Ấn Công Đức

Chương 175 : Chương 175SẮC ĐẸP



Sở Tài Nguyên đi theo sau Mục Cẩm Vân. Hắn vốn định chào La Phi Diệp, nhưng một là đám La Phi Diệp có tu vi thấp, giờ mới dần tỉnh lại, hai là, hắn không mong La Phi Diệp lọt vào tầm ngắm của Mục Cẩm Vân. Chỉ có hắn biết, tên này là một ác ma thế nào.

Hắn nhắm mắt theo sau Mục Cẩm Vân, ai ngờ mới đi được vài bước, một giọng nữ vang lên: “Đợi đã, đợi đã.”

“Người của Lượng Kiếm Sơn, đợi chút.”

“Ta là Văn Tử Mai của Vấn Đạo Tông, ngươi tên là gì vậy?”

Văn Tử Mai mặc một bộ váy dài màu tím nhạt. Bởi vì chạy quá vội, một lọn tóc bên mai rơi ra khỏi búi tóc. Nàng ta hơi căng thẳng chỉnh lại lọn tóc, vén nó ra sau tai.

Mục Cẩm Vân quay đầu lại, vừa khéo nhìn thấy nàng ta vuốt lại lọn tóc mai rối.

Động tác này khiến mắt Mục Cẩm Vân hơi sáng lên.

Hắn đã từng thấy nàng làm động tác này rất nhiều lần, mỗi lần đều lộ ra muôn vàn phong tình. Nàng cũng có một chiếc váy tím gần giống như vậy.

Tuy rằng dung mạo của người phụ nữ trước mặt không bì nổi nàng, động tác cũng cứng nhắc, thế nhưng lúc này, nàng ta khiến hắn nhớ tới lão quái vật. Cho nên, trên mặt Mục Cẩm Vân có chút ý cười, “Lượng Kiếm Sơn, Mục Cẩm Vân.”

Giọng nói du dương như châu như ngọc, lại như nước băng trôi qua kẽ núi trên cao, khiến người ta có một cảm giác sạch sẽ trong veo.

Văn Tử Mai lập tức bị hoa mắt bởi nụ cười của hắn, lắp ba lắp bắp không nói nổi cả câu hoàn chỉnh. Tới khi nàng ta hoàn hồn lại, Mục Cẩm Vân đã đi xa.

Nàng ta phiền muộn giậm châm, thương lượng với hai vị sư tỷ tới chỗ ở của Lượng Kiếm Sơn thăm hỏi hắn. Tô Lâm An không nghe tiếp nữa, nàng nhân lúc không ai chú ý lén bò từ sạp hàng quay lại cạnh Lý Chiêu Chiêu, sau đó kêu họ trở về.

Đợi khi về đến động phủ, Tô Lâm An mới dặn dò La Phi Diệp: “Tạm thời đừng tìm Sở Tài Nguyên.” Chuyến ra ngoài hôm nay không hề phí công, ít nhất cũng biết được tên nhóc khốn kiếp kia không nhìn thấy nàng.

Xem ra, người khác có thể nhìn thấy nàng hay không, có liên quan tới ấn Công Đức.

Chỉ người mà ấn Công Đức chọn trúng mới có thể nhìn thấy nàng. Sau khi nàng rời đi thì người đó cũng không thể nhìn thấy nàng được nữa.

Vừa nghĩ như vậy, Tô Lâm An cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Xem như nàng lại hiểu được thêm một đặc điểm của ấn Công Đức. Nàng hơi phiền muộn mà nhìn ấn Công Đức trong biển ý thức, lẩm bẩm: “Rốt cuộc là có năng lực gì ngươi nói rõ đi. Cứ nhất định phải bắt ta tự kiểm chứng. Chưa bao giờ thấy pháp bảo nào không đáng tin như vậy.”

Cho dù là con ấn, là tiên khí hay thậm chí là thần khí, thì cũng là để cho người sử dụng. Phải cho chút gợi ý chứ, chẳng thân thiện gì hết.

“Dạ?” La Phi Diệp không ngờ tiên linh sẽ dặn riêng hắn điều này.

“Tạm thời đừng đi tìm hắn.”

Hàn độc trong cơ thể Sở Tài Nguyên, trước mắt nàng thật sự bó tay. Đối với chuyện mà bản thân không giải quyết được, thường thì Tô Lâm An sẽ không tự đi tìm phiền não. Cũng không thể chỉ vì để Sở Tài Nguyên bớt đau hơn chút mà khiến mấy người Nam Ly Nguyệt bị Mục Cẩm Vân “nhớ thương”.

Giờ bên người hắn có những hai linh thú cấp tám, để đối phó với mấy người Nam Ly Nguyệt thì dễ như ăn cháo. Tô Lâm An đang cố gắng tránh để Mục Cẩm Vân chú ý đến họ, cũng không thể để La Phi Diệp quấy nhiễu.

“Nhưng hàn độc trong cơ thể hắn rất nguy hiểm!” La Phi Diệp vẫn nhớ loại độc này.

“Độc đó không phải ngày một ngày hai là có thể giải được, mấy ngày nay ta sẽ nghĩ xem nên giải độc thế nào. Sư phụ ngươi sắp có cuộc thi, cả ngày bế quan, thời gian tới đây đừng lấy chuyện này làm phiền nàng. Ngươi cũng đừng đi tìm Sở Tài Nguyên!”

Tuy rằng lúc xưa Mục Cẩm Vân rất ít khi tiếp xúc với người dân trấn Thanh Thủy, đều là nàng dùng củ cải đi giúp này giúp nọ, La Phi Diệp thay đổi cũng nhiều, thế nhưng lo trước không thừa. Nếu như Mục Cẩm Vân nhận ra La Phi Diệp, không thể biết chắc hắn ta sẽ làm ra chuyện gì.

