Ấn Công Đức

Chương 20 : BÀ LÃO



Tô Lâm An lại ngó nghiêng ấn Công Đức được khảm trong nguyên thần của mình. Điểm sáng trên phiến lá xanh lại nhiều hơn một chút, cũng chẳng biết sao lại có nữa. Chắc không phải lấp cái lỗ kia cũng được tính là làm chuyện tốt đấy chứ? Hay đã giải thoát cho đứa bé kia?

Ấn Công Đức lại chẳng cho nàng chút gợi ý nào, điều này khiến nàng mù mờ vô cùng, tích công đức cũng chẳng dễ chịu gì.

Nghĩ ngợi một hồi, Tô Lâm An lại nhìn về phía tằm Cô Tô Thiền, hai mắt bỗng rực sáng.

Cô Tô Thiền này đã sống hơn ngàn năm, không chừng lại biết chuyện gì đó cũng nên.

Nàng vừa nghĩ như vậy liền vui vẻ, thế nhưng muốn hỏi cũng chẳng hỏi được, vì nàng có nói thì Tiểu Thiền cũng chẳng nghe thấy, chỉ có thể đợi Mục Cẩm Vân tỉnh lại rồi giúp chuyển lời.

Tô Lâm An nhắm mắt lại dưỡng thần.

Trời sáng, Mục Cẩm Vân mở mắt ra, trông khí sắc hắn cũng không tệ, có điều sắc mặt lại trắng nhợt. Hắn thu dọn đồ đạc, đổi quần áo, rời khỏi thạch thất, vừa định đi, Tô Lâm An liền gọi, “Này, này, đừng quên, kiếm, kiếm, kiếm!”

Thanh kiếm vẫn đang cắm trên Việt Linh Ca, nhìn vô cùng ghê tởm.

Mục Cẩm Vân: “...”

Mặt hắn cứng đờ, cẩn thận rút thanh kiếm ra, nhìn vết máu trên thân kiếm cũng không chịu nổi mà nôn khan một cái. Tiểu Thiền thấy hắn khó chịu liền chủ động cầm lấy thanh kiếm, cẩn thận tỉ mỉ lau sạch thay hắn.

Khi Tiểu Thiền lau kiếm, Tô Lâm An ở bên làu bàu, “Cẩn thận, cẩn thận nhé, hỏng bây giờ.”

“Ối, sắp gãy rồi, nhẹ nhẹ thôi.”

Tiểu Thiền không khỏi cảm thấy có chút lạnh sống lưng, động tác của nó lại càng nhẹ nhàng hơn, cầm kiếm như đang bưng bảo vật hiếm có.

Đợi lau sạch xong, nó mới theo Mục Cẩm Vân rời đi.

Vừa chịu đựng qua một đêm trăng tròn nên Mục Cẩm Vân hiện tại rất yếu. Lúc trèo từ giếng cây ra, đúng lúc ánh nắng mặt trời chiếu xuống, khiến gương mặt trắng nõn của hắn gần như trở nên trong suốt, có thể thấy rõ mạch máu màu xanh dưới mí mắt hắn.

Thiếu niên tái nhợt gầy yếu, thế nhưng thứ hắn cầm trong tay lại là đầu của gia chủ Trương gia.

Hắn từng bước từng bước xuống núi, đứng trước cửa trấn Thanh Thủy, cất cao giọng nói: “Đầu của Trương Thanh Phương đã ở đây, kẻ nào chống cự, giết không tha!”

Trấn Thanh Thủy vốn là một đám hỗn loạn tụ tập.

Thế lực Trương gia không nhỏ, dù có xảy ra chuyện, tu sĩ vẫn nhiều hơn hai nhà còn lại rất nhiều. Hứa gia không tận lực ra tay, vẫn luôn ở thế quan sát. Tu sĩ Sở gia đều là tu sĩ tu luyện thuật Luyện Thể, cũng chẳng thể chiếm được thứ tốt gì từ tay những tu sĩ còn lại của Trương gia. Chém chém giết giết một đêm, song phương vẫn chưa phân thắng bại, mà Sở gia giờ lại có vẻ như đã ở thế hạ phong.

Tu vi không bằng người khác, công pháp cũng kém hơn, pháp bảo trong tay cũng thua người ta, có thể trụ được tới giờ, đơn giản chỉ là vì đã hết đường lui, bắt buộc phải kiên trì.

Trong lòng tất cả đều rõ, nếu như người trở lại là Trương Thanh Phương, vậy thì Sở gia coi như xong.

Cũng như vậy, nếu như người trở lại là đệ tử kiếm tu của Tàng Kiếm Sơn, vậy thì Sở gia bọn họ liền một bước lên mây!

“Cố gắng chống đỡ!”

“Ít nhất, phải đợi kết quả chứ! Chết cũng phải chết cho rõ ràng.”

Vào đúng lúc này, một giọng nói từ trời cao truyền tới, vang vọng khắp cả trấn Thanh Thủy.

“Đầu của Trương Thanh Phương đã ở đây, kẻ nào chống cự, giết không tha!”

Trận đấu kịch liệt dần đến hồi kết.

Gia chủ Sở gia, ông của Sở Tài Nguyên cười lớn một tiếng, “Các huynh đệ, cùng ta diệt sạch Trương gia!”

Sở gia thế như chẻ tre chém giết thẳng vào Trương gia. Không quá nửa ngày, tu sĩ Trương gia kẻ bị giết, kẻ bị cầm tù, thế gia tu chân đệ nhất trấn Thanh Thủy cứ vậy mà bị xóa tên hoàn toàn.

