Ấn Công Đức

Chương 178 : Chương 178KHANG KHANG



Nam Sơ Liên bị đưa vào một trận pháp. Trong trận pháp có mùi thuốc nồng đậm, chỉ trong giây lát, thần trí cô ta đã hơi mơ hồ rồi ngã xuống. Sau khi ngã xuống lại không ai để ý đến cô ta, cứ để mặc cô ta nằm trong trận pháp.

Không bao lâu sau, lại có thêm một người, qua một lúc nữa, lại có một người bị ném vào. Qua nửa ngày, trong trận pháp này tập trung đủ hai mươi ba người cả nam cả nữ.

“Được rồi, đã đến đủ cả.” Đợi sau khi đứa bé khoảng mười mấy tuổi cuối cùng bị ném vào trận pháp, một tu sĩ Nguyên Anh kỳ viên mãn vẫn luôn đứng canh ở ngoài nói.

Sau khi gã nói xong thì liếc vào trận pháp, sau đó ấn vào một khối đá bình thường ở ngoài trận.

Chỉ thấy phiến đá ở dưới trận pháp lay động không ngừng, ngay sau đó, cả khoảng đất mà bọn họ đang đứng đã bị đổi hình thế chỗ. Không chỉ như vậy, đến ngay cả vị trí của năm ngọn núi cũng biến ảo theo. Mà ở giữa sự biến đổi đó, Tô Lâm An nhận ra mỗi ngọn trong năm đỉnh núi này đều bộc lộ ra một tia hơi thở ngũ hành.

Ngũ hành chính là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.

Ngũ hành tạo nên trời đất.

Trận pháp ngũ hành, sau khi hội tụ lại bản nguyên của ngũ hành có thể sản sinh ra một thế giới nhỏ tự do nằm ngoài thiên đạo. Tất nhiên, thời gian để hình thành nên thế giới nhỏ như vậy khó mà dự tính được. Đối với thế giới này, thời gian hàng ngàn hàng vạn năm chẳng qua cũng chỉ là một cái búng tay.

Nhưng một thế giới nhỏ như vậy lợi hại hơn bí cảnh thông thường rất nhiều. Khó trách khi nàng ở ngoài thì không cảm nhận được hơi thở ở trong bí cảnh này. Quả thực là bí cảnh này quá mức nghịch thiên, không phải là thứ mà nàng có thể thăm dò được.

Đến ngay cả Khoa Đẩu Hỏa cũng tò mò không ngớt, “Hạ giới mà cũng có nơi lợi hại như vậy sao!”

“Ngươi có biết không, nơi thế này khi phát triển lên, chính là ngoại vực tự do nằm ngoài thiên đạo. Người thống trị vùng này, chính là thần ở đây.”

“Thiên hạ hiện giờ có quy luật tự nhiên của mình, đúng không? Xuân qua hạ tới, hoa nở hoa tàn, mặt trời mọc ở đằng đông, kiểu vậy, đây chính là quy tắc cơ bản nhất của thiên đạo. Thế nhưng ở trong thế giới này không hề chịu sự gò ép của quy luật bên ngoài. Tâm ma thiên kiếp gì đó, toàn bộ đều có thể không tồn tại.”

“Thần khí! Ngươi có biết thế nào gọi là thần khí không? Nếu như nơi này có thể vượt qua thần kiếp, nó sẽ sánh ngang với thiên đạo, trở thành một thần vực thật sự.”

Khoa Đẩu Hỏa trước là kích động, sau đó xoay một vòng đỉnh núi tượng trưng cho Hỏa rồi lắc đầu nói: “Ôi, nơi đây chỉ mới là thời kỳ đầu, trong năm ngọn núi này cũng không phải là bản nguyên ngũ hành thật sự. Chân hỏa trong đỉnh núi Hỏa vẫn không mạnh bằng ta, chắc chắn không phải là hỏa nguyên thật sự, Ly Hỏa.”

Mới đầu Khoa Đẩu Hỏa còn kích động, nhưng sau khi phát hiện ra chân tướng lại cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì, ỉu xìu nằm nhoài ra một lúc. Sau đó nó nói tiếp: “Nói đến thì, ta cảm thấy cái ấn Công Đức này dù không phải thần khí thì cũng là bán thần khí. Ngươi nhìn xem, nó đè ta hoàn toàn không động đậy nổi...”

Tô Lâm An không nghe nó càm ràm nữa. Nàng đã chú ý thấy hai mươi ba người trong trận pháp đã bị thay đổi vị trí, mấy người họ bị chuyển vào một cái hố lớn màu đen.

Ở chính giữa năm ngọn núi có một cái hố lớn đen ngòm. Lúc này, hai mươi ba người kia đang nằm ngổn ngang trong hố.

Tô Lâm An nhận thấy, xung quanh cái hố này còn có một vài cỗ quan tài đá màu đen. Nàng đếm một lượt, tổng có hai mươi tư cái quan tài đen. Dù Tô Lâm An hiểu rộng biết nhiều, giờ cũng không nhìn ra rốt cuộc trong này đang bày trò gì.

Có điều xung quanh nhiều quan tài đá đến vậy, ngược lại khiến nơi đây lộ rõ âm khí dày đặc, khiến người ta cảm thấy khó chịu theo bản năng.

Tô Lâm An dùng liên hệ tinh thần với Nam Ly Nguyệt, hỏi: “Trong nhà ngươi có loại hố lớn màu đen này sao?”

Nào ngờ Nam Ly Nguyệt ở đầu bên kia không trả lời, mà nhất thời lặng ngắt. Tô Lâm An chợt bừng tỉnh, dường như nàng đã để lộ vấn đề.

