Ấn Công Đức

Chương 157 : Chương 157THÚ CỦA NGƯƠI



Ngoại hình của Khương Chỉ Khanh rất được, ngay cả nàng còn phải khen ngợi một tiếng, cảm thấy hắn là người đàn ông xuất chúng nhất mà nàng từng gặp, đứng bên nàng sẽ không bị lu mờ.

Đối với những thứ xinh đẹp, nàng luôn thiên vị hơn mấy phần.

Lại thêm chuyện cô nam quả nữ ở chung, không hiểu sao Tô Lâm An lại có chút cảm giác quen thuộc với Khương Chỉ Khanh, nên mới muốn trêu chọc Kiếm Tiên nhìn có vẻ cô độc lạnh lùng ấy. Mỗi ngày sau khi chữa thương xong, nàng đều nghiên cứu xem nếu hắn nhìn nàng thì từ góc độ nào là đẹp nhất.

Dù sao những lời được tuôn ra từ miệng nàng, chính là làm thế nào mới đẹp, ta là người đẹp nhất. Bất cứ lúc nào nàng đều có thể thể hiện ra mặt diễm lệ nhất của mình, đại khái là như vậy. Cho nên, Thỏ cũng học theo nàng, lớn lên thành một con thỏ chuyên môn trông mặt mà bắt hình dong.

Nói thật, dung mạo của Nam Ly Nguyệt không hề tồi, bằng không cũng đã chẳng thể trở thành tình nhân trong mộng của rất nhiều thanh niên khi ấy. Có điều trong mắt nó, cũng trở thành tư sắc bình thường. Tô Lâm An dở khóc dở cười, nàng vẫy tay nói: “Đưa ta vào trong.”

Thỏ vội ngồi xổm xuống, để Tô Lâm An ngồi lên lưng nó.

Lội qua dòng sông nhỏ do linh dịch tụ thành, đi về phía trước không bao xa đã về được sơn động thân quen. Mà dọc đường đi, Tô Lâm An đã nghe Thỏ kể lại một lần những chuyện xảy ra khi đám Mục Cẩm Vân tiến vào, sống động như thật.

Thật ra thì trong hơn một ngàn năm trở lại đây, người có thể vào sơn động chỉ có duy nhất bọn họ, không nói họ thì nói ai.

Mục Cẩm Vân có bề ngoài không tồi, Thỏ đánh giá về hắn như vậy.

Kiếm ý của Mục Cẩm Vân, hơi tương đồng với cái tên Kiếm Tiên mặt than đẹp trai nhưng lạnh băng không thèm quan tâm đến ai, Khương Chỉ Khanh.

Dùng nhiều từ ngữ để miêu tả Khương Chỉ Khanh đến vậy, Thỏ ngươi quả là rất “ghét” hắn.

Không ngờ Mục Cẩm Vân lại có thể dùng kiếm khí tạo nên bậc thang để vào động, điều này chứng tỏ thực lực của hắn rất mạnh, cổ Phệ Tâm trong cơ thể càng có uy lực khôn cùng.

Tiểu Thiền đi theo hắn, còn có linh thú Xích Ngân Tiêu cấp tám, về cơ bản thì ở đâu cũng có thể nghênh ngang mà đi.

Thực lực của bản thân mạnh mẽ, bên người có tay chân giỏi, lòng dạ thằng nhóc này còn đen tối đến vậy, sau này mức độ nguy hại làm điều ác chắc chắn là còn lớn hơn. Tuy nhiên, giờ Tô Lâm An thật sự không quản nổi hắn nữa.

May mà giờ Nam Ly Nguyệt cũng đã là Nguyên Anh kỳ, nếu như có thể gọi thú Phiên Vân giúp đỡ thì không còn gì tuyệt hơn. Có điều, nàng ngẫm nghĩ một hồi thì thấy vẫn nên bỏ qua. Thú Phiên Vân không sống được mấy năm nữa, giờ mỗi giây phút nó đều bị nỗi đau đớn hành hạ, chỉ có sau khi ngủ thì nó mới thoải mái hơn chút. Nàng không thể khiến nó chịu dằn vặt thêm.

Sống thêm mấy năm, còn có thể lừa Đan Phù Tông thêm chừng ấy năm nữa!

Nghe thấy Mục Cẩm Vân suýt chút nữa bị linh dịch chảy ngược vào hầm chín, Tô Lâm An cảm thán một câu sâu xa, biết ngay tên khốn đó mệnh lớn mà.

