Ấn Công Đức

Chương 16 : CỦ CẢI ĐÓI BỤNG



Có lẽ biết là vô vọng, nên Việt Linh Ca lấy hết tinh thần, chậm chạp bò lết về phía bình phong, vừa bò vừa gọi: “Tiểu Bảo, Tiểu Bảo Nhi...”

Tiểu Bảo mà cô ta luôn miệng gọi chính là đứa bé nằm trong tay nải màu đen.

Tấm vải đen kia chỉ là loại vải bố bình thường, cũng không phải pháp bảo ngăn trở thần thức gì cả, chỉ cần dùng thần thức quét qua là có thể thấy được thứ ở trong. Thế nên chẳng cần Tô Lâm An nhắc nhở, Mục Cẩm Vân cũng biết trong đó chứa thứ gì.

Vì vậy, cảnh tượng hiện ra trước mắt họ chính là một người mẹ đáng thương, dù kề cận cái chết nhưng vẫn lo lắng cho đứa con của mình.

Mục Cẩm Vân nhíu chặt mày lại, nhìn thấy vệt máu chảy ra dưới thân Việt Linh Ca thì sắc mặt hơi biến xanh.

“Bảo Nhi...”

Việt Linh Ca không bò nổi nữa, trong ánh mắt nhìn về phía đứa bé là sự quyến luyến vô vàn, từ đôi mắt đó chảy ra hai hàng huyết lệ, ai nhìn thấy cũng phải đau lòng.

Việt Linh Ca khóc vô cùng thương tâm, lòng cũng nôn nóng hơn, giờ chỉ cần Mục Cẩm Vân chạm vào tay nải sẽ lập tức bị âm khí xâm nhập, tới lúc đó sẽ mặc cô ta xử trí.

Nhưng cô ta không ngờ rằng, Mục Cẩm Vân lại chẳng có ý định tiến lên.

Việt Linh Ca ngừng bò lết, cơ thể cũng bắt đầu khô đét lại, cả người như mất sạch sinh khí. Cô ta đưa tay ra, muốn chạm vào đứa bé, nhưng lại chẳng thể với tới. Nên cô ta khẩn cầu nhìn Mục Cẩm Vân: “Xin ngươi, hãy để ta nhìn Tiểu Bảo thêm lần nữa.”

“Thảm quá.” Tô Lâm An nói.

“Đúng là có chút thảm.” Mục Cẩm Vân tiếp lời.

Nghe thấy câu này, đáy lòng Việt Linh Ca lập tức vui vẻ. Khi vào đây, bọn họ phát hiện ra hai thứ, một là đèn Thanh Liên, hai là chiếc hộp gỗ kia. Đèn Thanh Liên bị cô ta đoạt được, hộp gỗ thì bị Khúc Duy Dương chiếm mất, đáng tiếc là hắn không mở ra được. Tuy sau này cô ta cũng từng xem xét cái hộp gỗ đó, nhưng cũng không mở ra được. Không ngờ bên trong lại là một thứ kỳ lạ đến vậy.

Củ cải này, nó có biết có biết bao năm qua vì nó mà cô ta đã làm những gì không?

Mục Cẩm Vân vẫn luôn nhìn chằm chằm vào vết máu chảy đầy đất kia, mày hắn nhíu lại thành chữ “xuyên”, đuôi mắt không giấu được sự lạnh lùng.

Tô Lâm An thấy bộ dạng hắn như vậy, lại than thêm một câu “thảm quá”, sau đó mới nói: “Ngươi có mang theo khăn không, có cần lau mặt đất không?”

Vết máu bẩn đến mức không nhìn nổi, mà kiếm trên người cô ta cũng phải được nhổ ra. Mục Cẩm Vân xưa nay thích sạch sẽ, e là sắp không chịu nổi rồi. Chậc chậc, thật thảm quá mà.

Động tác của Việt Linh Ca trên đất cứng đờ lại.

Chỉ nghe thấy thiếu niên kia lạnh lùng nói: “Nơi này còn có bí mật gì nữa? Có mỗi một ngọn đèn với một cây củ cải? Nếu như hết rồi thì ta sẽ cho một mồi lửa thiêu rụi sạch sẽ.”

