Ấn Công Đức

Chương 194 : Chương 194CHÉM NHẦM RỒI



Mục Cẩm Vân vô thức ấn lên vị trí trái tim, ngón cái khẽ chạm, đầu ngón tay khoanh tròn. Khi nhận ra nàng ta không phải là lão quái vật, những rung động trong tim hắn biến mất ngay lập tức, như bị đông lại thành băng. Cổ Phệ Tâm vốn đang hưng phấn cũng lặng ngắt như tờ, yên lặng chui vào sâu trong tim, chìm vào giấc ngủ ngắn ngủi.

Nếu là nàng, nàng đứng ở trên cột cạnh gã ma tu Độ Kiếp kỳ kia, Mục Cẩm Vân còn hơi lo lắng, cảm thấy mình không thể nhanh bằng ma tu Độ Kiếp kỳ được. Một khi ma tu Độ Kiếp kỳ muốn phản kháng gây sự, tất cả những người xung quanh y sẽ đều bị liên lụy.

Dưới Độ Kiếp kỳ, mạng như cỏ rác.

Nếu nàng đã không phải, vậy Mục Cẩm Vân cũng không ngại làm hiện trường ngày hôm nay hỗn loạn thêm một chút.

Hắn lại xuất kiếm một lần nữa, mục tiêu chính là Đỗ Chi Kỳ ở bên kia. Đợi khi ánh kiếm rơi xuống, Mục Cẩm Vân thản nhiên nói: “Vừa rồi chém nhầm.”

“Cuộc thi đan đạo của thành Vân Đoan, ngay cả ma tu Độ Kiếp kỳ cũng có thể tham gia, đúng là khiến cho người ta phải kinh ngạc!”

Ngay lập tức, tất cả ánh nhìn đều đổ dồn về Mục Cẩm Vân.

Tô Lâm An: “...”

Bầu không khí mà nàng khó khăn lắm mới hâm nóng được, cứ vậy bị tên khốn nạn Mục Cẩm Vân kia dễ dàng phá bỏ.

Lẽ nào trọng điểm của ngày hôm nay không phải là Nam Ly Nguyệt phục thù đầy khí phách, xé nát nam cặn bã nữ đê tiện, giành lại nhà tổ sao?

Đỗ Chi Kỳ không hề ngờ rằng Mục Cẩm Vân sẽ ra tay đột ngột như vậy. Vừa rồi y còn đang hóng chuyện bên phía Nam Ly Nguyệt, nào biết kiếm khí bỗng tập kích tới. Uy lực khổng lồ, nếu như y trốn tránh hoặc phản kháng, nhất định sẽ phải thi triển pháp quyết mạnh mẽ. Mà một khi dùng công pháp vận chuyển linh khí trước mặt Độ Kiếp kỳ, khả năng y bị bại lộ là vô cùng cao.

Hiện giờ trong thành Vân Đoan, hai Độ Kiếp kỳ đều đã đến, còn có nhiều Nguyên Anh kỳ viên mãn đến vậy, mèo trắng còn không ở bên người, Đỗ Chi Kỳ cũng không dám bất cẩn. Cho nên, lần này y chỉ có thể gắng gượng chống đỡ. Chỉ cần không để bị lộ, không có chứng cứ, thì ai dám nói y là ma tu?

Huống hồ xét cho cùng thì cơ thể này cũng chẳng quan trọng bằng mèo trắng, đó mới là căn cốt của y. Đỗ Chi Kỳ quyết định chỉ trong giây lát, không định tránh kiếm này, lại không ngờ, Mộc Phi Nhạn ở bên đã nghiêng người chắn trước y, thay y đỡ kiếm.

Pháp khí phòng ngự của Mộc Phi Nhạn còn chưa được khởi động, trên người chỉ có một tầng lá chắn hộ thể được tạo thành từ linh khí. Lá chắn như vậy, sao có thể ngăn lại được kiếm khí của Mục Cẩm Vân.