Sao hắn có thể chết được.

Đúng rồi, sao Mục Cẩm Vân lại biết mấu chốt của trận pháp chính là Kim Ti Linh?

Hắn còn gọi nó là Thỏ!

Biết về Kim Ti Linh còn được, tên nhóc đó quá mức thông minh, mẫn cảm với trận pháp thì không có gì kỳ lạ. Thế nhưng gọi thẳng nó là Thỏ thì hơi khiến người ta cảm thấy lạ lùng. Tô Lâm An suy nghĩ một hồi cũng không ra được manh mối gì. Chắc không thể là Khương Chỉ Khanh đã để lại truyền thừa gì đó cho hắn chứ?

Vào trong động, Tô Lâm An gấp lại chăn gối rồi xếp vào vị trí cố định trên giường, sau đó, nàng bứt lấy một nhúm lông từ đuôi của Thỏ.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Tô Lâm An mới nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Ôi, ngươi về rồi ư. Có phải rất nhớ vẻ đẹp của ta, nhớ khoảng thời gian tươi đẹp khi ở bên ta lúc trước không?”

Mặt nàng đỏ bừng, ngượng ngùng cười.

Nàng sống cùng với Khương Chỉ Khanh một khoảng thời gian ở đây. Để trêu chọc Kiếm Tiên, nàng cũng bỏ không ít công sức, còn vẽ tranh chân dung cho hắn.

Có điều vị Kiếm Tiên này thật không hiểu phong tình, dù có thế nào đều không đáp lại nàng.

Sau khi rời đi, nàng lại quay về một lần. Nàng cảm thấy thân mình ngày càng kém, rồi sẽ có một ngày chết đi, bèn đặt những thứ quan trọng nhất của mình vào đây, tránh cho kẻ thù được lợi. Khi trở về nàng cũng để lại mấy câu như vậy, nghĩ rằng có khi nào đợi nàng chết rồi, hắn sẽ nhớ đến những điều tốt đẹp của nàng, có một ngày quay lại nơi đây nhìn xem, sau đó tức cảnh sinh tình một hồi.

Ai bảo khi đó ngươi không để ý tới ta, giờ đã hối hận chưa?

Trên thực tế, nàng không chỉ xinh đẹp, mà nghĩ cũng rất đẹp.

Da mặt dày, vô phương cứu chữa.

Nàng còn chưa chết, mới cất đồ chưa được mấy ngày, Khương Chỉ Khanh người ta đã phi thăng.

Được thôi, phi thăng thì phi thăng, nàng thua bởi một tiên nhân phi thăng cũng đáng. Có thể là do trong mắt hắn chỉ có kiếm, những người khác xấu đẹp đều như nhau. Nghĩ như vậy, Tô Lâm An mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Nào biết được, hắn mới phi thăng chưa được bao lâu lại hạ trần, mẹ nó hạ trần còn là để giết nàng!

Truy sát nàng nhiều năm như vậy!

Rõ ràng nàng đã sắp tẩu hỏa nhập ma, không có hắn thì cũng chẳng phách lối được trăm năm nữa, nhưng lại bị hắn đuổi như chó. Lần nặng nhất thì nguyên thần tán loạn, suýt chút nữa tan thành tro bụi, một ngàn năm sau mới thức tỉnh. Càng nghĩ lại càng thấy tức, Tô Lâm An đưa tay muốn vỗ nứt hòn đá Lưu Âm đó, kết quả Thỏ ngăn nàng lại, “Đừng mà, ta sống nhiều năm như vậy là nhờ có câu nói này. Chẳng có ai nói chuyện với ta cả.”

Thỏ lộ ra vẻ mặt đầy tủi thân.

Tô Lâm An nhìn qua với vẻ sâu xa, “Cho nên ngươi bắt chước lại giọng của ta giống đến mức thú Phiên Vân không thể nhận ra được sự khác biệt, còn dùng giọng của ta lừa gạt nó?”

Thỏ ngồi ngay ngắn, vái Tô Lâm An một cái rồi nói: “Đừng kể lại cho tên to con đần độn đó, ta mới là thú của ngươi.”

Tô Lâm An: “...”

Thú Phiên Vân còn nói Thỏ là một con thỏ ngu ngốc. Nhưng trong mắt Thỏ, nó mới là tên ngu xuẩn nhất.

Tô Lâm An mở trận pháp ra, trên giường lập tức hiện ra vô số đốm sáng. Nàng ngồi ở nơi đốm sáng loang lổ, tiếp theo đó là một hồi xoay chuyển trời đất. Khi mở mắt ra, nàng đã có mặt ở trong bí cảnh.

