Ấn Công Đức

Chương 215 : Chương 215TỶ THÍ



Về chuyện có nên để lại đứa trẻ này hay không, trong lòng Diệp Vạn Không vẫn mâu thuẫn.

Tô Lâm An lại bình tĩnh không ngờ.

Dù sao thì với trạng thái hiện giờ của nàng, sao có thể trốn khỏi bàn tay của Độ Kiếp trung kỳ đó chứ, chẳng bằng lảm nhảm vài câu với ấn Công Đức: “Ngươi nói xem nếu như ông ta bóp nổ đầu ta, thì có phải ta sẽ được đổi một cơ thể mới không?”

“Hay là ta cũng bay màu theo luôn?”

Lá cây trên ấn Công Đức đã xanh hơn không ít, đã sắp được hơn nửa. Nhưng trừ việc cứu Trình Nhất Hiên ra, dạo gần đây Tô Lâm An không hề làm chuyện gì khác. Nàng thấy ấn Công Đức không đáp lời, lại nói: “Những công đức này ở đâu ra vậy? Cứu mạng đứa bé này mà có thể tích được nhiều thế sao?”

Thoạt nhìn thì đứa bé này cũng đâu có gì đặc biệt, trái lại còn khá khiến người ta ghét bỏ nữa!

Nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Chẳng lẽ là đám người Nam Ly Nguyệt làm việc thiện?”

“Ngươi cũng nói gì đi chứ. Đầu ta sắp bị lão già này vuốt thành hói rồi đây này.” Tô Lâm An vô cùng cạn lời, “Ông ta tưởng đang xoa đầu chó chắc?”

Một đại lão Độ Kiếp kỳ lại xoắn xuýt đến vậy. Thích giết thì giết, không giết thì buông tay, đúng là phiền phức!

Đang lúc nàng oán thầm, Diệp Vạn Không cuối cùng đã buông tay ra, “Thôi thôi, trong hoàn cảnh đó, để sống sót, ngươi không còn sự lựa chọn.”

“Còn có thể dũng cảm quên mình cứu Trình Nhất Hiên ra, điều này chứng tỏ lòng ngươi vẫn sáng.” Sau khi nói xong, ông lại rút cây sáo ra thổi, mãi cho đến khi linh thuyền tới gần Kiến Mộc mới ngừng lại.

“Nhất Hiên, Nhất Tinh, tỉnh dậy đi, chúng ta tới nơi rồi.” Diệp Vạn Không cất cây sáo lại, ánh mắt nhìn về phía trước rồi nói chậm rãi.

Trình Nhất Hiên dụi mắt mấy cái mới mở ra. Vừa mở mắt, cậu bé đã ồ lên một tiếng, sau đó vội vàng đưa tay đẩy Tô Lâm An bên cạnh, “Tỷ tỷ, tỷ mau nhìn, mau nhìn kìa!”

Tô Lâm An giả vờ mơ màng mở mắt. Nàng ngẩng đầu lên đã thấy một cây cổ thụ chống trời cực lớn. Thân cây to đến mức không thể trông thấy giới hạn, nhìn qua căn bản không thể nhìn được hết ngọn cây. Nếu như không phải còn có thể nhìn thấy lá trên những nhánh cây nhỏ, thì không ai tin nổi đây là một cái cây.

Người của Vạn Tượng Tông ở trong hốc cây sao?

Tô Lâm An biết Vạn Tượng Tông nằm ở nơi giao nhau giữa thượng giới và hạ giới, nhưng chỉ là đọc được trong sách cổ. Vạn Tượng Tông này, Tô Lâm An cũng mới tới lần đầu. Lúc này nhìn thấy, vẻ kinh ngạc trên mặt Tô Lâm An tuy rằng phần lớn là cường điệu lên, nhưng cũng có mấy phần là thật.

Nàng không gào lớn như Trình Nhất Hiên, mà bờ môi hơi hé, ánh mắt lấp lánh.

Diệp Vạn Tông quét mắt qua người hai đứa nhỏ, nói: “Trình Nhất Hiên, đợi nhập tông môn rồi, nhất định phải chín chắn một chút, chớ có động chút đã giật mình.”

