Ấn Công Đức

Chương 208 : Chương 208KÉO CHÂN



Tô Lâm An tiếp tục tu luyện. Sau khi chịu đựng thêm được mấy ngày, cuối cùng cơ thể này của Tô Lâm An cũng đột phá lên được Trúc Cơ kỳ. Sau khi đột phá, nàng không tiếp tục tu luyện nữa mà nghỉ ngơi nửa ngày. Dưới sự che chở của Sơn Hà Long Linh, cơ thể tàn tạ của nàng cũng xem như đã lành hẳn miệng vết thương.

Sơn Hà Long Linh cực khổ nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng về lại trong biển ý thức của nàng, sau khi vào trong đó thì ôm lấy hoa Đa Tình của nó không rời tay. Đã mấy ngày liền không chăm sóc, mấy chiếc lá non khó khăn lắm mới nuôi ra được đều héo cả rồi.

“Vất vả rồi.” Lúc trước vốn Sơn Hà Long Linh cũng được lợi không ít. Nó vốn là một con rồng nhỏ sắp chết, sau khi vào ấn Công Đức được hưởng lợi thì mới hồi phục lại được chút chút. Nhưng nó vẫn luôn dùng linh khí của chính mình để nuôi hoa, giúp này giúp nọ, để bảo vệ nguyên thần của Tô Lâm An mà mỗi lần cũng đều dốc hết toàn bộ sức lực. Bởi vậy tuy lần này được hưởng lợi nhiều, nhưng lại không rõ ràng như Khoa Đẩu Hỏa. Sau đó nó vừa mới có sức sống hơn một chút, lại phải cứu cơ thể mới của Tô Lâm An và đứa trẻ kia. Thêm cả việc Tô Lâm An tu luyện xảy ra sự cố, nhất định phải không ngừng tu bổ cơ thể của nàng, lúc này Sơn Hà Long Linh thật sự là mệt gần chết.

Nó vốn bay trong biển ý thức, dùng móng ôm lấy hoa Đa Tình, kết quả bay tới bay lui, vì lao lực quá độ nên đã đáp xuống bên cạnh ấn Công Đức, cứ thế dựa vào ấn Công Đức ngủ thiếp đi. Ngay cả câu “Vất vả rồi” của Tô Lâm An, Sơn Hà Long Linh cũng không hề nghe thấy.

Nó ngủ say đến mức phát ra tiếng ngáy, từ trong mũi còn có bong bóng khí nhỏ phập phồng bay ra. Bong bóng đó đụng vào ấn Công Đức, nổ bụp một tiếng khiến Tô Lâm An nhìn vừa cảm thấy buồn cười vừa đau lòng.

Khoảng thời gian này, thật sự là may mà có Sơn Hà Long Linh.

Nói lời cảm ơn với Sơn Hà Long Linh trong lòng xong, Tô Lâm An cúi đầu liếc lại chính mình, sau đó dùng Thanh Phong Quyết để làm sạch quần áo trên người một cách khó khăn. Đợi những vết máu dày đặc kia biến mất, Tô Lâm An nhận ra chiếc áo dài trên người mình đã vô cùng rách nát, đặc biệt là vạt dưới bị cắt thành mấy mảnh, đã sắp không che nổi bắp đùi.

Nàng dứt khoát xé một dải nhỏ ra buộc lại phần eo của chiếc áo bào rộng, rồi xé những dải vải ở dưới thành mớ tua rua lộn xộn không theo quy tắc. Sau đó nàng xử lý đơn giản một chút, khiến cho chiếc áo bào màu xám đã trở thành một chiếc váy thắt eo xẻ cao để lộ đùi. Nàng túm gọn tóc lại, dùng nhánh cây búi lên cao, cả người trông có tinh thần hơn đôi phần.

Đợi làm xong mọi chuyện, Tô Lâm An còn làm ra một tấm gương nước rồi soi ngắm theo bản năng. Sườn mặt của cô bé này rất gầy, lộ ra xương gò má rất cao, thoạt nhìn quá mức khí khái. Tuy rằng nàng không hài lòng cho lắm, nhưng trước mắt điều kiện có hạn, chỉ có thể như vậy thôi.

Đợi sau khi thu dọn xong, Trình Nhất Hiên cũng ra khỏi trạng thái tu luyện. Sau khi cậu nhóc nhìn thấy Trình Nhất Tinh thì đầu tiên là mừng rỡ, sau đó cúi đầu nói: “Tỷ tỷ, tỷ mặc quần áo của đệ đi.”

