Ấn Công Đức

Chương 216 : Chương 216THỨ NHẤT



“Được.” Diệp Vạn Không bị gọi là đại thúc gật đầu đồng ý.

Tô Lâm An liếc Vương Khanh An kia một cái, trong lòng cười lạnh ha ha.

Tuy rằng Vương Khanh An dùng chữ “mời”, nhưng tay lại không hề giơ lên. Đối đãi với trưởng bối mà dùng dáng vẻ như vậy đúng là quá vô phép. Nếu như thằng nhóc này biết vị đại thúc mà hắn tiện miệng gọi ấy là một Độ Kiếp kỳ, không biết trên mặt sẽ có biểu cảm gì.

Tiếp đó, các tu sĩ trên thuyền mở hoàn toàn kết giới của linh thuyền ra, vận chuyển linh khí quanh người, muốn dùng tất cả mọi cách để thu hút cá sặc sỡ trong làn nước.

Trên linh thuyền của Ngự Thú Tông còn có một con chim cốc, sở trường của nó chính là bắt cá. Nó vọc luôn đầu vào lòng sông, mở cái miệng to hút mạnh đám cá nhỏ trong sông. Thấy rất nhiều ánh cầu vồng chui vào miệng, chim cốc mừng rỡ lên thuyền. Chủ nhân của nó không che giấu nổi vẻ hớn hở trên mặt, hỏi: “Xem nào, bắt được bao nhiêu con?”

Kết quả chim cốc mở miệng nhổ ra, trong miệng lại trống rỗng, chẳng có lấy một con cá sặc sỡ nào.

“Đã nói rồi, cá này chỉ tự đưa mình đến. Nếu như có thể bắt được, há chẳng phải cá trong sông đã bị bắt hết từ lâu rồi sao.” Vương Khanh An bật cười giải thích, lại nói: “Ôi, phía tiểu sư muội lại có một con nhảy lên kìa.

Người phụ nữ mặc đồ da thú của Ngự Thú Tông nhíu mày lại, hạ thấp giọng quát: “Mau chóng ngồi tĩnh tọa điều hòa hơi thở, vận chuyển linh khí!”

...

Trên chiếc thuyền nhỏ của Diệp Vạn Không, Trình Nhất Hiên đã ngồi khoanh chân xuống điều hòa hơi thở. Nhưng nó không thể tĩnh tâm, vừa vận chuyển linh khí lại vừa quan sát đàn cá nhỏ. Thấy không có con cá nào nhảy lên, cậu bé vô cùng sốt ruột.

“Vừa rồi không vận chuyển linh khí mà cũng có cá nhỏ, sao giờ lại không có?”

Rõ ràng là vừa rồi có một con cá nhỏ nhảy lên, tay nó vẫn còn đang cầm miếng ngọc đây. Nếu không phải vậy, nó lấy đâu ra tự tin lớn đến vậy để khiêu chiến với người khác chứ.

Diệp Vạn Không nói: “Đám cá sặc sỡ này, thỉnh thoảng ta cũng sẽ dùng linh khí để nuôi. Vừa rồi là do ngửi thấy hơi thở của ta nên nó mới nhảy lên.”

Ông mỉm cười nhìn Trình Nhất Hiên, “Hiện giờ, ta đã che giấu hơi thở trên người.”

Trình Nhất Hiên thấy trên chiếc thuyền bên cạnh đã có rất nhiều cá, nhất thời hơi sốt ruột. Kết quả vừa sốt ruột là bị loạn khí, tâm pháp vận hành bị cưỡng ép cắt đứt, còn ho khan mạnh mấy tiếng. Đợi đến khi muốn vận khí lại lần nữa, nó liền cảm thấy đan điền hơi đau nhói, cuối cùng không chịu được cơn đau đó, không muốn tiếp tục hành khí nữa.

Nó chỉ có thể dùng đôi mắt long lanh nhìn Tô Lâm An.

Tô Lâm An: “...”

Tô Lâm An nhìn thằng nhóc rồi nói: “Đợi sau khi tâm pháp của ngươi vận chuyển được một vòng, ta sẽ bắt đầu.”

