Ấn Công Đức

Chương 196 : Chương 196TỰ BẠO



Đỗ Chi Kỳ không ngờ nữ tu Nguyên Anh kỳ này lại có thể tránh thoát, lại càng không lường được kiếm khí của Mục Cẩm Vân lại có thể chém bay quạt của mình. Y còn muốn ra tay, bỗng nhiên sắc mặt đột ngột thay đổi, hai Độ Kiếp kỳ của Đan Phù Tông tới rồi!

Mèo trắng đã sắp không chống chịu nổi, y không thể trì hoãn hơn nữa, nhất định phải đi!

Cuối cùng, Đỗ Chi Kỳ không duy trì vẻ ngoài của Mộc Viễn nữa, dung mạo của y đột ngột thay đổi, sát khí quanh người tăng lên vùn vụt. Một chiếc áo choàng màu đen tung ra từ trong tay áo y, chỉ trong chớp mắt đã tạo nên một đám mây đen che kín cả bầu trời. Ngay sau đó, y đưa tay tóm lấy Mộc Phi Nhạn, tay khác bắt quyết, định thi triển phù độn quang vạn dặm!

Hiện giờ ma đạo thế yếu, một lão ma đầu người người đòi đánh như y có thể sống đến tận bây giờ, điều đó đủ để minh chứng rằng bản lĩnh chạy trốn của y mạnh mẽ đến nhường nào.

Một khi nhận ra không đánh lại nổi, y lập tức vứt bỏ tất cả mà nhanh chân chạy trốn. Y không báo thù nữa, cũng mặc kệ đan dược sư muốn bắt lấy. Chỉ cần còn mạng sống, sau này có thể từ từ tính sổ.

“Đỗ Chi Kỳ!”

“Không ngờ lại là ngươi!” Đan Thu Lộ lạnh lùng quát lên, khiến cho vô số người phải run rẩy trong lòng.

Nhưng mây đen dày đặc, trước mắt mọi người chỉ là một vùng tối om, căn bản không nhìn thấy rõ tình hình.

Ngược lại nguyên thần của Tô Lâm An có thể nhìn thấy, nhưng nàng không chen chân vào. Chẳng qua nàng đã đốt đan hoàn luyện từ lúc trước. Ngòi nổ này, hòa lẫn với độc trong cơ thể Đỗ Chi Kỳ, có thể khiến y đau đến mức sống không bằng chết.

Bắt đầu thối rữa từ nơi mà y muốn trọng chấn hùng phong nhất, đến ngay cả phân thân mèo trắng kia cũng không thoát nổi.

Năm đó nàng bị truy sát nên chưa giết chết y. Ngàn năm sau, nàng sẽ không để y có thêm cơ hội sống sót nào nữa. Có điều Đỗ Chi Kỳ đã là Độ Kiếp kỳ, độc dược của nàng cũng không thể nhanh chóng kết liễu hắn đến vậy, ít nhất phải qua vài ngày mới xong. Cho nên lúc này Đỗ Chi Kỳ muốn chạy trốn, Tô Lâm An căn bản không thèm quan tâm.

Đằng nào chả chết, chạy thì cứ chạy đi. Tướng chết như vậy, chết ở đây thì dọa người quá, không chừng độc trong cơ thể y còn khiến người ta nhìn ra manh mối gì, vẫn nên chết xa một chút thì hơn.

Nào ngờ phù độn quang của Đỗ Chi Kỳ còn chưa sáng lên hoàn toàn.

Y đề phòng trăm chỗ, lại chẳng phòng được người phụ nữ cả người lạnh ngắt được y ôm ở trong lòng.

Mộc Phi Nhạn chỉ còn lại một bàn tay. Vào lúc này, bàn tay đó cầm lấy phù độn quang mà y kẹp trong tay.

Do sự ngăn trở của Mộc Phi Nhạn, phù độn quang của y chưa sáng lên hết. Đỗ Chi Kỳ nhìn cánh tay từng ôm chặt lấy mình, mày hơi nhíu, chỉ hỏi lại một câu: “Ngươi muốn ta chết?”