Nói xong, Trình Nhất Hiên bèn cởi áo ngoài trên người ra.

Cậu bé hơi ngại ngùng nhìn tỷ tỷ, chỉ cảm thấy ở nơi tối tăm này, cặp đùi trắng nõn kia rõ ràng vô cùng nổi bật. Điều này khiến cho cậu bé hơi phiền não. Đã nhìn thấy cả đùi người ta rồi, cậu, có phải cậu cần chịu trách nhiệm hay không? Không, không, cậu... Còn lâu cậu mới thích tỷ ấy.

“Không cần đâu.” Tô Lâm An nào biết cậu nhóc còn chưa mọc đủ lông này đang nghĩ gì trong đầu. Nàng nhíu mày nhìn ra ngoài rồi nói: “Chúng ta đi dọc theo con sông này, xem có thể tìm được đường ra không.”

Chẳng rõ vì sao, nàng luôn cảm thấy nơi này không ổn lắm, có lẽ là do trực giác của nàng đối với mối nguy hiểm. Cho dù hiện giờ tu vi của Tô Lâm An chỉ mới là Trúc Cơ kỳ, nàng vẫn vội vã muốn rời đi.

Nàng vốn định dạy Trình Nhất Hiên một pháp quyết ẩn thân, nhưng hiện giờ thì không lo nổi nữa. Thằng bé cũng chẳng phải là Mục Cẩm Vân, ai mà biết phải mất bao lâu mới học được chứ. Nhưng giờ, nàng không dám ở lại đây thêm nữa.

“A!” Đầu tiên Trình Nhất Hiên ngây ra, sau đó gật đầu răm rắp. Cậu nhóc đi nhặt cây gậy lúc trước, kết quả khi nhặt lên lại ố một tiếng, “Đá Nguyệt Quang của đệ đâu?”

Tô Lâm An: “...”

Đá Nguyệt Quang đã bị nàng lấy xuống làm nguyên liệu cho trận pháp.

“Dùng thần thức nhìn đường đi.” Tô Lâm An hờ hững nói, “Vết thương đã hồi phục rồi, lẽ nào vẫn không thể dùng thần thức sao?”

“Nhưng dùng thần thức vẫn rất tối.” Trình Nhất Hiên lẩm bẩm khẽ một câu nhưng vẫn mở rộng thần thức, sau đó cậu nhóc nói: “Ôi, đằng trước có nhiều hài cốt quá.”

Hóa ra đoạn đường mà cậu bé đi qua đều có. Cậu bé giẫm lên đống hài cốt ấy, còn tưởng rằng là đá sỏi! Cậu bé bị kinh sợ, vươn tay tóm luôn lấy cánh tay Tô Lâm An, nắm chặt không buông.

Tô Lâm An: “...”

Đừng nói gì hết, nhiều năm như vậy, nàng thật sự chưa từng gặp trường hợp nào thế này. Người duy nhất có chút điểm tương đồng chính là Sở Tài Nguyên ngày trước, có điều Sở Tài Nguyên chỉ là động cái liền khóc, không phải làm gì cũng sẽ ỷ lại vào người khác. Nói một cách nghiêm khắc thì, hắn chỉ không khống chế được nước mắt của mình mà thôi.

Thằng bé này yếu ớt đến mức nào chứ? Có điều, xem ra vừa rồi trong lúc Trình Nhất Tinh hôn mê, cậu nhóc dám ra ngoài tìm nước uống thì chứng tỏ cậu nhóc cũng không nhát gan đến mức ấy. Chỉ có điều cậu lại coi người tỷ tỷ này như là một nơi để dựa vào hoàn toàn theo bản năng. Chỉ cần có tỷ tỷ ở đây, nhóc mập này sẽ nhát gan ngại chuyện.

Điều này cũng chứng minh rằng, Trình Nhất Tinh ngày trước đối xử rất tốt với cậu bé này, thay cậu chống cả một vùng trời, nên mới có thể xảy ra tình huống như vậy. Cũng đúng, trong cơ thể cô bé có đến hai trứng trùng cổ Phệ Tâm, mà nhóc đầu xoăn này không có. Trên người cô bé đầy vết thương nặng, còn nhóc đầu xoăn này bị thương khá nhẹ. Những điều này cho thấy, để cứu cậu bé, Trình Nhất Tinh nguyện hi sinh chính bản thân mình.

Thế nhưng, Trình Nhất Tinh đó đã biến mất rồi.