“Nhưng...”

“Đây là ý của củ cải đại tiên!” Tô Lâm An dứt khoát nói.

La Phi Diệp lập tức trợn tròn mắt, truy hỏi: “Sao ngươi biết được ý của củ cải đại tiên? Lẽ nào củ cải đại tiên lại ngăn cản ta đi giúp người khác sao, ta không tin!”

“Đó chính là Sở Tài Nguyên.” Sở Tài Nguyên của Sở gia ở trấn Thanh Thủy, trước kia có mối quan hệ với thân thiết củ cải đại tiên hơn bất kỳ ai.

“Không bảo là không giúp, chỉ nói tạm thời không thể giúp. Độc của hắn nối liền với người khác, một khi ngươi động vào sẽ kinh động đến kẻ ở phía sau. Mà quanh kẻ đó đều là Độ Kiếp kỳ. Kinh động đến hắn, chỉ khiến cả ngươi, sư phụ ngươi, Lý Chiêu Chiêu, Liễu Loạn Ngữ bị bại lộ và rơi vào tình thế nguy hiểm.” Tô Lâm An hơi tức giận, giọng nói cũng lạnh lẽo hơn mấy phần.

“Củ cải đại tiên sẽ phù hộ cho chúng ta.” La Phi Diệp vẫn lẩm bẩm.

“Nếu như bị lộ ra, đến ngay cả củ cải đại tiên cũng bị tổn thương thì sao.” Tô Lâm An hỏi vặn lại.

“Thế nhưng Sở Tài Nguyên cũng là người xuất thân từ trấn Thanh Thủy. Củ cải đại tiên sẽ bảo vệ cho người dân trấn Thanh Thủy chúng ta không bị tổn thương.” La Phi Diệp vẫn cứng đầu nói.

Tô Lâm An cảm thấy đau đầu.

Vào đúng lúc này, Khoa Đẩu Hỏa lên tiếng, “La Phi Diệp này đúng là tin tưởng ngươi vô điều kiện. Lúc này nếu ngươi giúp được Sở Tài Nguyên thì sẽ có được một lượng niệm lực lớn. Bảo hắn dùng cái chết để hiến tế, chỉ e hắn cũng sẽ không từ chối, coi như là tín đồ thành tâm nhất. Ngươi muốn mượn thọ nguyên hay gì đó của hắn, hoàn toàn không gặp bất cứ trở ngại gì.”

Nào ngờ Tô Lâm An lại nói thẳng: “Còn lâu ta mới cần thứ tín đồ ngu xuẩn như vậy.”

“Trong tình cảnh đảm bảo được sự an toàn của chính mình, mới có thể đi cứu người, đây là điều mà ta luôn giữ vững. Tất nhiên, ngươi có thể không màng đến sự an nguy của chính mình, dũng cảm quên mình cứu người mà hi sinh bản thân, nhưng tiền đề của điều đó chính là, không được làm liên lụy đến người khác.”

“Ta đã nói rồi, người hạ độc đó là Độ Kiếp kỳ. Chỉ cần độc trên cơ thể Sở Tài Nguyên có bất kỳ thay đổi khác thường nào cũng sẽ liên lụy đến chúng ta ngay. Nhưng hắn lại cứng đầu muốn liên hệ với người ta để giải độc, điều đó sẽ đẩy tất cả chúng ta vào nguy hiểm.”

“À, trừ ta.” Tô Lâm An nhìn chiếc lá xanh trên ấn Công Đức. Phiến lá đó đã sắp được thắp sáng toàn bộ, chẳng mấy ngày nữa sẽ sáng hết. Lá cây mà sáng hết thì nàng có thể rời đi ngay, tới lúc đó sự sống chết của những người ở đây không liên quan gì đến nàng nữa. Nhưng nàng không hề muốn bản thân mình đi thẳng một mạch, để lại cục diện rối rắm có thể bị Mục Cẩm Vân nhắm vào bất cứ lúc nào.

Tự bản thân nàng cũng ý thức được, hiện giờ nàng không giống như ngày trước nữa.

Sống cùng Nam Ly Nguyệt và Lý Chiêu Chiêu một khoảng thời gian, nàng cảm thấy vô cùng thoải mái và nhàn nhã. Nàng thích nhìn một lớn một nhỏ này tiến lên phía trước vì mục tiêu của bản thân mình, đến ngay cả chính nàng cũng xúc động.

Nàng đã có một sự ràng buộc.

“Vậy tín đồ này...” Khoa Đẩu Hỏa thở dài, “Khi ngươi ở trong củ cải đều làm việc thiện, cho nên chắc chắn tín đồ của ngươi cảm thấy việc thiện hắn làm cũng sẽ được củ cải ủng hộ. Đây là tín ngưỡng của hắn.”

Tô Lâm An nghĩ một lúc rồi nói: “Ta cảm thấy tín ngưỡng này ngu si hết sức.”

Sự lương thiện của nàng là do ấn Công Đức ép tạo ra, không phải là nàng thật sự.

Lương thiện không phải là mãi mãi không đổi. Đối với người bị cộp mác ma đầu như nàng, và đối với rất nhiều người mà nói, như nhau cả thôi.

Thiện hay ác chỉ bằng thời gian một ý nghĩ.

“Sau này ấy, ta mong rằng người của trấn Thanh Thủy có thể có được tín ngưỡng mãi mãi không thay đổi.”

Khoa Đẩu Hỏa ngây ra: “Cái gì?”

“Ví dụ như, sắc đẹp của ta.” Nàng nhẹ nhàng chống má, cười híp mắt nói.

Khoa Đẩu Hỏa: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status