Ấn Công Đức

Chương 156 : Chương 156CẢNH CÁO



Tô Lâm An không thể chờ đợi thêm, muốn vào sơn động để lấy pháp bảo nàng tự tay chôn xuống vào một ngàn năm trước.

Vì vậy nàng bớt đi chút nhẫn nại với thú Phiên Vân.

“Này, ta đã luyện thuốc cho ngươi, tự ăn đi.”

Thú Phiên Vân có chút xoắn xuýt. Năm xưa khi nó ăn thuốc của nàng đã chịu không ít khổ, giờ đang ngủ mơ màng mà nghe thấy tiếng gọi uống thuốc thôi, đã suýt chút nữa bị ác mộng quấn lấy. Điều này đủ để chứng minh bóng ma tâm lí của nó lớn đến cỡ nào.

“Ăn xong bụng sẽ nổ ra một lỗ, chảy chút máu. Yên tâm, không chết được đâu, ngược lại sẽ khiến ngươi dễ chịu hơn rất nhiều.” Tô Lâm An hững hờ nói.

Thú Phiên Vân: “...”

Được rồi, chỉ là nổ ra một cái lỗ, còn có thể chịu đựng được. Thấp hơn giới hạn mà nó đặt ra.

“Có điều ngươi phải tự chú ý đến máu mình, dựng một lá chắn linh khí, đừng để độc lan đến các sinh linh xung quanh.” Tô Lâm An ném đan dược cho thú Phiên Vân xong thì căn dặn.

Hai câu trước nó còn ghi nhớ trong lòng. Đợi nghe xong câu thứ ba, thú Phiên Vân ngạc nhiên khôn xiết, “Ngươi còn quan tâm đến sự sống chết của những sinh linh khác?”

Đây e rằng không phải là Tô Lâm An của ngày trước?

“Hết cách, phải tu công đức.” Nàng chẳng buồn nói nhiều hơn.

“Dù sao giờ ta phải hành thiện tích đức, khiến ngươi dễ chịu hơn chút cũng coi như là làm một việc thiện.”

Thú Phiên Vân nghe thấy những lời này từ miệng nàng thì cảm thấy khó mà tin nổi. Nếu như nàng kháng cự thì cũng thôi, nhưng sao nó cảm thấy nàng còn hơi vui thích với việc đó. Nó không hỏi tiếp mà nuốt đan dược xuống theo lời của Tô Lâm An, sau đó dùng lá chắn linh khí bao lấy bụng của mình. Sau đó, nó vận chuyển linh khí hòa tan đan dược, đợi dược tính của đan dược được đưa đến khắp kinh mạch và máu thịt trong người.

Nó luyện hóa đan dược, còn Tô Lâm An đã bay về phía núi Long Đầu.

Giờ phút này núi Long Đầu hoàn toàn hỗn độn, đến ngay cả lối vào hang động cũng suýt không tìm thấy nổi, bị đất đá cây cối lung tung chắn mất.

Khi đám Mục Cẩm Vân rời đi không hề để lại trận pháp che đậy nào. Có rất ít người dám qua phía núi Long Đầu, nhưng cho dù tới, bởi dược tính đặc biệt của hoa Đan Chu thì người có thể phát hiện ra lối vào thực sự của hang động chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Dù là Độ Kiếp kỳ tới cũng chưa chắc nhìn ra được. Vì vậy nếu họ để lại trận pháp, trái lại sẽ như đánh dấu cho người khác, khiến người ta càng tiến lên tìm hiểu.

Điểm này Tô Lâm An có thể nghĩ ra được, Mục Cẩm Vân chắc chắn cũng đã nghĩ tới.

Tô Lâm An nhanh chóng tìm thấy cửa động. Ngoài động không hề có gì khác biệt với những nơi khác, không nhìn ra được điều gì bất thường. Thế nhưng một khi thực sự tập trung vào cửa động, phong cảnh trước mắt sẽ dần nảy sinh ra biến đổi, trong đan điền và biển ý thức dường như có sương mù bao quanh.