Tâm tình y vô cùng buồn bực, mắt đỏ rực ngay tức khắc, chân mày cũng nhăn chặt lại.

Nàng vừa liều chết cứu y, không thèm suy nghĩ đỡ cho y một kiếm.

Hiện giờ, khi biết y là ma tu rồi, lại ra tay ngăn cản y rời đi?

Hay cho một câu chính tà không đội trời chung!

Để lỡ trong phút chốc, con mèo trắng đang ngăn chặn hai Độ Kiếp kỳ đã bị thương, khóe miệng Đỗ Chi Kỳ cũng có máu chảy ra. Nhưng y lại không hề thấy đau đớn, trái lại lồng ngực cảm thấy vô cùng khó chịu. Y lại lạnh lùng hỏi: “Vừa rồi còn bảo vệ ta, giờ biết ta là ma tu thì lập tức muốn giết ta?”

Bàn tay kia của Mộc Phi Nhạn run rẩy không ngừng.

“Ta biết, ta biết...”

“Ta biết ngươi là ma tu...” Từng giọt nước mắt rơi lã chã, bờ môi trắng bệch của Mộc Phi Nhạn cũng bị cắn nát, nàng lẩm bẩm: “Ta chỉ không biết ngươi là Đỗ Chi Kỳ.”

Dâm tu ma đạo Đỗ Chi Kỳ.

Nữ tu chết trong tay y nhiều không kể xiết, hài cốt có thể chất lên thành núi.

Chẳng ngờ kẻ nàng yêu lại là một người đàn ông như vậy, nàng còn mang thai đứa con của y, một lòng muốn bảo vệ y, thà rằng mình chết đi cũng muốn y được sống.

Rốt cuộc nàng đã làm những gì đây?

Nước mắt Mộc Phi Nhạn lã chã như mưa, bàn tay đang nắm lấy phù độn quang vẫn không hề buông ra. Trong lòng Đỗ Chi Kỳ biết thời gian của y không nhiều, y có thể cứ vậy vứt luôn người trong lòng rồi tự mình chạy trốn, y thậm chí có thể nghiền nàng thành tro bụi chỉ trong nháy mắt. Nhưng chính y cũng không biết vì sao, y chỉ hỏi: “Ngươi có buông ra không?”

“Có phải ngươi muốn ta chết không?”



Bàn tay đang nắm lá bùa độn quang dần thõng xuống, đôi mày nhíu chặt của Đỗ Chi Kỳ mới giãn ra. Nàng yêu y, vì y mà nàng bằng lòng vứt bỏ tính mạng của mình, còn có gì mà không thể từ bỏ chứ?

Ngay giây sau, Mộc Phi Nhạn bỗng nâng người dậy, dùng cánh tay còn lại ôm chặt lấy eo của Đỗ Chi Kỳ.

Đồng thời nàng dựa đầu vào lồng ngực y, lầm bầm nói: “A Viễn.”

Phù độn quang của Đỗ Chi Kỳ lại phát sáng lần nữa. Tuy việc trì hoãn một chút thời gian đã khiến y bị thương rất nặng, nhưng để trốn đi thì không vấn đề gì. Nào ngờ lồng ngực y bỗng nóng rực, một lực xung kích yếu ớt khiến bước chân của y khẽ loạng choạng, miễn cưỡng lui lại phía sau nửa bước nhỏ.

Đỗ Chi Kỳ không thể tin được nhìn đôi tay trống rỗng của mình. Thứ y nhìn thấy, là vết máu, còn có chút tro bụi, trừ những thứ đó ra thì không còn bất cứ gì khác.

“Ha.” Y cười khan một tiếng, cổ họng phát ra những tiếng khục khục, giống hệt như con mèo đang phát ra những tiếng gầm nhẹ uy hiếp. Mà mèo trắng đang đánh nhau với hai Độ Kiếp kỳ trong không trung cũng sững lại ngay tại chỗ.