Trình Nhất Hiên ngoan ngoãn cúi đầu, đáp: “Đã rõ, thưa tiền bối.”

Linh thuyền dần lại gần đại thụ, không bao lâu sau, đã lái vào một cái kết giới có thể thấy được bằng mắt thường. Đợi vào hẳn kết giới thì không thể nhìn thấy đại thụ nữa, dưới chân bọn họ là một dòng sông đầy ánh sao chảy xuôi, trong lòng sông có vô số cá nhỏ màu sắc rực rỡ, còn có một lượng lớn đá quý tô điểm ở đó. Linh thuyền trôi trên mặt sông, bóng thuyền màu xanh lục ánh xuống sông, hấp dẫn vô số con cá nhỏ ào tới, như đang muốn cắn lấy phiến lá xanh này vậy.

Có lẽ là mãi không cắn được, nên có con cá màu sắc sặc sỡ nhảy vọt từ làn nước lên, rơi thẳng xuống linh thuyền.

“Đây là thái ngọc trong linh hà. Mỗi người mới nhập môn đều sẽ đi qua dòng linh hà này, có được càng nhiều thái ngọc thì chứng tỏ tư chất của ngươi càng tốt, càng được tông môn coi trọng.

Diệp Vạn Không chưa nói gì, tu sĩ trên con thuyền ở gần đó đã chủ động giới thiệu, giọng nói cũng truyền từ ấy tới.

Trên chiếc linh thuyền kia có tổng cộng bảy người, tuổi không tính là lớn. Tu sĩ lên tiếng có vẻ ngoài khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, cốt linh hơn trăm tuổi, tu vi đã đạt đến Nguyên Anh kỳ, cũng coi như là một thanh niên tài tuấn.

Quần áo mà bọn họ đang mặc là đồng phục của đệ tử Vấn Đạo Tông, điều này lại khiến Tô Lâm An hơi kinh ngạc.

Sao người của Vấn Đạo Tông cũng tới đây?

“Vậy khi Vương sư huynh tới thì được bao nhiêu thái ngọc? Chắc chắn là nhiều lắm!” Một cô gái của Vấn Đạo Tông ở trên thuyền hỏi người đàn ông vừa lên tiếng kia, trên mặt đầy vẻ sùng bái.

Vương Khanh An cười khẽ, “Không nhiều, cũng chỉ có một trăm bảy mươi miếng thái ngọc mà thôi.” Tuy vẻ mặt hắn quả thật rất hờ hững, không hề có chút kiêu căng nào, nhưng ánh mắt lại luôn dừng ở cô gái đang ngồi yên tĩnh ở cuối thuyền. Tiếc rằng cô gái kia không hề nhìn hắn, chỉ cúi đầu chống má suy nghĩ chuyện gì đó.



Vương Khanh An hỏi: “Tiểu sư muội đang ngây ra làm gì vậy?” Hắn cười khẽ một tiếng, “Thái ngọc sắp nhảy lên mặt muội rồi đó!”

Quả nhiên, một con cá nhỏ sặc sỡ nhảy vọt lên từ làn nước, khiến nước bắn tung tóe lên mặt tiểu sư muội vẫn đang cúi đầu kia. Nàng luống cuống bắt lấy con cá đó, chỉ thấy nó đã biến thành một miếng linh ngọc màu lam ở trong tay nàng. Ánh mắt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc, “Đây, đây đúng là thần kỳ thật.”

“Mọi người đừng thất thần nữa, hãy tóm chặt lấy thái ngọc của mình đi.” Vương Khanh An đứng ở đầu thuyền đón gió, hắn cất cao giọng nói: “Ở bên còn có linh thuyền của Ngự Thú Tông đó. Hay là, chúng ta tỷ thí xem sao?”

Phía bên phải linh thuyền của họ còn có một chiếc linh thuyền khác, đệ tử ngồi ở trên đó mặc đồng phục của Ngự Thú Tông, trên linh thuyền còn có không ít linh thú. Lúc này nghe thấy lời đề nghị của Vương Khanh An, những người bên đó đều ngẩng đầu lên.