Nếu như là tiên linh của Nam Ly gia, sao có thể không biết nhà tổ của Nam Ly gia rốt cuộc ra sao chứ.

Vào lúc nàng đang định nói một câu cứu vãn tình hình, Nam Ly Nguyệt đáp: “Trong nhà ta không hề có cái hố sâu màu đen nào cả, có điều trận pháp ngũ hành mà người nói lại vẫn luôn tồn tại. Sau khi trận pháp biến đổi sẽ hiện ra một thung lũng. Thung lũng nằm ở vị trí trung tâm của năm ngọn núi, nhất định phải khởi động trận pháp xong mới có thể hiện ra. Dưới lòng đất ở chính giữa thung lũng đó, chính là vị trí tâm trận của bí cảnh mà ta đã từng nói.”

“Chỉ có con cháu mang dòng máu của Nam Ly gia mới có thể dùng máu tươi kích hoạt trận pháp, từ đó thật sự nắm giữ được nhà tổ trong tay. Ta có thể liên hệ với nhà tổ, cũng chính là bởi trong người ta chảy dòng máu của Nam Ly gia.”

Sau khi giải thích xong, Nam Ly Nguyệt nói: “Dù người có là ai đi chăng nữa, người chính là tiên linh đã cứu giúp ta.” Giọng nàng có hơi khàn, rõ ràng không hề giống với trước đây.

“Xin lỗi, không nói trước về tình hình của nhà tổ cho người.” Thực sự là bởi Nam Ly Nguyệt vẫn luôn cho rằng nàng chính là khí linh của tiên linh, theo bản năng cảm thấy rằng, hiểu biết của khí linh về nhà tổ hẳn là nhiều hơn mình.

Thực ra lúc trước đã có chút manh mối lộ ra, chỉ là nàng chưa từng nghĩ kỹ. Hiện giờ nghe thấy người đó hỏi về tình hình của nhà tổ, Nam Ly Nguyệt mới nhận ra, nguyên thần trong rối gỗ, có lẽ không phải là tiên linh của Nam Ly gia.

Còn về việc tại sao bọn họ lại có quan hệ nguyên thần giống như nhận chủ, Nam Ly Nguyệt cũng không rõ. Nhưng nàng lại có trực giác rằng người ấy thật sự không phải tiên linh. Người ấy có tình có nghĩa sinh động hoạt bát, người ấy không phải là một khí linh, mà giống một người hơn.

Một người phụ nữ xinh đẹp vô song.

Tô Lâm An: “...”

Nàng giả vờ làm tiên linh lâu như vậy, không ngờ lại bị Nam Ly Nguyệt phát hiện ra điều bất thường vào đúng lúc này.

Có điều lộ thì lộ thôi, dù sao nàng cũng sẽ không làm hại Nam Ly Nguyệt, mà Nam Ly Nguyệt cũng tin tưởng nàng, vậy chẳng phải là tốt rồi sao.

Thần thức của Tô Lâm An tập trung vào lòng đất ở chính giữa hố đen. Thần thức nàng không ngừng mở rộng tiến sâu vào, cảm giác đất đai nơi đây giống như đầm lầy, sau khi thần thức đi vào thì có phần không chịu khống chế. May mà có Khoa Đẩu Hỏa và Sơn Hà Long Linh đi theo bảo vệ, do đó vào lúc thần thức của nàng sắp không chịu nổi nữa, nàng đã thuận lợi tìm được mắt trận ở trung tâm lòng đất.

Lòng đất này quá sâu, xung quanh còn có hơi thở cổ quái chèn ép lên thần thức của nàng, giờ đầu nàng cũng hơi choáng váng

Chờ đến khi hơi bình thường lại, Tô Lâm An mới bắt đầu đánh giá mắt trận.

Sau đó, Tô Lâm An ngây ngẩn cả người.

Tuy nàng là rối gỗ, nhưng lúc này vẫn cảm thấy tay chân lạnh cóng, cả người khẽ run. Sự âm u lạnh lẽo kia, đã xuyên thấu vào tận nguyên thần nàng.

Sâu trong lòng đất, ở vị trí của mắt trận kia là một viên đá trong suốt, là đá Đan Duyên mà Nam Ly Nguyệt đã nói.

Ở bên cạnh viên đá có một cỗ quan tài đá đen giống như những cái ở ngoài, nhưng nhỏ hơn rất nhiều. Mà trong quan tài, có một cậu bé đang nằm. Cậu bé hoàn toàn không có sức sống nhưng cơ thể vẫn rất tươi mới.

Không còn sức sống, chứng tỏ rằng cậu bé ấy đã chết.

Cơ thể tươi mới, là vì cậu bé được bảo tồn bằng bí pháp. Máu tươi của đứa bé đó vẫn còn ấm.

Tô Lâm An nghĩ tới lời của Nam Ly Nguyệt.

Chỉ có con cháu của Nam Ly gia, máu tươi mới có thể kích hoạt thạch trận, nhờ đó mà nắm giữ nhà tổ.

Biển ý thức trong nguyên thần của Tô Lâm An lập tức cuộn trào, giữa biển sâu sóng lớn ngập trời. Làn sóng dâng cao đến tận trời là sự giận dữ tột cùng, tiếng nước ào ào là tiếng khóc đau thấu ruột gan.

Nàng không có cơ thể thật sự, nhưng trong lòng đã thấm đẫm nước mắt.

Tô Lâm An chưa từng gặp Khang Khang.

Thế nhưng nàng biết.

Đây chính là...

Khang Khang.

(*)

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status