Ấn Công Đức

Chương 163 : Chương 163THỬ THUỐC



Rốt cuộc người kia là ai? Giọng nói của nàng không bình thường, nghe giống như âm thanh được mô phỏng thông qua trận pháp. Rõ ràng chính là một trong hai Độ Kiếp kỳ của Đan Phù Tông, có cần phải cải trang đến mức này không?

Hay là, thiên hạ này vẫn còn đại tông sư đan dược có tu vi Độ Kiếp kỳ khác?

Đỗ Chi Kỳ đứng yên tại chỗ, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy nghi vấn.

Ngoài động phủ, một giọng nữ dịu dàng vang lên, “Mộc Viễn, đã xảy ra chuyện gì? Sao động phủ của ngươi lại bị sập?”

Đỗ Chi Kỳ cất đan dược vào pháp bảo bên người, ôm lấy con mèo ra khỏi động phủ. Vào khoảnh khắc y bước ra khỏi cửa, trên gương mặt đã hiện nét đỏ ửng, cả người lộ ra vẻ hơi kinh hoảng, nói lắp bắp: “Sư phụ, ta vừa luyện đan không cẩn thận bị nổ lò.”

Người đứng trước cửa động phủ với ánh mắt đầy quan tâm này, chính là người phụ nữ mặc yếm quấn lụa mỏng trên bức tranh của Đỗ Chi Kỳ, cũng chính là sư phụ Mộc Phi Nhạn của y.

“Có bị thương ở đâu không?” Mộc Phi Nhạn lập tức dùng thần thức quét qua, phát hiện Mộc Viễn không bị thương thì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Giờ cách cuộc thi đan đạo không còn xa nữa. Sư phụ biết ngươi có áp lực, nhưng cũng phải tu luyện và nghỉ ngơi hợp lý, không thể ép buộc bản thân quá mức.” Nàng định đi vào xem lò đan mà đệ tử làm nổ, giúp y phân tích xem đã làm sai ở đâu. Nào ngờ nàng vừa muốn mở miệng thì đã thấy Mộc Viễn giơ cánh tay, cuốn ống tay áo lên cho nàng xem, “Bị thương rồi.”

Trên cánh tay của y có mấy vết cào dài chảy máu. Vết sâu nhất, da thịt còn bị lật lên. Đây rõ ràng là tác phẩm của linh thú mèo trắng cấp ba trong lòng y.

“Lò nổ làm Tiểu Tuyết hoảng sợ sao?” Mộc Phi Nhạn đưa tay ra xoa đầu Tiểu Tuyết, còn dùng ngón tay khẽ gãi cằm của nó. Tiểu Tuyết cũng duỗi dài cổ ra để nàng vuốt, còn phát ra những tiếng hừ hừ thích ý.

Mộc Viễn khó chịu hừ một tiếng, túm lấy bàn tay đang xoa mèo của sư phụ, “Sư phụ, người bị thương rõ ràng là ta, sao người lại đi dỗ nó.”

Thiếu niên mười mấy tuổi, vóc dáng cao ngất như một cây bạch dương nhỏ, dung mạo tuấn tú, đôi mắt vừa to vừa tròn như mắt mèo. Khóe mắt y hơi nhếch lên, trong sự ngây thơ lại có thêm chút phong lưu.

Điều quan trọng nhất là, bên khóe mắt y còn có một nốt ruồi lệ màu đỏ lại càng khiến y lộ vẻ phong tình.

Rõ ràng tu vi của y thấp hơn nàng rất nhiều, bàn tay nắm lấy tay nàng còn không hề dùng sức, nhưng lại tạo cho nàng sự ép buộc cực lớn, khiến nàng không thể tránh thoát.

Lòng Mộc Phi Nhạn như nước bị đun sôi, ùng ục ùng ục bốc hơi, vừa cuồn cuộn vừa nóng bỏng. Nhưng sắc mặt nàng vẫn lạnh nhạt, khẽ cười nói: “Không phải là vì ngươi đã dọa Tiểu Tuyết sao? Ta có thuốc mỡ, bôi một chút là được.”

