Ấn Công Đức

Chương 164 : Chương 164PHÁ CẤM



Đỗ Chi Kỳ vẽ rất nhanh, loạt xoạt vài đường đã phác họa được dáng vẻ yêu kiều của người phụ nữ lên trang giấy. Y đang định thi triển diệu pháp để dẫn nguyên thần của nàng vào trong, chợt bút vẽ trong tay gãy lìa. Xoạt một tiếng, y đứng thẳng dậy, hất đổ nghiên mực và màu nước bày trên bàn.

Cơ thể của y, cơ thể của y đã có phản ứng.

Máu cả người chảy ngược, tụ tập lại ở nơi nào đó trên cơ thể. Đó là phản ứng chưa từng có trong vòng một ngàn năm nay, khiến y ngu người trong nháy mắt.

Sau đó, y trực tiếp vò nát bức tranh trước mặt. Vào lúc này, y không cần đến bức tranh đó nữa.

Y gấp gáp muốn biết, điều này có phải là thật hay không.

Đỗ Chi Kỳ vốn muốn ra ngoài tóm luôn lấy một nữ đệ tử, nhưng khoảnh khắc ra khỏi cửa, y lại dùng thần thức quét một lượt, nhìn thấy những nữ tu kia thì chợt nhăn mày.

Bản thân y chưa một lần được hưởng thụ phụ nữ thật sự trong một ngàn năm qua, giờ khó khăn lắm mới chấn chỉnh lại được oai phong của đàn ông, tất nhiên không muốn dùng tạm mấy loại không đứng đắn thế này. Lại thêm chuyện, trước khi người đưa huân hương kia đi đã uy hiếp. Trong cuộc chiến giữa lý trí và dục vọng, lý trí đã dần dần chiếm ưu thế...

Cúi đầu liếc nhìn thân dưới một cái, khóe miệng Đỗ Chi Kỳ chợt nhếch. Điều này không phải là không giải quyết được, sau đó, trước mặt y hiện lên một bóng hình...

Đỗ Chi Kỳ dùng thần thức quét một lượt, không phát hiện thấy tung tích của Mộc Phi Nhạn. Y có phù truyền âm của Mộc Phi Nhạn, nếu như khoảng cách không quá xa, loại phù truyền âm cao cấp này có thể xác định chính xác vị trí của đối phương. Đỗ Chi Kỳ lấy phù truyền âm ra, rót thần thức vào, chỉ có thể xác định được phương hướng đại khái, Mộc Phi Nhạn chạy xa thật.

Chẳng qua chỉ là bị hắn chạm tay một cái, ngay cả chỗ ở của tông môn cũng không ở nữa?

Trong lòng Đỗ Chi Kỳ bùng lên một ngọn tà hỏa cần được giải phóng. Y đưa thần thức vào phù truyền âm, hỏi: “Sư phụ, người đi đâu vậy?”

Giọng nói lúc này không còn trong trẻo nữa mà chứa chút trầm khàn sâu lắng vô cùng chân thật.

Mộc Phi Nhạn giật mình trong lòng, “Ta ở dãy núi Vọng Xuyên, định hái chút dược thảo. Sao vậy?”

Trong rừng sâu núi thẳm? Đỗ Chi Kỳ mang theo lư hương bên người, mau chóng ra khỏi thành. Đợi sau khi rời khỏi thành Vân Đoan, hơi thở quanh người y chợt biến đổi, linh khí vận chuyển đến cực hạn, phóng về phía dãy núi Vọng Xuyên. Đến khi tới gần, y đã xác định được vị trí chính xác của Mộc Phi Nhạn.

Nàng mặc một chiếc áo khoác màu xanh xám, cả người được bọc kín kẽ, không hề lộ ra một chút dáng người nào. Lúc này nàng đang cẩn thận xuyên qua rừng, dường như, đã bị thương?

Hóa ra là một con rắn độc Thúy Trúc Thanh cấp bảy đang đuổi theo nàng.

Dùng thần thức quét qua, Đỗ Chi Kỳ nhận ra trên người Mộc Phi Nhạn có linh thảo hoa Hồng Đỉnh mà Thúy Trúc Thanh thích nhất.

Lá gan của nàng không nhỏ, chắc là hái trộm hoa Hồng Đỉnh mà Thúy Trúc Thanh đã để mắt tới, nếu không cũng đã chẳng bị nó đuổi theo. Con mèo trong lòng Đỗ Chi Kỳ lắc người, lông trắng bay vào không trung hóa thành kiếm sắc, dễ dàng giết chết rắn độc cấp bảy. Có điều, y cũng không đi xuống ngay mà quan sát từ trên cao, nhìn sư phụ lảo đảo chạy về phía trước, cuối cùng ngã vào một bụi cỏ do độc rắn phát tác.