Việt Linh Ca ngẩng lên, ánh mắt nhìn về phía Mục Cẩm Vân tràn ngập sự oán hận. Tiếp theo đó, bộ xương khô vốn đang nằm ở góc giường bỗng bật dậy, trong tay còn cầm một khúc xương trắng hếu, xông về phía Mục Cẩm Vân.

“Khống Thi thuật.”

Thấy khúc xương như trường mâu trong tay bộ xương khô kia đâm tới, Mục Cẩm Vân cầm củ cải trong tay lên, cứ vậy mà đem ra chắn.

“Bụp” một tiếng, khúc xương đụng vào thân củ cải. Tô Lâm An thấy cả người mình rung mạnh một cái, đến cả nguyên thần cũng phải run rẩy, nàng tức giận mắng: “Mục Cẩm Vân, ngươi là đồ khốn!”

Mục Cẩm Vân nắm lấy “nàng” đập mạnh vào phần cứng rắn nhất của bộ xương. Phần đầu của nó bị đánh bay ra, rơi xuống đất nát vụn.

Mục Cẩm Vân ra tay cực kỳ nhanh, sau khi đập văng đầu lại đập thêm ba nhát, nhằm vào xương sườn, xương sống và xương đùi của bộ xương. Rắc rắc rắc vài tiếng, bộ xương cũng không thể trụ nổi nữa, hóa thành một đống bột.

Mà sau khi khung xương bị đánh nát, thạch thất đột nhiên nổi lên trận gió lạnh như có như không, khiến ánh lửa yếu ớt trong đèn Thanh Liên bị dập tắt.

Thấy ánh lửa tắt, Việt Linh Ca thất kinh: “Không thể nào.”

Tay nải không thấy...

Đứa trẻ ở trong đã biến mất!

Tiếp đó, tấm bình phong bỗng lắc lư rồi “bộp” một tiếng đổ trên mặt đất. Đồ án trận pháp trên bình phong tựa như sống dậy, chảy từ bình phong ra ngoài, như dòng máu đang uốn lượn, từng chút từng chút một phủ kín cả mặt đất, nhìn khá giống nhện giăng tơ.

“Hi hi hi hi...”

Một tràng tiếng cười trẻ con đột nhiên vang lên. Ở trong hoàn cảnh kỳ quái này, rõ ràng là có chút kinh dị.

Việt Linh Ca bị dòng máu trên nền đất cuốn lấy, đồng thời cũng có chút máu thuận theo gót chân của Mục Cẩm Vân mà trườn lên người hắn. Gương mắt lạnh lùng như băng của hắn cuối cùng cũng đã xuất hiện sự kinh hoảng. Sau đó, hắn ném củ cải trong tay xuống đất, rồi... giẫm lên!

Tô Lâm An bị giẫm lên: “...”

Nàng phát hiện đám máu kia không thể tràn lên thân củ cải. Vì vậy Mục Cẩm Vân đang giẫm lên củ cải tựa như hòn đảo cô độc giữa hồ, khắp nơi đều là máu me bẩn thỉu, nhưng nơi hắn nhón chân lên vẫn không hề nhiễm bụi trần.

“Ôi, mẹ à, sao hồn phách của mẹ lại bị nhốt ở trong không ra được vậy?

Giọng của đứa bé bén nhọn vô cùng, như một thanh kiếm sắc, có thể trực tiếp đâm thủng màng nhĩ người ta.

Tô Lâm An để ý thấy, tai của Mục Cẩm Vân đã trào máu rồi. Nhưng nàng ở trong cây củ cải này lại chẳng bị ảnh hưởng gì. Chỉ có điều, đứa bé kia quả thực có chút quỷ dị, đến nàng cũng không thể tóm được thân hình của nó. Chỉ thấy một bóng đen xẹt qua trước mắt, bổ lên người Việt Linh Ca, rồi lại biến mất ngay trong nháy mắt.

Việt Linh Ca ngơ ngác đưa tay vuốt mặt, lòng bàn tay vừa chạm vào máu và da thịt, lập tức phát ra những tiếng kêu tê tâm liệt phế.

Trên gương mặt trắng bệch của cô ta có thêm một dấu tay bằng máu, là tay của đứa bé kia, tát xuyên thủng cả mặt, lộ ra xương bên trong.