Nơi sâu trong bí cảnh, rừng trúc, bờ sông, gió mát.

Trước kia, nàng ở đây dưỡng thương, cảm ngộ trận pháp, tiện thể chọc ghẹo Kiếm Tiên.

Những năm tháng ấy, là khoảng thời gian nàng sống nhẹ nhàng thoải mái nhất từ sau khi rời khỏi ma giáo. Tiếc rằng nàng có tâm ma quấn thân, độc khí nhập cốt, không thể dừng lại mãi ở đây, chung quy cũng chỉ là một người khách ngang qua nơi này.

Đầu nguồn của dòng sông nhỏ là một con thác chảy từ núi xuống. Cây hoa Đan Chu cấp chín kia mọc lên ở đỉnh núi. Tuy nói là hoa, nhưng nó còn to lớn gốc tùng trăm năm, nhìn từ phía xa giống như một căn nhà màu đỏ được dựng trên núi.

Đồ của Tô Lâm An được chôn ở cạnh căn nhà đó.

Vẫn cưỡi trên người Thỏ, Tô Lâm An tới dưới hoa Đan Chu, thoải mái xuyên qua vô số làn sương mù dày đặc, đẩy một chiếc lá nằm sát mặt đất của hoa Đan Chu ra, sau đó đưa một luồng thần thức của chính mình vào lòng đất.

Tiếp đó, có một đường vân trận pháp hình vuông được hình thành, sau khi ánh sáng xanh lục lóe qua, một chiếc hộp đàn mộc đột nhiên xuất hiện từ hư vô.

“Quả nhiên là chủ nhân.” Thỏ lại cảm thán một câu.

Tô Lâm An bĩu môi, “Nói vậy nghĩa là ngươi vẫn nghi ngờ thân phận của ta?”

“Ta nhát gan mà.” Thỏ nói với điệu bộ cây ngay sợ gì chết đứng.

Mở chiếc hộp ra, Tô Lâm An vẫn hơi thất vọng.

Không ngờ nàng chỉ để lại vài thứ này.

Năm đó nghĩ gì vậy, sao không cất thêm chút linh thạch đan dược pháp bảo. Giờ tuy trên người có không ít linh thạch, nhưng vẫn có khoảng cách rất xa với những người có tiền thực thụ. Đến thành Vân Đoan, linh thạch trên người Nam Ly Nguyệt còn chẳng đủ để nộp phí vào cửa của tiệm bán đấu giá bậc nhất.

Chậm rãi kiếm tiền mệt mỏi nhường nào chứ.

Nàng lấy từng thứ ra.

Vũ Thương là một cọng lông vũ nhỏ thuần trắng, khi đặt trong hộp không hề bắt mắt. Nàng không dùng tay cầm lấy trực tiếp, mà dùng thần thức nhẹ nhàng chạm vào trước. Khi thần thức tiếp cận được phiến lông vũ đó, lông vũ liền lóe sáng ngay lập tức. Chiếc lông vũ nhìn bình thường không có gì đặc sắc dần trở nên rực rỡ chói mắt, trên những sợi lông trắng thuần cũng không ngừng có châu báu lóe sáng, muôn màu muôn vẻ chói lọi rực rỡ.

Đây là linh bảo cao cấp thượng phẩm, cũng là bán bộ tiên phẩm, chỉ còn cách tiên khí một bước.

Ông nội còn nói, không phải ông không có cách để luyện thành tiên phẩm, không phải không thể, mà chỉ là không muốn. Nếu như không phải ông tự tẩu hỏa nhập ma, thì trong thiên hạ không ai có thể là đối thủ của ông. Khoa Đẩu Hỏa cũng đã nói, phi thăng chỉ là việc đi lên thượng giới sau khi thực lực lên cấp, không hề liên quan đến chuyện tu công tích đức. Dù là chính hay là tà đều có thể phi thăng, thượng giới cũng có ma đạo.

Tô Lâm An thỉnh thoảng cũng nghĩ, chí tôn ma đạo Tô Thừa Vận có phải cũng chỉ là không muốn phi thăng?

Không phải không thể, chỉ là không muốn mà thôi.

Nghĩ nhiều cũng vô ích, Tô Lâm An ngoắc nhẹ ngón tay, Vũ Thương đã rơi vào lòng bàn tay nàng, vừa mềm mại vừa mát mẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status