Dần dần, bên ngoài cửa động trở nên mờ ảo, sương mù dày đặc. Nếu như tu vi hơi kém, nguyên thần không đủ mạnh mà tới đây, chỉ e rằng đi vào sẽ bị những linh dịch trong cửa động hầm chín, xương cốt cũng không còn. Là người gánh ấn Công Đức trên lưng, Tô Lâm An đã dần dần hình thành được thói quen làm chuyện tốt tích công đức. Nàng nhìn trái nhìn phải, dùng chu sa viết mấy chữ lớn trên hòn đá to rơi ở bên cạnh.

“Phía trước có nguy hiểm, cẩn thận bị bỏng.”

Khoa Đẩu Hỏa thật sự không nhịn nổi nữa, mắng một câu, “Thiểu năng.”

Tô Lâm An mới giải thích một câu, “Thường rất khó có người tìm thấy lối vào này, cứ cho là có thể may mắn chú ý tới thì ít nhất tu vi cũng phải là Nguyên Anh hậu kỳ. Ta viết mấy chữ này, họ cũng sẽ xem xét một chút, không thể cứ vậy mà cắm đầu xông thẳng vào trong chứ.”

Không dẫn dắt những tu sĩ cấp thấp qua đây, lại có thể tạo nên tác dụng cảnh báo nhất định cho tu sĩ cấp cao.

Còn về mấy kẻ không sợ chết nhất định muốn xông vào trong, Tô Lâm An cũng hết cách.

Nhìn linh dịch trong này, lại tính thời gian, có lẽ giờ hoa Đan Chu đã được cấp chín. Muốn hoàn toàn trưởng thành và kết quả, đoán chừng phải cần trăm năm nữa. Nàng cũng không thể hái hoa Đan Chu đi chỉ để giải quyết lá chắn linh dịch nóng chết người này. Tính ra, nàng vẫn khá thân thiết với hoa Đan Chu, dù sao cũng đã quen biết được hơn ngàn năm.

Nếu hoa kia có được cơ duyên, sinh ra linh trí thăng cấp thành tiên thảo thì cũng không phải là điều không thể.

Ừm, đợi lát đi vào, bảo Sơn Hà Long Linh ôm lấy nó chút.

Được rồi, giờ vấn đề là, với tu vi hiện giờ của nàng, làm sao có thể đi vào an toàn và thuận tiện đây?

Thần thức của nàng tuy lợi hại, nhưng thực lực của nhục thân vẫn kém một đoạn.

Tô Lâm An quay đầu nhìn về phương xa, không thể trông chờ gì vào thú Phiên Vân Vân Đàn. Thần thức của nàng vươn vào sơn động, không bao lâu sau đã chú ý thấy một cục màu trắng đang nhảy nhót ở trong. Vì vậy Tô Lâm An thốt lên một tiếng, “Thỏ!”

Thỏ cũng đã đến cấp tám.

Thỏ vốn đang nhảy nhót bỗng ngồi xổm xuống đất, dựng thẳng tai lên.

“Ai gọi ta đó?” Nó chú ý thấy, ngoài cửa động có một nữ tu, vừa nhìn đã biết không lợi hại. Nó không sợ nữa, tiếp tục làm chuyện của mình.

Tô Lâm An liền trực tiếp truyền âm gọi, “Tô Thỏ!”

Tuy con thỏ tên là Thỏ, nhưng nó có họ của mình, hơn nữa còn cùng họ Tô với Tô Lâm An, tên đầy đủ là Tô Thỏ.



Giống như mọi người đều biết Tiểu Thiền là Tiểu Thiền, tất cả mọi người đều gọi cô bé là Tiểu Thiền, nhưng chỉ Mục Cẩm Vân mới biết tên đầy đủ của Tiểu Thiền là Cô Tô Thiền.