Nàng cố gắng dựng lên một kết giới phòng ngự, sau đó ném một cái trận bàn ra. Đợi sau khi làm xong mọi chuyện, mồ hôi trên người nàng đã chảy đầm đìa, sắc mặt cũng hơi tái xanh.

Kết giới phòng ngự này, nếu muốn ngăn lại Thủy Trúc Thanh cấp bảy viên mãn thì hơi khó.

Nếu hôm nay y không tới đây, e là Mộc Phi Nhạn lành ít dữ nhiều. Vừa nghĩ như vậy, tâm trạng Đỗ Chi Kỳ còn hơi khó chịu.

Y đã đợi lâu đến vậy còn chưa lấy mạng nàng ta, thải bổ tinh khí thần của nàng ta, thế mà nàng ta lại chết trong miệng rắn độc. Chuyện này gọi là gì đây? Phụ nữ khốn khổ vì tình đúng là phiền phức. Bản thân mình có bản lĩnh chừng nào không rõ ư, một nữ tu Kim Đan kỳ viên mãn, lại dám một thân một mình xông vào nơi sâu thẳm trong dãy núi Vọng Xuyên, cướp đồ từ một con linh thú cấp bảy viên mãn, không phải là muốn chết sao?

Đỗ Chi Kỳ vốn cảm thấy người phụ nữ này có đôi phần dịu dàng, giờ lại cảm thấy nàng ta quá ngu xuẩn. Y không muốn lãng phí thời gian nữa, hôm nay vừa khéo cơ thể có chuyển biến tốt, lấy nàng ta ra tế bái.

Chết trong dãy núi Vọng Xuyên, cũng không coi là chết trong thành Vân Đoan.

Kỷ niệm lần đầu tiên sau một ngàn năm “bất lực” của hắn.

Đỗ Chi Kỳ thu hết lại hơi thở, bước về phía kết giới của Mộc Phi Nhạn, nhưng y vẫn chưa kịp đi thì phát hiện phù truyền âm của mình lóe sáng.

Mộc Phi Nhạn liên lạc với y.

Đỗ Chi Kỳ cầm phù truyền âm trong tay, “Sư phụ, có chuyện gì sao?”

Giọng nói của Mộc Phi Nhạn vọng tới từ đầu bên kia: “Ta hái một cây hoa Hồng Đỉnh, sẽ bảo Tiểu Hồ Lô đưa về.” Giọng nói của nàng rất dịu dàng, “Sau này phải tu luyện cho thật tốt, cố gắng đạt được danh hiệu tốt trong cuộc thi đan đạo lần này, tương lai sẽ có sư phụ tốt hơn dạy dỗ ngươi.”

Tu sĩ của Ngự Thú Tông đều ký khế ước với linh thú.

Tiểu Hồ Lô của Mộc Phi Nhạn là chim Thúy Linh cấp sáu, tốc độ bay rất nhanh, sức tấn công cũng lớn. Nhưng Thúy Thanh Trúc cấp bảy là thiên địch của nó, muốn nó mang theo hoa Hồng Đỉnh trốn ra ngoài, chỉ e là khó hơn lên trời.

Ồ, nếu như nàng liều chết quấn lấy Thúy Thanh Trúc, ngược lại có thể giành lấy một đường sống cho con chim nhỏ đó.

Đỗ Chi Kỳ mỉm cười, “Sư phụ nói gì vậy, ta không cần sư phụ tốt hơn, ta chỉ cần người.”

Sau khi nói xong, hắn nhìn thấy gương mặt Mộc Phi Nhạn ướt đẫm nước mắt, khóe môi nàng mấp máy, lại không phát ra một tiếng nào. Nhưng hắn hiểu được lời nàng muốn nói qua khẩu hình kia.

Nàng nói xin lỗi.

Xin lỗi cái gì?

Xin lỗi, sư phụ không thể ở bên ngươi được nữa.

Xin lỗi, sư phụ có những ý nghĩ dơ bẩn với ngươi.

Trong lòng Đỗ Chi Kỳ bừng lên một ngọn lửa, mà phản ứng khác thường của cơ thể y, lý trí đã không thể áp chế được nữa.