Có phải người phụ nữ này bị ngu không?

Nàng vậy mà lại tự bạo trong lòng y.

Y chính là Độ Kiếp kỳ, nàng tự bạo trong lòng y chỉ như gãi ngứa. Y không đau cũng chẳng ngứa, đến ngay cả lá chắn hộ thể của y cũng không nổ nổi.

Tiếng cười của Đỗ Chi Kỳ càng lúc càng lớn, y cười đến mức chảy cả nước mắt. Nhưng chỉ thoáng chốc, y lại ôm lấy trái tim mình, tiếng cười dần biến thành tiếng khóc. Việc nàng tự bạo thật sự không có tác dụng gì sao? Rõ ràng lá chắn linh khí vẫn không bị phá, thế nhưng vì sao trái tim y lại đau đến vậy, sao lại đau đến vậy, giống như vừa bị mạnh mẽ nổ tung một lỗ hổng thế này?

Đỗ Chi Kỳ vừa khóc vừa cười, vẻ mặt điên dại, mèo trắng ở trên đầu phát ra tiếng gào thảm thiết, liều mạng đánh nhau. Tức thì trời đất mịt mù, cát bay đá chạy khắp mọi nơi, vô số uy áp lan rộng ra bốn phương tám hướng, khiến những người khác chỉ lo bảo vệ đến tính mạng, căn bản không dám chú tâm vào cuộc chiến này.

Không quá một nén hương, gió bão dần dừng lại. Đợi đến khi đám mây đen kia tản ra, mọi người nhìn thấy con mèo trắng kia đã đầu lìa khỏi thân, còn Đỗ Chi Kỳ thì ngã trên đất, trong tay còn cầm một viên Cố Linh Đan.

Mộc Phi Nhạn tự bạo nguyên thần, hủy diệt bản thân đến vô cùng sạch sẽ.

Thứ duy nhất trên người y có liên quan đến nàng, chính là viên đan mà nàng cũng tham gia vào việc luyện chế, cũng là viên Cố Linh Đan mà y định tặng cho nàng.

Đỗ Chi Kỳ là ma đầu, pháp bảo trữ vật trên người y chắc chắn có không ít đồ tốt. Đan Thu Lộ và Đan Lâm Thụ liên thủ tấn công ma đầu Đỗ Chi Kỳ, tất nhiên là muốn đoạt lấy chiến lợi phẩm. Nhưng Tô Lâm An nhìn ra ánh mắt trống rỗng của lão ma đầu kia có phần không bình thường. Nàng ngẫm nghĩ rồi nhảy xuống khỏi cột Long Đằng, còn đi ra xa hơn một chút.

Cũng vào đúng lúc này, trên người Đỗ Chi Kỳ bùng lên một ngọn lửa.

Ngọn lửa đó có màu xanh lục thăm thẳm. Đoàng một tiếng, vô số đốm lửa nổ tung, ánh lửa màu xanh bắn tung ra khắp nơi như trút nước, ai bị rơi trúng cũng lập tức kêu lên thảm thiết. Hai vị lão tổ của Đan Phù Tông liên kết lại cũng không thể ngăn chặn triệt để được ngọn lửa kia, chỉ đành trơ mắt nhìn không ít tu sĩ ở dưới bị thiêu đốt trong ngọn lửa xanh, người bị trúng kịch độc ngay tức khắc, không tới mấy giây đã biến thành một xác chết thối rữa...

Tô Lâm An: “...”

Nàng đã biết Đỗ Chi Kỳ hung ác từ lâu, lại chẳng ngờ khi y chết còn muốn hại nhiều người đến vậy! Điều quan trọng nhất là, y không được tính là bị nàng hạ độc mà chết, hình như nàng cũng chẳng được bao nhiêu công đức?

Làm sao bây giờ, đắng lòng quá đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status