Linh thú đều có một cái tên tự mình công nhận. Mà cái tên này, đối với chúng mà nói có sự ràng buộc nhất định. Ví dụ như tu sĩ của Ngự Thú Tông nếu muốn ký khế ước với linh thú, biết được tên thật của chúng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Trước kia Thỏ bị những người biết được tên thì căn bản không hề sợ hãi. Nhưng hiện giờ, người phụ nữ bên ngoài lại có thể gọi thẳng ra tên đầy đủ của nó. Vì vậy cả người nó lại bắt đầu run lên, chui thẳng vào gầm giường, run lập cập hỏi: “Ngươi là ai? Sao ngươi lại biết tên của ta?”

Tô Lâm An bèn nói: “Ta về rồi, ra đưa ta vào.”

Thỏ vẫn tràn đầy cảnh giác.

Tô Lâm An: “...”

“Thỏ, nghe nói ngươi dùng danh nghĩa của ta bảo thú Phiên Vân chăm sóc ngươi?”

Thỏ ngây ra, tai lại dựng thẳng đứng, đụng cả vào ván giường.

“Gần đây ta luyện được ít thuốc, có muốn thử chút không?” Khi nghe thấy câu này, lông toàn thân nó xù ngược lên. Nó xông thẳng ra khỏi gầm giường, đầu đập cộp một cái vào mép giường, sau đó người biến lớn hơn rất nhiều, to như những con ngựa tốt bình thường. Sau khi nó biến lớn thì lảo đảo lăn vào trong linh dịch, không hề bị bỏng, cứ vậy lăn mấy vòng ra khỏi cửa động.

Nó cũng được coi như linh thú bảo vệ cộng sinh với hoa Đan Chu, vì vậy linh dịch của hoa Đan Chu không hề khiến nó bị thương.

Đợi đến khi xông đến phía trước Tô Lâm An, còn cách xa ba thước, Thỏ dừng khựng lại trong ánh mắt hơi bất mãn của Tô Lâm An. Nó quẫy lông trên người, vẩy khô lớp lông thỏ đã ướt sũng, sau đó vuốt lại lông cả người cho gọn gàng. Sửa soạn lại bề ngoài xong xuôi, nó mới cẩn thận ngẩng đầu dùng đôi mắt đỏ au nhìn Tô Lâm An.

Giờ Tô Lâm An mới vừa ý gật đầu.

Thỏ liền vui mừng kêu lên: “Chủ nhân chủ nhân, thật sự là người.”

Thì ra màn chạy lảo đảo không ra thể thống gì vừa rồi vẫn là khảo nghiệm. Nếu không phải Tô Lâm An cau mày, nó cũng không chắc đối phương có phải là thật không.

“Không phải người nói lúc nào cũng phải duy trì vẻ đẹp sao!” Thỏ nhìn ngó Tô Lâm An: “Người đoạt xác, sao lại đoạt cái xác có tư sắc bình thường thế này?” Nó thở dài một hơi, “Chủ nhân, người đã chịu ấm ức.”

Tô Lâm An hơi cạn lời.

Khoa Đẩu Hỏa bật cười ha hả, “Con thỏ này, ngươi dạy kiểu gì vậy?”

Tô Lâm An nghĩ trong lòng, dạy kiểu gì? Khi đó ở trong bí cảnh không phải có mình nàng. Nhờ cơ duyên, nàng ở cùng với Khương Chỉ Khanh. Hai người đều bị thương, mới đầu ai cũng không làm gì được người kia.

Đan thuật của nàng cao siêu, khi bị nhốt ở trong trận pháp bí cảnh, cho dù là phá trận hay chữa thương đều dựa vào nàng. Vì vậy, Khương Chỉ Khanh tuy là nhân tài kiệt xuất của chính đạo, thì khi ấy cũng không dám trừ ma vệ đạo.

Cũng chẳng biết là không dám, hay là không muốn.

Tô Lâm An cảm thấy là vế sau. Dù sao thì, nàng vẫn làm dáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status