Y nhấc chân bước vào kết giới, xuất hiện bên người Mộc Phi Nhạn, phất tay áo đã khiến ý thức của Mộc Phi Nhạn trở nên hơi mơ hồ.



Nàng nhìn thấy người đàn ông bỗng xuất hiện bên cạnh, lẩm bẩm: “Ta đang nằm mơ sao?”

Nàng đang ở đâu, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có một mùi dược hương thoang thoảng. Mùi hương đó vô cùng ngọt ngào, khiến đầu óc nàng như một đống tương hồ, suy nghĩ cũng trở nên trì trệ. Rắn độc, linh hoa, chia ly, cái chết đều trở nên rất xa xôi, còn người đàn ông ở trước mắt lại ngay trong gang tấc.

Đợi đến khi y cởi áo choàng của nàng ra, nàng mới dùng động tác chậm chạp muốn ngăn lại, nhưng tay chân vô lực, căn bản không thể làm được điều gì.

“A Viễn, ngươi...”

“Sư phụ, người trúng độc rồi.” Y cuốn quần của nàng lên, cởi giày ra, để lộ vết thương do rắn độc cắn. Xung quanh miệng vết thương trên mắt cá chân nàng đã bị biến sắc, y nói: “Đồ nhi, tất nhiên là phải giải độc cho sư phụ.”

Nói xong, y cúi thẳng người xuống, hút lấy miệng vết thương của nàng.

Trong đầu Mộc Phi Nhạn nổ ầm một tiếng. Nàng chỉ cảm thấy miệng vết thương nóng bỏng, như có ngọn lửa lớn bùng cháy trên cánh đồng cỏ, chỉ trong nháy mắt đã lan ra từ miệng vết thương, thiêu đốt cả cơ thể nàng.

“Không được, ngươi cũng sẽ...”

Nàng còn chưa nói xong, y bỗng nhẹ nhàng tóm lấy chân nàng kéo nhẹ về phía trước, bàn tay khác lại dán vào mặt bên đùi của nàng.

Dây cung đang căng chặt trong lòng Mộc Phi Nhạn đứt phựt. Ngay sau đó, nàng cảm nhận được y đã dịch chuyển từ miệng vết thương của nàng, một tay cởi áo choàng xanh xám của nàng, tháo yếm của nàng, sau đó, tất cả đều thoát khỏi tầm khống chế.

Dường như nàng đã mơ một giấc mộng ly kỳ hoang đường.

Lại giống như tâm ma tái hiện. Nhưng trong dĩ vãng, mỗi lần tâm ma đều chưa làm đến bước cuối cùng.

Lần này, nàng vẫn muốn kháng cự.

Nhưng giọng nói đó vang lên: “Sư phụ, sắp chết đến nơi rồi, còn khăng khăng giữ cái gì?”

Đúng vậy, hình như nàng đã trúng độc, có vẻ như sắp chết?

Cho nên, có điều cấm kỵ gì mà không thể phá bỏ? Nếu đã là tâm ma, vậy thì để nàng thực sự trầm luân một lần đi.

Mộc Phi Nhạn đưa tay víu lấy lưng y, sau đó ý thức hoàn toàn chìm vào hoang vu.

Đỗ Chi Kỳ không ngờ cơ thể của mình thực sự có thể lấy lại được “phong độ đàn ông” lần nữa. Hương hoàn kia, quả nhiên là có tác dụng. Giờ cả thể xác lẫn tinh thần y đều thoải mái, hài lòng vô cùng. Con mèo trắng ngồi ở một bên, lười biếng nằm nhoài ra đó, mà dưới móng vuốt của nó lại đang giẫm lên một con linh điểu cấp sáu.

Đây là linh thú của Mộc Phi Nhạn, nó đã nhìn thấy tất cả.

Linh thú quá ngu xuẩn, uy hiếp cũng không có tác dụng, nói không chừng còn để lộ sơ hở. Mà điều quan trọng nhất là, con chim này có mối quan hệ tinh thần với Mộc Phi Nhạn, cho nên, những thứ mà nó nhìn thấy, Mộc Phi Nhạn cũng sẽ biết.

Bởi lẽ đó, vừa tiến vào, mèo trắng đã đè nó xuống. Nhưng mèo trắng cũng không vội giết nó. Trong khi Đỗ Chi Kỳ giày vò Mộc Phi Nhạn, con mèo bèn ở đó nghịch chim, hành hạ linh điểu cấp sáu dở sống dở chết, một bên cánh đã bị gãy.

Trong kết giới ở bên cạnh, xuân sắc ngập tràn.

(*)

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status