Nói xong, nàng hơi dùng sức muốn rút tay về, nào ngờ y nắm hơi chặt, may mà cuối cùng cũng thả ra. Chỉ là không biết có phải do ảo giác hay không, Mục Phi Nhạn cảm thấy ngón tay của y chậm rãi lướt nhẹ qua mu bàn tay nàng, mang đến một cảm giác run rẩy chạy từ gót chân lên khắp người nàng, cả cơ thể nàng đứng cũng hơi không vững. Những tâm ma khiến lòng người bối rối sinh ra trong quá trình tu luyện lúc trước, cứ thế đột ngột hiện lên trong đầu nàng. Nét hoảng loạn lóe qua gương mặt Mộc Phi Nhạn. Nàng móc bình thuốc ra, hít sâu một hơi rồi dùng tay chấm ít thuốc mỡ mát lạnh, xoa vào vết thương lộ ra trên tay đệ tử.

Đầu ngón tay bôi đều thuốc mỡ ra, sau đó nàng đưa cả bình thuốc cho y, “Ba ngày hai bận lại bị Tiểu Tuyết cào, thuốc mỡ này để luôn ở chỗ ngươi đi.”

Mộc Viễn vẫn giơ cánh tay lên, nói: “Đau. Hay là sư phụ thổi cho ta?”

Ma xui quỷ khiến thế nào, Mộc Phi Nhạn lại cúi đầu, thổi một hơi nhẹ lên vết thương của y. Mộc Viễn liền vui mừng nói: “Được rồi.”

Y hạ ống tay áo xuống, hỏi: “Sư phụ có muốn vào xem không?”

Mộc Phi Nhạn lắc đầu, “Sư phụ còn có việc phải đi trước, ngươi tự thu dọn đi. Còn linh thạch không?” Động phủ đều có trận pháp, bị hư hại đơn giản thì dùng linh thạch khôi phục là được.

“Còn còn, sư phụ bận thì đi trước đi.”

Mộc Phi Nhạn gật đầu rời đi. Có điều sau khi nàng quay người đi được một đoạn, thần thức vẫn cảm nhận được tầm mắt của đệ tử dõi theo bóng lưng của nàng. Bước chân của nàng khẽ dừng lại, sau đó lại tăng tốc. Đợi khi thấy được đồ đệ vào trong động phủ, nàng mới gỡ lớp cải trang bình tĩnh trên mặt xuống, đứng ở góc tường với bộ dáng chật vật.

Nàng, một nữ tu Kim Đan kỳ viên mãn, vậy mà lại có ý nghĩ xấu với chính đệ tử nhập môn của mình.

Đến ngay cả lúc tu luyện cũng nghĩ đến chuyện bản thân ăn mặc hở hang, lẳng lơ trước mặt y, còn hôn lên nốt ruồi lệ nơi khóe mắt của y.

Sao nàng lại nảy sinh ra ý nghĩ bẩn thỉu như vậy!

Trong lòng Mộc Phi Nhạn tràn đầy nỗi áy náy và hổ thẹn, nhưng nàng không kiềm chế nổi bản thân, không thể không nghĩ đến nó. Dường như chỉ cần nhắm mắt, nàng sẽ có thể nhìn thấy y ngay, chỉ có y mà thôi.

Không được, nàng phải đi tìm chút việc để làm, không thể nghĩ ngợi lung tung nữa. Nghĩ vậy, Mộc Phi Nhạn dứt khoát ra ngoài rèn luyện, mong rằng đi săn giết linh thú tìm kiếm dược thảo ở dãy núi Vọng Xuyên có thể phân tán đi sự chú ý của mình.

***

(*)

Ở bên kia, khi trở về, Đỗ lão ma khôi phục lại động phủ của mình, sau đó bố trí một lớp kết giới.

Y bắt đầu nghiên cứu đan dược kia.

