau khi nó gào xong phát ra một tiếng kêu chói tai. Ngay lập tức, cái giường lớn mà họ không tài nào di chuyển được lắc qua lắc lại, sau đó, mặt đất chậm rãi nghiêng đi.

Mục Cẩm Vân lập tức biến sắc.

“Không ổn, linh dịch ở ngoài động sẽ chảy ngược vào!”

Chất lỏng nóng hầm hập đó chảy ngược vào động, nếu như họ không tránh đi thì sẽ thực sự bị hầm nát trong sơn động này.

Mục Cẩm Vân vẫn luôn giỏi lừa người khác, không ngờ được lần đầu ăn quả đắng lại là bởi một con thỏ ngu xuẩn vô cùng nghiêm túc.

Mà hiện giờ, con thỏ đó đã lặn mất tăm, trốn vào trận pháp.

Không thể để ý đến con thỏ đó nữa.

Mục Cẩm Vân vung một chân đạp bay tủ đầu giường, sau đó đứng lên trên cái tủ, thuận tay kéo Tiểu Thiền lên, thanh kiếm gãy trong tay mở đường, xông về phía cửa động.

Đám người Tô Lâm An vẫn đang xếp hàng. Trạm gác hơi tắc nghẽn, phòng thủ nghiêm mật vô cùng, những kẻ muốn chen hàng đều bị tu sĩ cấp cao ra tay trấn áp.

Lúc này phía trước họ còn một chiếc linh thuyền, nhưng đó là thuyền lớn, ở trong có hơn trăm đệ tử của một môn phái, mỗi người đều cần phải được kiểm tra nên hơi tốn thời gian.

Đã sắp tới bọn họ.

Nam Ly Nguyệt hơi lo lắng. Nàng đang đeo chiếc mặt nạ do tiên linh luyện chế lại. Nghe nói chỉ cần là tu sĩ dưới Độ Kiếp kỳ thì đều không thể nhìn ra manh mối gì, nhưng nàng vẫn hơi căng thẳng.

Vị cao thủ vừa ra tay trấn áp hẳn là có tu vi Nguyên Anh kỳ viên mãn. Điều đó cũng có nghĩa, tu vi của hắn đã tiến nửa bước vào Độ Kiếp kỳ.

Bán Bộ Độ Kiếp có được tính là dưới Độ Kiếp kỳ hay không?

Nếu giờ lộ mặt bị người khác nhận ra, vậy thì nàng gặp phiền phức rồi.

Liễu Loạn Ngữ nhìn ra được sự căng thẳng của Nam Ly Nguyệt, bèn nói: “Đừng lo lắng.”

Hắn vừa nói câu này, Tô Lâm An đã cảm nhận được một luồng thần thức quét qua đây.

Tu sĩ Nguyên Anh kỳ viên mãn kia rất cẩn thận, thần thức bao trùm cả nơi đây, mỗi một hành động đều không thể tránh khỏi sự quan sát của hắn. Lúc này hắn chủ động tập trung vào những cuộc nói chuyện gây chú ý, ví dụ như nói đừng lo cái gì đó. Lo lắng bị nhìn ra sơ hở, do vậy không thể qua khỏi trạm gác?

Tô Lâm An vội vàng nói suy nghĩ của mình cho Nam Ly Nguyệt thông qua liên hệ tinh thần.

Nam Ly Nguyệt nói: “Có nhiều đại sư đan dược như vậy, có lẽ ngay vòng sơ khảo ta cũng không qua nổi.”

Liễu Loạn Ngữ nói ngay: “Sao có thể! Nàng là luyện đan sư lợi hại nhất mà ta từng gặp. Nàng chắc chắn sẽ làm được.”

Nghe thấy lời này, luồng thần thức kia mới thu lại. Tô Lâm An nói: “Mọi chuyện ở nơi đây đều nằm trong lòng bàn tay của tu sĩ Nguyên Anh kỳ viên mãn kia. Ngươi càng căng thẳng, hắn càng để ý.”

“Chẳng lẽ, ngươi không tin ta.” Thái độ của Tô Lâm An với Nam Ly Nguyệt vẫn luôn rất dịu dàng, chưa từng lên mặt vênh váo. Giờ nàng bỗng nhiên lộ ra khí thế, lại khiến Nam Ly Nguyệt hơi chấn động, đáp lại trong lòng, “Xin lỗi, chỉ là ta hơi lo lắng.”

Hoàn toàn không phải là nàng không tin tưởng tiên linh, nhưng đây là bước đầu tiên trên con đường báo thù của nàng, nàng thật sự có đôi phần căng thẳng.

Có điều Nam Ly Nguyệt nhanh chóng điều chỉnh lại, thấy còn phải đợi thêm một lúc nữa, nàng dứt khoát ngồi xuống tu luyện thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status