Khi Việt Linh Ca đang kinh hoảng, cái bóng đen đó lại xuất hiện lần nữa, ấn thêm một dấu tay máu lên mặt cô ta. Việt Linh Ca đưa hai tay ôm mặt, đau đớn nói: “Đừng qua đây! Tiểu Bảo, ta là mẹ của con, ta là mẹ con mà...”

“Á, chả trách mẹ lại trở nên vô dụng như vậy, hóa ra là do thanh kiếm này.”

“Thanh kiếm này từ nơi này bay đi, còn làm cánh cửa thủng một lỗ, sao giờ lại trở lại rồi?”

Tô Lâm An sửng sốt, sau đó nhận ra, thanh kiếm mà đứa bé nói chính là thanh kiếm gãy của cô.

Nhưng, thanh kiếm này có nhìn thế nào cũng chỉ là một thanh kiếm mẻ, nàng dùng thần thức di chuyển khiến nó càng ngày càng nát, lẽ nào nàng nhìn hơn trăm năm mà còn có thể lầm được?

Tô Lâm An hít sâu một hơi, hỏi: “Bé à, bé biết thanh kiếm này hả?”

Đứa trẻ không đáp lời nàng, bóng đen vẫn lượn quanh Việt Linh Ca, chẳng bao lâu sau, Việt Linh Ca kia tựa như đang chịu hình phạt lăng trì, thịt trên người bị xẻ xuống từng miếng một, nhìn tởm lợm vô cùng...

Đến ngay cả Tô Lâm An còn thấy ghê tởm, huống hồ là Mục Cẩm Vân. Lúc này mặt hắn đen sầm cả lại, gương mặt trắng nõn tuấn tú tựa như bị mây mù che phủ.

Thấy tên khốn nạn gặp quả đắng, Tô Lâm An bỗng cảm thấy tinh thần thoải mái, ai bảo ngày nào hắn cũng mỉa mai nàng, giờ nàng xem như mò được cách đối phó với hắn rồi. Sau này, ha ha, cứ chờ xem!

Máu trên mặt đất ngày càng nhiều, cũng chẳng biết máu đó là từ đâu tới mà nhiều như vậy, củ cải nằm trên đất cũng chẳng cao quá nửa thước, giờ khoảng cách lại càng không đủ. Mục Cẩm Vân cảnh giác nhìn gót chân, hắn vận chuyển linh khí, định bay vọt lên, nhưng vừa vận chuyển liền phát hiện linh khí ở đây hoàn toàn biến mất.

Hắn cứ vận hành tâm pháp là sẽ có hơi thở lạnh lẽo dính vào, khiến da thịt đau đớn, cả người như bị đông cứng lại. Hôm nay vốn là ngày trăng tròn, cơ thể hắn còn phải chịu cơn đau từ cổ Phệ Tâm, cái lạnh và cơn đau lẫn vào nhau, đau đớn không thể tả, nếu như cố cưỡng chế sẽ lại có thêm âm khí tràn vào...

Mục Cẩm Vân vẫn luôn tự tin về ý chí của mình giờ lại có chút không nắm chắc. Vì vậy, hắn không vận hành tâm pháp nữa mà cúi đầu nhìn củ cải trên nền đất, nhíu mày nói: “Đứng dậy, giơ hai tay lên cao.”

Tô Lâm An mù mờ không hiểu.

Mục Cẩm Vân lại nói: “Làm tốt thì ta sẽ chấp thuận làm một việc thiện vì cô.”

“Sao làm việc thiện lại vì ta chứ?” Tô Lâm An thở dài nói, “Phải là vì hành thiện tích đức, vì chúng sinh thiên hạ...” Nàng vừa nói, vừa trèo dậy. Tuy cây củ cải này hình dáng rất nhỏ, thế nhưng thể chất lại kinh người, có thể trực tiếp biến hài cốt tu sĩ thành bột, tất phải cứng kì trâu bò, bị Mục Cẩm Vân giẫm lên cũng chẳng có chút dấu tích bị hư tổn nào.

Trước kia, để dịch chuyển thanh kiếm gãy nàng phải dùng sức mạnh của nguyên thần, nhưng giờ đây khi nàng đứng dậy, nhấc Mục Cẩm Vân lên cao cũng chẳng khó khăn gì.