Sau đó, Sở gia quy phục Tàng Kiếm Sơn thay thế Trương gia, trở thành thế gia tu chân đứng đầu trấn Thanh Thủy.

Mà vào lúc này, Mục Cẩm Vân hô phong hoán vũ ở trấn Thanh Thủy đã trên đường quay lại Tàng Kiếm Sơn.

Hắn đã chọn được một pháp bảo phi hành trong kho bảo vật của Trương gia, hiện tại đang ngồi trên một phiến lông vũ màu tím bay về Tàng Kiếm Sơn.

Phiến lông vũ rất lớn, hắn ngồi ở một góc, Tiểu Thiền đeo gùi ngồi trên đầu nhọn của phiến lông. Tô Lâm An thì ngồi giữa hai người họ, hai tay chống trên phiến lông, hai chân để ra ngoài, không ngừng lắc lư mũi chân, dáng vẻ nàng lúc này trông thật ngây thơ đáng yêu. Nhưng thực ra, nàng chẳng chạm được vào thứ gì, cũng có nghĩa là nàng chỉ đang làm bộ như vậy, tự mua vui cho chính mình.

Sau khi chuyện ở trấn Thanh Thủy được xử lý xong, Tô Lâm An phát hiện lá cây trong ấn Công Đức lại sáng hơn một chút, giờ phiến lá đã sáng được một phần ba, điều này khiến tâm trạng nàng vô cùng vui vẻ. Rất mong chờ sau khi phiến lá này được thắp sáng toàn bộ, liệu có phải sẽ có bất ngờ gì cho nàng không.

Tô Lâm nghiêng đầu hỏi Mục Cẩm Vân: “Ngươi không quản chuyện ở núi Kỳ Liên nữa sao?”

Phong ấn tử khí ở đó bằng củ cải dù gì cũng chẳng an toàn, nếu như có thể giải quyết triệt để, lá cây trong ấn Công Đức của nàng sẽ sáng thêm một mảng lớn!

Mục Cẩm Vân lạnh lùng nói: “Ta sẽ thuyết phục sư phụ của ta, dời tông môn tới núi Kỳ Liên.”

Tiểu Thiền đang ngồi ngoan ngoãn, hỏi: “Vân ca ca đang nói chuyện với muội sao?”

Mục Cẩm Vân lắc đầu, cầm lấy thanh kiếm gãy trong tay, nói: “Kiếm linh, ngươi không nhìn thấy.”

Tiểu Thiền tò mò nhìn thanh kiếm hỏi: “Kiếm linh trông như thế nào ạ?”

Mục Cẩm Vân nhìn Tô Lâm An đang ngồi thong dong đắc ý. Bỗng nhớ lúc ở trong thạch thất, khi hắn phá cửa ra, có một cô gái chậm rãi bước tới, yên lặng mỉm cười với hắn, đôi mắt lung linh mê người, tự cho là đúng mà quyến rũ hắn.

Chỉ có điều, hắn hoàn toàn thờ ơ với cô ta. Lúc đó trong đầu hắn đã xẹt qua một ý nghĩ, cô gái này còn chẳng đẹp bằng lão quái vật, loại hàng này mà cũng dám thi triển mị thuật?

Lão quái vật này, thực ra cũng rất xinh đẹp.

Tô Lâm An cười khanh khách nhìn Mục Cẩm Vân, đợi hắn miêu tả hình dáng mình. Nàng thấy hắn hồi lâu vẫn chưa tìm được từ ngữ thích hợp, bèn biến ra một chiếc gương cầm tay, vừa soi gương vừa nói: “Mày liễu như núi, mắt như thu thủy, da trắng như sứ...”

Còn chưa nói xong, đã nghe thấy Mục Cẩm Vân khóe miệng mang ý cười nói: “Là một lão quái vật sống mãi không chết.”

“Ồ, sao thanh kiếm tàn tạ như vậy, chắc kiếm linh cũng già lắm rồi. Có phải là một ông lão không?” Tiểu Thiền lo lắng nhìn thanh kiếm, “Ông kiếm à, ông đã tàn tạ như vậy rồi, còn thể chịu được bao lâu nữa?” Sau đó chân thành nói, “Cháu có thể nhả ra linh khí, sau này cháu sẽ dùng linh khí để tẩm bổ cho ông, khiến ông sống lâu hơn.”

Nói ai già hả!

Mặt Tô Lâm An đầy vẻ mất hứng.

Mục Cẩm Vân lắc đầu, “Là bà lão.”

Tô Lâm An: “...”

.

“Ngươi giúp ta hỏi nó, nó đã sống hơn ngàn năm rồi, vậy ngàn năm trước ở đây đã xảy ra chuyện gì?” Tô Lâm An lười đấu võ mồm với Mục Cẩm Vân, nói thẳng vào chính sự.

Mục Cẩm Vân như có điều suy nghĩ liếc nàng một cái, chuyển lời của Tô Lâm An cho Tiểu Thiền.

Tiểu Thiền lắc đầu đáp, “Trước đây ta không có linh thức, mấy năm trước mới có linh thức liền biến hình luôn, sau này lại sống nương tựa cùng ông.”

Chuyện của ngàn năm trước, sao nó biết được chứ.

Được rồi, chuyện này đành hỏi thăm sau vậy, Tô Lâm An có chút thất vọng, bay tới một bên ngẩn ngơ nhìn trời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status