Người phụ nữ trẻ tuổi dẫn đầu Ngự Thú Tông mặc quần áo làm bằng da thú, một bím tóc dài được cuốn trên cổ. Nàng giơ tay, vòng tay được kết từ răng thú trên cổ tay lắc một cái, phát ra tiếng kêu đinh đang, “Tỷ thí thì tỷ thí, cược năm mươi miếng thái ngọc!”

“Được!”

Nàng vừa dứt lời đã thấy một chiếc linh thuyền nhỏ bơi qua.

Có người lên tiếng hỏi: “Các ngươi tỷ thí không?”

Sau đó lại thấy trên thuyền có một người đàn ông trung niên thoạt nhìn bình thường không có gì đặc biệt, còn có hai đứa trẻ, người đề nghị tự cười một tiếng: “Thôi thôi, coi như ta chưa nói.”

Tu vi của Diệp Vạn Không quá cao, ông cũng không phô bày thực lực của chính mình, bình thường khi đối đãi với người khác cũng cực kỳ ôn hòa, lúc này nhìn như một người đàn ông trung niên nho nhã. Chẳng ai có thể nhìn ra được vị này là một Độ Kiếp kỳ.

Trong tay Trình Nhất Hiên đã nắm được hai miếng thái ngọc, đều là chúng tự nhảy lên, cậu bé nói đầy phấn khởi: “Tỷ thí thì tỷ thí, so đấu thế nào?” Nói ra thì thằng nhóc này cũng là công tử thế gia, bình thường trong nhà được mọi người vây quanh, nào chịu được ánh mắt xem nhẹ của người khác.

“Ngươi cũng muốn đấu sao?” Diệp Vạn Không quay đầu hỏi Trình Nhất Hiên,

cậu nhóc bèn gật đầu lia lịa.

“Nếu như cuối cùng các ngươi không thu được đến năm mươi miếng thái ngọc thì sao?” Diệp Vạn Không cũng không ngăn cản. Ông cảm thấy đứa bé trai này tuy rằng đã trải qua biến cố lớn nhà mất người vong, nhưng tính cách vẫn dễ kích động. Có điều, khi vừa ông tìm đến thì cậu bé cũng đang thất hồn lạc phách, vẫn là sau khi tìm được cô bé này thì nó mới hoạt bát trở lại. Xem ra là từ trước tới nay nó vẫn luôn dựa vào người tỷ tỷ này mới sống được. Thằng bé đã có người đáng tin cậy để dựa vào.

“Vậy chúng ta được bao nhiêu thái ngọc thì đưa hết cho họ là được.” Trình Nhất Hiên chẳng thèm suy nghĩ đã trả lời.

“Một mình ngươi có thể quyết định được sao?” Diệp Vạn Không hơi nhíu mày.

“Trong nhà chúng ta là ta...” Vừa nói tới đây, không biết vì sao, Trình Nhất Hiên bỗng cảm thấy sau lưng lạnh toát. Cậu nhóc quay đầu nhìn tỷ tỷ vẫn đang im lặng ngồi khoanh chân phía sau, hơi lo lắng hỏi: “Tỷ tỷ, chúng ta tham gia có được không?”

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Vạn Không mới thoáng yên lòng. Nếu như thằng bé thật sự không thèm quan tâm đến cô bé này mà tự tiện đồng ý, thì ông sẽ không mở cửa sau cho thằng nhóc, để cho thằng nhóc này đi làm tạp vụ ngay lập tức.

Tô Lâm An gật đầu, “Được thôi.”

Lời của nàng vừa dứt, Vương Khanh An ở bên kia đã mở miệng: “Chúng ta cũng không bắt nạt các ngươi, cứ chia đều theo đầu người. Phía chúng ta, ta đã từng tới rồi nên không thể thu hút thái ngọc được nữa, là sáu người. Ngự Thú Tông cũng như vậy. Đến cuối cứ tính bình quân đầu người...” Tầm mắt của hắn dừng trên người Diệp Vạn Không, “Mời vị đại thúc này làm chứng.”

“Được.” Diệp Vạn Không gật đầu đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status