Khi Tô Lâm An làm rối gỗ, có thể nguyện ý bảo vệ Nam Ly Nguyệt giống rối gỗ, điều này khiến cho luồng nguyên thần kia của tiên linh không hề tiêu tan. Lúc này Tô Lâm An không biết liệu có phải nguyên thần của Trình Nhất Tinh còn tồn tại một xíu chút hay không, nhưng nàng có thể khẳng định rằng, ít nhất trong lúc này, nàng sẽ không mặc kệ mọi thứ để bảo vệ nhóc đầu xoăn.

“Đi thôi!” Đứa bé này dán vào người nàng như không có xương, khiến huyệt Thái Dương của Tô Lâm An giật nảy.

Nhất định phải cứng rắn với thằng nhóc này, nếu không thì sao họ có thể thoát ra được. Hiện giờ cơ thể này của nàng chỉ cần không cẩn thận là nổ tung, giống như một con búp bê vải rách, thực sự không thể nhường nhịn nó quá mức.

“Tỷ tỷ, đệ sợ!” Cậu nhóc thật sự sợ hãi, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, đôi chân nhỏ cũng run lên bần bật. Cậu cúi đầu liếc nhìn đôi chân đang không ngừng run của mình, nói lí nhí: “Hay là tỷ cõng đệ nhé?”

Tô Lâm An hít một hơi thật sâu, “Này đầu xoăn, có phải ta đã từng nói với ngươi, ta chẳng nhớ nổi điều gì hết hay không.” Nàng dùng ngón tay chỉ vào đầu mình, “Nguyên thần của ta bị hao tổn, ký ức thất lạc, hoàn toàn không thể nhớ ra được ngươi là ai.”

Trình Nhất Hiên bị gọi là đầu xoăn vẫn nắm lấy tay Tô Lâm An, bàn tay còn lại thì sờ lên mái tóc xoăn xoăn của mình. Trên mặt cậu bé lộ vẻ căng thẳng, đôi mắt màu xanh đã ầng ậng nước, hàng mi dài vừa chớp thì nước mắt đã rơi xuống.

“Tỷ...”

Tô Lâm An ngắt lời, lạnh lùng nhìn nhóc đầu xoăn, “Tuy rằng ngươi nói ta là tỷ tỷ của ngươi, nhưng chúng ta nhìn đâu có giống nhau, mà ta cũng chẳng có chút ấn tượng nào về ngươi cả.”

“Đối với ta mà nói, hiện giờ ngươi chỉ là một người lạ.”

“Nếu như ngươi cứ kéo chân (cản trở) ta như vậy...” Tô Lâm An nói với giọng điệu không tốt, “Vậy thì xin lỗi, ta chỉ có thể tự mình rời đi thôi.” Nói xong, cánh tay nàng hơi dùng sức, muốn đánh văng nhóc đầu xoăn này ra. Lại không ngờ rõ ràng tay cậu bé bị chấn động đau đến khó nhịn, nhưng vẫn cố sống cố chết tóm chặt lấy cánh tay nàng, “Tỷ tỷ, tỷ tỷ...”

Sau khi gọi liền hai tiếng, nhóc đầu xoăn mới đỏ mắt nói: “Ta không làm cản trở tỷ, ta tóm lấy tay tỷ.”

“Đệ không kéo chân tỷ, đệ nắm lấy tay tỷ có được không.”

Thấy tỷ tỷ vẫn nghiêm mặt, bờ môi mỏng mím chặt lại như ngậm một thanh kiếm lạnh lẽo, trong lòng cậu bé thấp thỏm vô cùng, chỉ có thể hơi buông lỏng tay ra. Nhưng nếu buông ra hẳn thì cậu vẫn rất sợ. Nghĩ ngợi một hồi, Trình Nhất Hiên nắm lấy dải vải mà Tô Lâm An cố tình chọn ra làm đai lưng, “Chúng, chúng ta nương tựa vào nhau nhiều năm đến vậy. Tỷ, tỷ không thể vứt bỏ đệ lại một mình.”

Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng đó, cậu bé miễn cưỡng lấy hết dũng khí, nói lắp bắp: “Đệ không nắm tay tỷ nữa, đệ nắm mảnh vải này. Nắm mảnh vải mà cũng không được sao?”



“Ngươi thích thì cứ nắm đi. Nhưng ta nói trước, nếu ngươi gây cản trở, ta sẽ không cứu ngươi đâu.”

Nói xong, Tô Lâm An mở trận pháp mà nàng đã bố trí ra, sau đó cẩn thận đi về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status