Ấn Công Đức

Chương 210 : Chương 210KIẾN MỘC



Tô Lâm An nén cơn giận xuống, cười với nhóc đầu xoăn.

“Được thôi, ta đi đằng trước. Vậy đợi lát nữa ta đi rồi, con quái vật ở trong tối tỉnh dậy, người mà nó cắn sẽ là ngươi chứ không phải ta.”

Trình Nhất Hiên ngó nghiêng khắp nơi, sau đó lắc đầu, nói: “Không có quái vật mà. Trong chỗ tối kia làm gì có quái vật.”

Đúng vậy, Tô Lâm An nhìn thấy con dị thú kia ở đằng xa bằng thần thức, còn Trình Nhất Hiên không nhìn thấy. Đối với cậu nhóc mà nói, tất nhiên là những thứ không rõ trong khe nứt kia còn đáng sợ hơn. Vì vậy, cậu bé vẫn kiên quyết để tỷ tỷ đi trước dò đường, còn mình chỉ dám ở sau lưng.

Gió bão sắp tới, thời gian để nàng suy nghĩ không còn nhiều.

Nếu đã như vậy, thì cứ nghe theo ý trời đi.

Dù sao nàng là nữ ma đầu, lúc này sự nhẫn nại của nàng đã tụt về mốc không rồi. Tô Lâm An vận chuyển linh khí, tự thi triển pháp thuật ẩn thân cho mình rồi phủ cả lên Trình Nhất Hiên và mình một lớp chắn phòng ngự. Thực lực của cơ thể này vừa lên Trúc Cơ, những điều nàng có thể làm cũng không nhiều, mà dùng nhiều pháp thuật linh quyết thì cơ thể sẽ lại chảy máu nứt toác, mùi tanh chắc chắn sẽ kích thích dị thú hơn, bởi vậy Tô Lâm An không dám làm quá nhiều.

Tiếc rằng pháp quyết ẩn thân này là loại giấu chính mình vào giữa trời đất, hoàn toàn mất đi cảm giác tồn tại, không thể đồng thời thi triển trên người khác, nhất định phải tự vận chuyển tâm pháp mới có thể tạo nên hiệu quả giấu trời gạt đất thật sự. Mà nhóc đầu xoăn lại không học được, nếu có thể học thì nguy hiểm sẽ giảm đi rất nhiều.

Tô Lâm An thở dài trong lòng, sau đó cẩn thận lại gần khe nứt kia.

Trình Nhất Hiên đi theo sau Tô Lâm An, vẫn nắm chặt lấy đai lưng trên người nàng. Cậu bé nín thở tiến về phía trước, đã lo lắng đến mức sắp đi cùng tay cùng chân.

Dị thú chưa tỉnh.

Tô Lâm An cũng rất căng thẳng. Nàng đi tới chỗ khe nứt, chống tay sang hai bên, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên. Vào lúc nàng muốn chui vào khe nứt đó thì nghe thấy Trình Nhất Hiên kinh ngạc thốt lên: “A! Gió, gió đuổi tới nơi rồi!”

Sau lưng chính là vòi rồng đang nhanh chóng cuốn tới chỗ họ đang đứng. Rõ ràng cơn cuồng phong đó đang ở trong bóng tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nó cuốn đi hết mọi thứ xung quanh, giống như nhổ cả ngọn núi lên.

Cậu nhóc sợ đến mức mềm nhũn cả người, chân cũng không bước nổi, chỉ dùng tay ôm chặt lấy eo tỷ tỷ, suýt chút nữa kéo Tô Lâm An từ mép khe nứt xuống.

Tô Lâm An thi triển pháp quyết nên cả người vốn đau đớn vô cùng, bị cậu nhóc kéo như vậy thì cảm thấy da thịt như bị lột xuống một lớp, đau đến mức nàng phải hít vào một hơi lạnh. Đang nghiến răng ý bảo Trình Nhất Hiên mau đi theo, thì Tô Lâm An nhận ra con dị thú ở chỗ tối tăm kia bỗng ngẩng đầu dậy.