Đợi sau khi nhấc lên, chân của Mục Cẩm Vân đã cách dòng máu khoảng một thước, Tô Lâm An nhận ra thân thể này rất dễ sử dụng, nàng nâng Mục Cẩm Vân chạy hai vòng mới dừng lại, nói: “Ý, thân thể này thực ra cũng khá ổn đó.”

Không ngờ lại chịu được nguyên thần cường đại của nàng! Còn có thể nhấc thằng nhóc khốn nạn này lên cao. Nếu như có thân thể này, nàng tự mình đi hành thiện cũng được, còn cần gì thằng nhóc khốn nạn kia nữa?

Vừa nghĩ vậy, Tô Lâm An rất muốn ném người nào đó vào trong vũng máu, có điều, hiện giờ nàng cũng đang coi như là giúp đỡ Mục Cẩm Vân, không biết ấn Công Đức có tính công đức không nhỉ? Vì công đức, nàng phải nhẫn nhịn.

“Ca ca, ca ca đang nói chuyện với củ cải sao?”



“Nó cứ thì thầm cái gì vậy?”

Đứa bé đột nhiên cất tiếng khiến Tô Lâm An bỗng ý thức được rằng, hóa ra những lời mà nàng nói ra, người khác vẫn không nghe thấy!

“Ngươi biết thanh kiếm gãy này sao?” Mục Cẩm Vân không đáp mà hỏi lại.

“Từ lúc sinh ra thì ta đã biết thanh kiếm này rồi.” Đứa bé không lượn quanh nữa, mà cưỡi trên bụng Việt Linh Ca, dùng hai tay ôm lấy mặt cô ta.

Nó chậm rãi ngẩng đầu, để lộ một cái đầu lâu khô khốc và một đôi mắt đầy máu. Miệng nó vừa mở ra, cả khuôn mặt như bị xé ra làm hai nửa, nó cười hi hi đầy ghê rợn, lại khó hiểu hỏi hắn: “Ca không sợ sao?”

Mẹ Việt Linh Ca của nó còn sợ đến phát run cầm cập, mà ca ca xông từ ngoài vào này lại chẳng hoảng loạn tí nào, điều này khiến nó hơi không vui, giọng nói đột nhiên bén nhọn hơn, “Ta thích thân thể của ca. Hi hi hi hi... cho ta dùng thân thể của ca được không? Như vậy thì ta có thể ra ngoài được rồi.”

Vừa dứt lời, chỉ trong nháy mắt, một cơn gió lạnh ập tới, đứa trẻ kia bất thình lình nhảy chồm về phía trước. Tô Lâm An phản ứng cực nhanh, nhảy mạnh một cái, thiếu chút nữa ném Mục Cẩm Vân ra ngoài, may mà nàng kịp thu tay, đánh một quyền vào chân đứa bé, trực tiếp hất bay nó ra.

“Ngươi là thứ quỷ gì!”

“Ngươi là thứ ở trong hộp sao? Chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy, sao ngươi lại giúp người ngoài chứ!”

Hình như nhớ ra cây củ cải này đi ra từ cái hộp gỗ, cảm xúc của nó trở nên cực kỳ kích động. Nó vừa kích động, biển máu kia lại cuồn cuộn dâng lên, có bọt khí ồ ạt tuôn ra, trong biển máu còn có mấy đoạn cánh tay nổi lên theo, khiến hiện trường lại càng ghê rợn hơn.

Nơi họ đang ở rõ ràng chỉ là thạch thất, có sàn nhà xếp từ đá xanh, sao có thể có mấy đoạn tứ chi kinh tởm kia xuất hiện chứ. Mà điều quan trọng nhất là, nó không phải ảo giác.

“Đừng kích động, chúng ta nói chuyện về thanh kiếm kia trước đã.” Tô Lâm An nói, “Muốn giúp ngươi cũng được, nếu không, ta giúp ngươi siêu độ trước nhé?”

Những lời này vào tai đứa bé kia chính là, “Ục ục ục, ục ục ục!”

“Củ cải, ngươi đói rồi hả, chúng ta cùng ăn tiểu ca ca này được không, hi hi hi...”

Tô Lâm An: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status