Ấn Công Đức

Chương 168 : Chương 168VÔ TÌNH GẶP GỠ



Trận đầu tiên trong cuộc thi đan đạo của Đan Phù Tông được tổ chức vào ngày Đông chí.

Giờ còn cách cuộc thi đan đạo nửa tháng nữa, tu sĩ trong thành Vân Đoan ngày càng nhiều, đến ngay cả khu vực cấm bay ngày trước, giờ cũng có rất nhiều linh thuyền trôi lơ lửng. Động phủ tu luyện trên mặt đất quá ít, khá nhiều người đều ở ngay trên chính linh thuyền của mình.

Linh thuyền được sắp xếp theo quy tắc, không chuyển động lung tung một tấc nào. Mà linh thuyền nằm trong trận pháp, gần như trong suốt trong ánh sáng rực rỡ của trận pháp, hoàn toàn không ngăn cản ánh mặt trời chiếu qua. Những tu sĩ ở dưới ngẩng đầu lên nhìn, đỉnh đầu vẫn là bầu trời xanh thẳm. Những linh thuyền kia, dường như là những áng mây đang tạm ngừng trôi trên trời cao.

Trên trời thi thoảng có tu sĩ áo trắng đạp mây lành bay tới, mặt hơi mỉm cười, tiên khí phiêu dật, khi bay tới từ không trung còn để lại một mùi đan được thơm ngát.

Họ đều là đệ tử tuần tra của Đan Phù Tông ở thành Vân Đoan. Những tu sĩ tuần tra này đều là Nguyên Anh kỳ, như vậy có thể tưởng tượng được tổng thể thực lực của toàn Đan Phù Tông thế nào.

“Đan Phù Tông hiện giờ, đã là đại tông đứng đầu thiên hạ.”

“Đệ tử tuần tra đều là Nguyên Anh kỳ. Tu sĩ tuần tra mỗi ngày ở thành Vân Đoan phải có tới hơn ngàn người...” Nói con số này ra, những tu sĩ khác cảm thấy vô cùng kinh sợ, trong lòng đã nhận định vị trí số một thiên hạ của Đan Phù Tông.

“Ngự Thú Tông, Vấn Đạo Tông, Lượng Kiếm Sơn, tu sĩ Nguyên Anh kỳ của họ dường như đều không quá ngàn người. Tại sao trước kia Đan Phù Tông không hề lộ ra tăm tích gì, giờ chỉ trong thoáng chốc đã có thêm nhiều Nguyên Anh kỳ đến vậy?” Vẫn có người cảm thấy tò mò mà hỏi.

“Đan Phù Tông mà, đan dược nhiều, đều là đắp thuốc mà ra đó. Hơn nữa bọn họ còn luyện chế ra một loại Ngưng Anh Đan, có thể gia tăng xác suất kết anh thành công.”

Đi dạo trên phố, đâu đâu cũng có thể nghe được tin tức về Đan Phù Tông.

Đây là thực lực của kẻ địch. Mặt Lý Chiêu Chiêu căng ra, cực kỳ nghiêm túc như một Tiểu Diêm Vương. La Phi Diệp ở bên nói thầm: “Không phải sư phụ đã từng dạy, ăn nhiều đan dược thật ra không hề tốt. Nếu như ăn, thì cũng phải ăn vào lúc quan trọng sao?”

“Rèn luyện bản thân mới là nền tảng, đan dược chỉ là phụ trợ.”

“Ăn nhiều sẽ có đan độc tích tụ. Trước mắt thì thực lực tăng nhanh, sau này sẽ rất khó.”

Lý Chiêu Chiêu nói: “Nhưng có rất nhiều người nếu không ăn đan dược thì căn bản không thể nào đạt được tới Nguyên Anh kỳ. Họ cảm thấy có đan độc cũng chẳng sao. Đan Phù Tông có hơn ngàn Nguyên Anh kỳ kìa.”