Lá chắn hộ thể vỡ nát chỉ trong nháy mắt, một luồng sáng lạnh đáp xuống chỗ vai Mộc Phi Nhạn, bổ chếch xuống từ vai phải kéo dài đến eo trái. Vết thương rất mảnh, không hề chảy chút máu nào. Máu tươi còn chưa chảy ra đã bị đông lại thành băng sương.

Mộc Phi Nhạn cố gắng mở miệng, lại không thốt ra nổi lời nào. Miệng nàng phun ra toàn khí lạnh, giống như bên trong cơ thể đã bị cái rét căm căm bao trùm không còn kẽ hở.

Đỗ Chi Kỳ nhất thời mờ mịt.

Thậm chí y còn đưa tay đẩy Mộc Phi Nhạn một chưởng: “Ai bảo ngươi chắn?”

Tự y chịu một kiếm này thì có thể giả bộ bị thương rất nặng, nhưng đối phương không có chứng cứ, thân phận ma tu của y sẽ không bị lộ. Tu vi của Mộc Phi Nhạn thấp đến vậy, sau khi bị chém một kiếm thì cả người như đang hấp hối. Lẽ nào nàng không rõ bản lĩnh của mình thế nào hay sao, lại dám nhảy ra chắn kiếm.

Chưởng này vừa giáng xuống, Mộc Phi Nhạn liền ngã ra đất. Khi ngã xuống, tay nàng còn nặng nề đập lên nền ngọc thạch của cột Long Đằng. Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”, cánh tay phải kia lập tức bị vỡ thành vụn băng.

Cơ thể kết băng, sau khi va đập thì bị chia năm xẻ bảy ngay tức khắc.

Mộc Phi Nhạn không cảm nhận được cơn đau, thậm chí trên tóc trên mi nàng cũng có một lớp sương màu trắng, cứ vậy mà kiên cường mở trừng mắt, ngẩng đầu nhìn Mộc Viễn.

“A Viễn, A Viễn...” Miệng nàng đã không thể thốt ra âm thanh, nhưng qua khẩu hình, mọi người đều có thể đoán được điều nàng muốn nói.

Nàng đang gọi tên của Mộc Viễn.

Lúc này Đỗ Chi Kỳ mới cảm thấy hơi hốt hoảng.

Y cảm thấy người phụ nữ đang mấp máy môi kia giống như một con cá bị vứt lên thớt.

Y thích người đẹp, ghét bộ dạng như cá chết của nàng. Thế nhưng y không dời nổi ánh mắt, chân như bị mọc rễ, đứng nguyên tại chỗ không động đậy, trong đầu cũng trống rỗng trong phút chốc. Từ trước đến nay y chưa từng như vậy bao giờ, tâm tình mất khống chế, tay chân không nghe sự điều khiển, khẽ run lẩy bẩy.

Rõ ràng từ lúc hắn ta vung kiếm chém đến khi Mộc Phi Nhạn ngã xuống, chưa đầy hai nhịp thở, Đỗ Chi Kỳ lại cảm thấy thời gian bị kéo dài vô cùng, dường như y đã đi qua cả một đời.

“Ngươi làm cái gì vậy!”

“Đồ khốn kiếp!”

Đỗ Chi Kỳ, cũng chính là đệ tử kiệt xuất của Ngự Thú Tông, Mộc Viễn, tất nhiên có rất nhiều tu sĩ của Ngự Thú Tông làm hậu thuẫn. Lúc này bọn họ nhìn thấy Mục Cẩm Vân của Lượng Kiếm Sơn dám xuất kiếm với đệ tử ưu tú nhà mình như vậy, khu vực của Ngự Thú Tông lập tức vang lên từng tiếng thú gầm. Sau lưng một vị tu sĩ râu tóc bạc phơ đột nhiên xuất hiện ảo ảnh của một con vượn trắng. Ảo ảnh đó không ngừng lớn lên, cánh tay dài đánh thẳng ra một quyền, đập về phía cột Long Đằng của Mục Cẩm Vân.