Trong bóng tối, nó mở trừng mắt, đôi mắt đỏ rực giống như hai chiếc đèn lồng đỏ ở trong bóng tối. Sao số tên nhóc khốn kiếp Mục Cẩm Vân kia lại đỏ đến vậy chứ, hoàn toàn không làm kinh động con quái vật kia? Phải biết rằng, thần thức của Mục Cẩm Vân khi đó cũng không mạnh mẽ là bao, chắc chắn hắn không biết được trong bóng tối còn giấu thứ này. Hoặc có lẽ, khi hắn tới thì con quái vật đó không ở đây?

Cảm giác được tầm nhìn của dị thú chuyển qua đây, Tô Lâm An rùng cả mình.

Vào lúc này, nàng không còn do dự gì nữa, quyết đoán đánh văng tay của Trình Nhất Hiên, mau chóng trèo vào khe nứt. Nhưng vào khoảnh khắc Tô Lâm An đã bò vào khe nứt đó, nàng cảm nhận được ấn Công Đức trong biển ý thức khẽ rung lên. Ngay lập tức, một luồng sức mạnh khổng lồ đè thẳng xuống, khiến cho cả người nàng đột nhiên rớt xuống dưới. Đôi tay đang đỡ ở hai bên khe nứt hoàn toàn không bám được, bịch một tiếng lăn thẳng tới bên chân Trình Nhất Hiên.

Khoa Đẩu Hỏa đang co mình dưới ấn Công Đức để củng cố lại ngọn lửa cũng bừng tỉnh dậy từ trạng thái tu luyện. Sức mạnh khổng lồ kia khiến cho việc tu hành của nó bị cưỡng chế cắt đứt. Nó thò một chút lửa ra ngoài, mắng lớn: “Tô Lâm An, ngươi lại làm chuyện ngu xuẩn gì để ấn Công Đức ra tay trấn áp hả?”

Khoa Đẩu Hỏa ngó ra ngoài một cái, cũng quang quác kêu lên: “Gió lốc ở kẽ nứt? Thú Hư Không Thực Căn! Khốn kiếp, sao ngươi lại gặp phải cái thứ này chứ?”

Nguyên thần của Tô Lâm An rất đau, trên đầu như đang đeo một cái vòng kim cô khiến đầu nàng đau như sắp nứt ra.

Nàng không rảnh để giải thích với Khoa Đẩu Hỏa, mà vươn tay tóm lấy bả vai Trình Nhất Hiên, nhanh chóng để lại một dấu ấn thần thức trong người cậu bé rồi nói ngay: “Sau khi ra ngoài, tới một nơi tên là trấn Thanh Thủy. Trong tiềm thức sẽ có một giọng nói chỉ hướng cho ngươi.”

Mục Cẩm Vân đã từng chui ra từ đây, sau đó được chưởng môn Tàng Kiếm Sơn nhặt về. Tu vi của chưởng môn Tàng Kiếm Sơn không cao, cả đời ông ta không hề đi tới chỗ nào quá xa, điều này chứng tỏ, sau khi ra khỏi đây thì đã cách Tàng Kiếm Sơn và trấn Thanh Thủy không quá xa.

Trong người cậu bé có dấu ấn thần thức do Tô Lâm An để lại. Trong tình huống cách nhau không quá xa, bán tiên khí Vũ Thương của nàng có thể chỉ đường cho cậu bé, để cậu bé tới được trấn Thanh Thủy, tìm kiếm sự che chở.

Khi đang nói chuyện, Tô Lâm An đã dùng một tay túm lấy Trình Nhất Hiên, dồn sức ném mạnh cậu bé vào khe nứt, đồng thời gào lên: “Đi mau!”