La Phi Diệp nghĩ thấy cũng phải, có điều hắn vẫn nói: “Nhưng chúng ta có củ cải đại tiên.”

Tô Lâm An: “...”

Hôm nay Tô Lâm An không dùng cơ thể của Nam Ly Nguyệt. Cuộc thi đan đạo đang đến ngày càng gần, Nam Ly Nguyệt vẫn luôn ở nhà bế quan luyện đan.

Nàng ở trong cơ thể rối gỗ, ra ngoài dạo phố mua đồ cùng Lý Chiêu Chiêu và La Phi Diệp.

Giờ Lý Chiêu Chiêu lớn rất nhanh. Những bộ quần áo trước kia, cô bé vẫn có thể mặc được, cũng có hiệu quả phòng ngự, nhưng Tô Lâm An quá ghét phong cách ăn mặc của cô bé. Đợi đến khi cô bé vừa lên được Trúc Cơ, Tô Lâm An kéo cô bé ra ngoài mua quần áo đồ trang sức mới, định thay đổi dáng vẻ của cô bé một chút.

Trước kia cô bé cũng từng mua một bộ, nhưng là ở phường thêu Cẩm Tú trong trấn Phù Dung. Tới thành Vân Đoan, kiểu cách quần áo đẹp hơn rất nhiều. Huống hồ, cô bé là một thiếu nữ mới lớn, sao có thể chỉ có một chiếc váy đẹp chứ?

“Nửa tháng sau, sư phụ ngươi phải tham gia cuộc thi đan đạo. Tới lúc đó có được danh hiệu thứ nhất, các ngươi cũng sẽ tự hào, phải không?”

“Đợi đến khi nàng đứng trước toàn bộ người trong thiên hạ đòi lẽ phải, các ngươi là đệ tử, chắc chắn phải đứng sau lưng nàng cùng tiến cùng lui với nàng, đúng không?”

“Kết quả lại là một con nhóc quê mùa, một kẻ ngốc nghếch thô lỗ, người khác nhìn thấy sẽ nghĩ gì?”

Tóm lại, tiên linh nói đến mức Lý Chiêu Chiêu và La Phi Diệp hoàn toàn không tìm được lời nào để phản bác, chỉ có thể ngoan ngoãn đưa tiên linh ra ngoài mua sắm.

Lý Chiêu Chiêu còn thầm nói: “Giờ tiên linh đã có thể nói chuyện. Nàng ta đúng là một kẻ lắm lời.”

“Chắc là trước kia đã bị nghẹn đến phát bệnh đó?” La Phi Diệp cũng cảm thán một câu.

Tô Lâm An: “Thì thầm gì đó, ta nghe thấy đấy.”

Đông lạnh sắp tới, tuy thành Vân Đoan vẫn có ánh mặt trời tươi đẹp không hề có chút khí lạnh nào, nhưng các nữ tu vẫn mặc quần áo khác với mùa hè. Có rất nhiều nữ tu đều mặc áo lông, áo choàng, ngay cả đồ trang điểm trên đầu cũng được thay đổi. Có không ít nữ tu đeo một quả cầu nhung nho nhỏ màu trắng trên đầu, thoạt nhìn mềm mại, cũng có thêm đôi phần ấm áp.

Sau khi được chăm sóc mấy năm nay, làn da của Lý Chiêu Chiêu không đen như trước nữa, nhưng cũng không phải kiểu da trắng như bạch ngọc thường thấy của phái nữ trong giới tu chân, mà là màu lúa mì khỏe khoắn, nhìn rất có sức sống. Ngũ quan cô bé cũng rất khí khái, sống mũi cao thẳng, mày kiếm môi mỏng, gò má hơi phúng phính như trẻ con, kết hợp với nét sắc bén trong ngũ quan, khiến cho cô bé có tư thế hiên ngang nhưng lại không lộ vẻ hung hăng vênh váo.