Thần thức của y dần thâm nhập vào trong, thử phân tích từng loại dược liệu của hương hoàn. Nhưng đã một ngày một đêm trôi qua, y vẫn chưa hoàn toàn phân biệt được. Có điều y đã kiểm tra rất nhiều lần, có thể chắc chắn được một điều là hương hoàn này không có độc.

Không có độc, vậy thì có dược tính gì? Thực sự có thể giải được độc của y sao?

Người đã hạ độc cho y không hề tầm thường. Người phụ nữ đó đã chết hơn ngàn năm, cỏ trên mộ chỉ e còn mọc cao hơn cả người. Mà hai vị Độ Kiếp kỳ của Đan Phù Tông, ngàn năm trước còn chẳng xứng xách giày cho nàng, thật sự có thể giải được độc trong cơ thể y sao?

Đỗ Chi Kỳ thích phụ nữ.

Y còn thích cất giấu phụ nữ vào trong tranh.

Từng nét được phác họa, nguyên thần bị dẫn vào từng chút một, khiến bức tranh sống động như thật. Mỗi một bức tranh chính là một người phụ nữ. Trong tranh có vui buồn giận hờn yêu ghét của người phụ nữ đó, có linh hồn của nàng ta, tất nhiên sẽ là tác phẩm vừa chân thật lại vừa đẹp đẽ nhất.

Trong lòng y, nữ ma đầu đã hạ độc y vào ngàn năm trước chính là người phụ nữ xinh đẹp nhất thiên hạ này, bức tranh được vẽ ra chắc chắn sẽ là tác phẩm đắc ý nhất của y. Tuy nhiên, y đã thất bại, còn bị nàng hạ một loại độc ghê gớm nhất, ác nhất.

Nàng là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong lòng y, cũng là người phụ nữ mà y hận nhất.

Cho dù nàng đã chết, nỗi hận này cũng không thể tan biến. Bởi, nỗi đau mà nàng đem đến cho y vẫn luôn tồn tại. Độc của nàng, khiến y không thể giống một người đàn ông bình thường, chỉ có thể dựa vào cách lấy tranh vây hồn để song tu cùng nữ giới. Đối với một người đàn ông đam mê “hái hoa” như y mà nói, điều này không nghi ngờ gì chính là sự giày vò lớn nhất. Nếu không phải y nghĩ ra một cách, cộng sinh cùng linh miêu của mình, tu ra hóa thân bên ngoài mà nghe nói chỉ tu sĩ đã phi thăng rồi mới có được, thì chỉ e rằng mấy năm nay y đã sụp đổ từ lâu.

Đỗ Chi Kỳ lấy ra một phần năm chỗ đan dược, đặt vào lư hương rồi nhóm lửa.

Y ngồi bên lư hương, khẽ ngửi đan hương, đồng thời quan sát xem cơ thể có gì bất thường hay không.

Chẳng rõ đã qua bao lâu, y cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Một vài phản ứng đặc thù khiến y không nhịn nổi mà nhấc bút, loạt xoạt vài nét trên giấy, phác lên tướng mạo của Mộc Phi Nhạn.

Y tới Ngự Thú Tông là vì linh thú bảo vệ của Ngự Thú Tông, linh thú cấp chín thú Thuần Dương. Nghe nói máu và xương của linh thú này đều có thể tráng dương.

Chỉ có điều để ra tay được với linh thú cấp chín quá khó, bởi vậy Đỗ Chi Kỳ đã ẩn núp tại Ngự Thú Tông ròng rã sáu năm.

Khi tới, vẻ ngoài của y mới mười một mươi hai tuổi, được Mộc Phi Nhạn cứu giúp và nuôi lớn, cứ vậy mà sống qua sáu năm dài. Y cũng có vài phần thật lòng với Mộc Phi Nhạn, đã chơi đùa với nàng lâu đến vậy. Y thích bộ dạng rối rắm bởi không thể phá bỏ điều cấm kỵ của nàng, cũng muốn biết, rốt cuộc nàng có thể kiên trì được đến chừng nào. Chính bởi lẽ đó, y mới không ép nàng quá căng.

Bằng không, Mộc Phi Nhạn sớm đã bị y hút khô tinh khí thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status