Cũng vào lúc này, một luồng ánh kiếm khác bỗng hiện ra. Đây chính là trưởng lão Hình đường của Lượng Kiếm Sơn, ông nhất định phải ra tay để bảo vệ đệ tử dưới trướng mình.

Ngay lúc ánh kiếm và bóng quyền sắp va vào nhau, một giọng nói lạnh lùng vọng xuống từ trời cao, giống như nhũ băng rơi thẳng đứng xuống, khiến tất cả những người ngồi ở dưới tê rần cả da đầu, “Nơi đây chính là thành Vân Đoan. Chư vị tiểu hữu, chớ quên quy tắc trong thành.”

Trên ánh mây hiện ra ảo ảnh một người phụ nữ, là lão tổ Độ Kiếp kỳ Đan Thu Lộ của Đan Phù Tông. Bà chưa đích thân tới, nhưng lại hiện thân qua ảo ảnh, trực tiếp trấn áp tất cả.

Những nơi bị ánh mắt của Đan Thu Lộ quét qua, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ không dám ngẩng đầu. Đến ngay cả Tô Lâm An cũng phải cúi xuống, tức giận nghiến răng ken két. Nhưng Đỗ Chi Kỳ đang sững người lại không hề hay biết, y chậm rãi quỳ xuống, nắm lấy cánh tay còn sót lại kia của Mộc Phi Nhạn.

Mà động tác này, lại khiến Đan Thu Lộ nghi ngờ trong nháy mắt.

Dưới uy áp của bà, Mộc Viễn này lại có thể cử động như thường?

Vừa nghĩ như vậy, sự chú ý của bà tập trung toàn bộ vào Mộc Viễn. Chỉ thấy Mộc Viễn bỗng áp lòng bàn tay vào sau lưng Mộc Phi Nhạn. Lòng bàn tay hắn có lửa, ngọn lửa kia như ánh sáng lấp lánh, chậm rãi bao bọc lấy cả người Mộc Phi Nhạn.

Băng tuyết được hòa tan, quần áo của nàng bị thấm ướt trong nháy mắt, dính sát vào da thịt.

Đan Thu Lộ nhíu chặt mày lại. Cách trị thương của Mộc Viễn kia, cứ khiến cho bà cảm thấy có đôi phần cổ quái.

“Tiền bối, đệ tử của Lượng Kiếm Sơn này vu oan cho đệ tử tông môn ta thì thôi, đã vậy còn ra tay trong thành Vân Đoan. Nếu không phải sư phụ của Mộc Viễn đỡ lấy nhát kiếm đó, lúc này chắc chắn Mộc Viễn đã mất mạng tại chỗ. Kẻ như vậy, lẽ nào không thể hành quyết lấy mạng đền mạng sao!”

Bạch Viên trưởng lão quát lớn với giọng nghiêm nghị. Tu sĩ Ngự Thú Tông sau lưng ông ta dồn dập hưởng ứng. Ngay tức khắc, tiếng giết vang vọng đầy trời.

Lại chẳng ngờ, Đan Thu Lộ bỗng nói: “Ngươi bảo, người phụ nữ chắn kiếm này, là sư phụ của hắn?”

“Đúng vậy.”

Đan Thu Lộ cười lạnh: “Vốn ta còn định ban cho nàng ta một viên đan dược để tạm thời ổn định lại vết thương, giờ lại cảm thấy không cần thiết. Sư đồ loạn luân, khiến cho chính đạo trong thiên hạ phải hổ thẹn.”

Cái gì!

Lời của Đan Thu Lộ khiến cho tu sĩ ở dưới khiếp sợ khôn cùng, những tu sĩ của Ngự Thú Tông đều kinh hãi ra mặt, “Sao có thể chứ?”

“Lẽ nào ta còn nói bừa hay sao? Trong bụng của người phụ nữ này, đã có cốt nhục của hắn.”

Mặc dù chưa đầy một tháng, nhưng bà là một vị tông sư đan dược, với bản lĩnh của bà thì vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status