Tô Lâm An đưa cô bé đi thử mấy bộ váy đều không cảm thấy vừa ý cho lắm, cuối cùng, nàng chọn cho Lý Chiêu Chiêu một bộ đồ cưỡi ngựa trắng đỏ giao hòa. Phối hợp với cây roi xinh đẹp của cô bé, trông khí chất xuất trần đầy thần thái.

Còn về La Phi Diệp, thì chỉ đơn giản mua hai pháp bảo phòng ngự thích hợp. Đợi sau khi chọn đồ xong, bọn họ lại tới tiệm dược liệu rải rác ở phía sau dạo vài vòng, xem có thể nhặt nhạnh được gì không.

Dạo gần đây người tới thành Vân Đoan quá nhiều, có không ít người sẽ tới dãy núi Vọng Xuyên hái dược, sau đó lại bày hàng bán ở sau phố bên này. Giá cả sẽ rẻ hơn tiệm thuốc lớn một chút, nhưng dược liệu thật giả không rõ. Dù sao Tô Lâm An cũng nhìn thấy rất nhiều người tài, có thể giả dạng linh thảo cấp thấp thành cấp cao để bán. Nếu như không cẩn thận nhìn nhầm thì sẽ bị mắc lừa ngay.

Mấy người Tô Lâm An đứng ở đầu phố phía sau. Chủ tiệm đó là một cao thủ làm giả, Tô Lâm An để Lý Chiêu Chiêu và La Phi Diệp quan sát kỹ lưỡng, xem những dược thảo trong tiệm kia rốt cuộc có mấy cây là thật.

Chủ tiệm này là một ông lão Nguyên Anh trung kỳ, lười biếng ngồi trên mặt đất, tay còn cầm một chiếc quạt hương bồ rách nát, không ngừng phẩy qua phẩy lại, giống như đang đuổi ruồi.

Tuy nhiên trong thành Vân Đoan này sao có thể có ruồi, chỉ có người nhìn lâu không mua, lão ta liền bất mãn vẫy quạt đuổi người. Chỉ tiếc rằng Lý Chiêu Chiêu và La Phi Diệp đều nghe lời tiên linh, cho dù bị đuổi cũng không đi, cứ luôn nghiêm túc phân biệt thật giả trước tiệm của lão.

Tô Lâm An hơi tò mò về một cây dược thảo.

Đó là một chiếc lá Ngưng Băng.

Lá Ngưng Băng trong vực băng Bắc Cực, mỗi chiếc lá là một thế giới. Loại dược thảo này vô cùng quý giá, bởi vậy lão ta cứ đặt trên quầy như vậy, chín mươi chín phần trăm người khác đều mặc định cho là hàng giả, căn bản không ai tới hỏi.

Hiện giờ Tô Lâm An cũng có một chiếc lá Ngưng Băng vô tích sự, đó là di vật nàng kế thừa từ chính bản thân mình, trừ đẹp ra thì chẳng có tác dụng gì lớn. Giờ thấy chiếc lá Ngưng Băng ở trên quầy kia, nàng không nhịn được mà chú ý nhiều hơn chút.

Ngắm một hồi lâu, nàng nhận ra hoa văn trên chiếc lá đó vô cùng cổ quái. Hoa văn màu xanh sẫm hình xoắn ốc, giống như một con mắt đen ngòm, lại giống như một cái hố đen, Nhìn lâu, nguyên thần như bị hút vào trong đó. Chính vì lẽ đó mà nàng nhìn quá mức chuyên chú, nên hoàn toàn bỏ qua mọi thứ xung quanh.

Cho đến khi giọng nói của La Phi Diệp bỗng vang lên, mới khiến Tô Lâm An chuyển dịch thần thức, quay đầu nhìn La Phi Diệp ở bên cạnh.

“Ơ, ngươi là, ngươi là Sở Tài Nguyên. Ngươi là Sở Tài Nguyên đúng không?” La Phi Diệp đưa tay kéo lấy ống tay áo của người đàn ông phía trước, nói với tâm tình kích động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status