Trình Nhất Hiên đầu tiên là ngây ra, sau đó mới nhìn thấy hai ngọn đèn lồng đỏ từ nơi tối tăm kia đang nhanh chóng lại gần. Không rõ vì sao, trên đầu vai của tỷ tỷ hiện lên một đốm lửa nhỏ. Lúc này cậu bé mới biết, ngọn đèn lồng kia rốt cuộc là thứ gì!

“Hung thú!”

Cơ thể khổng lồ, bề ngoài xấu xí, khắp cả người là từng tầng da nhăn nheo, trên người còn có một lớp chất nhầy kỳ quái buồn nôn, khiến cả người Trình Nhất Hiên lạnh toát, cánh tay chống lên vách đá đang run rẩy dữ dội.

Trong lòng Tô Lâm An đầy lửa giận, bèn quát lên: “Ta đánh lạc hướng nó, ngươi mau chạy đi!” Nói xong, nàng lại tung ra một chưởng, sóng khí tiếp tục đẩy Trình Nhất Hiên lên trên. Cậu bé dùng cả tay cả chân để trèo lên, khe nứt kia không hề sâu, không bao lâu sau đã có thể nhìn thấy lối ra. Đợi khi Trình Nhất Hiên chui ra ngoài, cậu bé nhận ra cái gọi là khe nứt này hình như là một kẽ đất không nổi bật trên một mảnh ruộng cạn. Cậu bé cũng không nghĩ ra được, không ngờ mình lại trốn ra từ khe nứt kia.

Cậu bé quỳ bên miệng khe nứt, kêu lên: “Tỷ tỷ, tỷ mau lên đây!”

Đợi một hồi lâu, trong khe nứt kia vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Cậu bé khóc đến mức mặt đầy nước mắt, cuối cùng mới gào lớn về phía khe nứt: “Tinh Nhi, ngươi không phải là tỷ tỷ của ta. Ngươi là kiếm nô mà người nhà sắp xếp cho ta, ngươi là vợ nuôi từ bé của ta. Chỉ cần ngươi sống sót trở về, ta nhất định sẽ lấy ngươi. Ta lấy ngươi.”

“Ta không ghét bỏ ngươi, không chê ngươi không xinh bằng tiểu sư muội của ta đâu.”

Tô Lâm An ở dưới: “...”

Nàng có thể nghe thấy tiếng khóc của Trình Nhất Hiên, nhưng nàng hoàn toàn không rảnh để đáp lại. Hiện giờ nàng đang “náu” mình trong nếp nhăn trên làn da của thú Thực Căn, khắp cả người đều bị chất nhầy màu xanh bao lại, bẩn đến mức nàng sắp không thở nổi.

Thú Thực Căn quanh năm sống ở nơi tối tăm, mắt không thể chịu nổi sự kích thích từ ánh sáng. Khoảnh khắc Khoa Đẩu Hỏa nhảy ra, ánh sáng chói lọi tức thì bừng lên. Bị đốm lửa đó soi rọi, thú Thực Căn buộc phải nhắm mắt, nước mắt cũng chảy ra. Tô Lâm An nhân cơ hội nhảy lên lưng nó. Nàng hiện giờ, có lẽ chỉ tương đương với một con bọ chét.

Thú Thực Căn tỉnh dậy, nhưng lại không phải vì tiếng động do nàng và Trình Nhất Hiên tạo ra, mà là bởi ngọn núi đang sụp đổ kia.

Tô Lâm An đã sớm nhận ra núi này có điều cổ quái, nhìn là núi nhưng không phải núi. Cho tới lúc này, nàng mới nhận ra được, ngọn núi đó thực ra là một đoạn rễ, hay nói một cách chính xác hơn, là một đoạn rễ cây.

Khắp thiên hạ này chỉ có một loại cây khổng lồ đến vậy.



Kiến Mộc.

Cây thần nối liền thượng giới và hạ giới - cây Kiến Mộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status