Nào ngờ Trình Nhất Hiên lại lắc đầu, “Không được không được. Dù sao chúng ta cũng sẽ thua, cũng không thể thu được năm mươi miếng thái ngọc, thua rồi thì phải đưa hết thái ngọc ra. Vậy chúng ta đừng tiếp tục thu hút mấy con cá đó nữa, dù sao thì thu được cũng phải đưa cho người khác mà.”

Nó giơ thái ngọc đang cầm trong tay ra, “Chúng ta chỉ có hai miếng thái ngọc, tới lúc đó thua cũng chỉ đưa họ hai miếng này thôi!”

Lời này khiến Diệp Vạn Tông nhíu chặt mày lại, ngay cả Tô Lâm An cũng bị ngỡ ngàng bởi ý nghĩ này của Trình Nhất Hiên. Tuy rằng lời nó nói rất có lý, nhưng trên con đường tu hành mà không biết cầu tiến như vậy, thật sự tốt hay sao?

Đúng là trước kia đứa bé này đã bị chiều hư ở trong nhà rồi, hay nên nói là, nó bị Trình Nhất Tinh đã chết chiều hư?

Phải biết rằng, khi ở dưới vách núi đó, khi Trình Nhất Tinh thoạt nhìn như không thể sống nổi, đứa trẻ này còn rất dũng cảm, dám một mình ra ngoài tìm nước cho tỷ tỷ. Nhưng nàng vừa tỉnh, nó lại trở thành một đứa hèn nhát không có chút tiền đồ nào, chỉ biết cản đường người khác.

Tô Lâm An bèn nói: “Vận chuyển tâm pháp.”

“Tỷ tỷ...” Trình Nhất Hiên nhíu chặt mày, ôm lấy vị trí đan điền của mình, “Đau.”

Tô Lâm An tiếp tục nói: “Ta đã nói rồi, ta không nhớ ra ngươi. Đợi sau khi nhập tông môn, mong Diệp tiền bối hãy tách chúng ta ra.”

Nghe thấy lời này, Trình Nhất Hiên quýnh lên ngay, kinh ngạc nói: “Tỷ tỷ, sao tỷ có thể vứt bỏ ta lại!”

Diệp Vạn Không lập tức gật đầu, nói: “Được.”

“Ta vận hành, ta vận hành là được chứ gì!” Trình Nhất Hiên nghiến răng bắt đầu vận hành tâm pháp. Cơn đau từ đan điền khiến cho đầu thằng nhóc toát đầy mồ hôi, nhưng không biết có phải vì sợ bị vứt bỏ hay không, nó vẫn nghiến răng nhịn lại. Đợi sau khi linh khí vận chuyển xong một vòng, quả nhiên có vài con cá bảy màu nhảy lên thuyền, nó tóm lấy rồi đếm, vui mừng nói: “Năm con, năm con rồi.”

Diệp Vạn Không cũng hơi ngạc nhiên. Tư chất của đứa trẻ này chỉ có thể coi là tàm tạm, vậy mà vận chuyển linh khí một vòng lại thu hút được những năm con cá?

Tô Lâm An đã có tính toán trong lòng.

Khi ấy ở dưới đáy vực, Trình Nhất Hiên tu luyện trong linh khí do Sơn Hà Long Linh nhả ra rất lâu. Sơn Hà Long Linh chí thuần chí thiện, hơi thở của nó được linh vật trong thiên hạ yêu mến vô cùng, cho dù chỉ lộ ra một tia mà người khác không thể nhận ra, thì đám cá sặc sỡ ở gần trong dòng sông này vẫn có thể bắt được, tất nhiên có thể hấp dẫn chúng chủ động lên thuyền.

“Tỷ tỷ, đến lượt tỷ rồi.” Trình Nhất Hiên nói, hơi dương dương tự đắc.

Trên hai con thuyền cách đó không xa đã có không ít thái ngọc, mọi người đều dốc hết sức lực để thu hút những con cá trong làn nước. Tô Lâm An ngẫm nghĩ, duỗi tay vào trong nước, cứ vậy dựa vào mép con thuyền nhỏ, bàn tay thi thoảng lại nghịch nước.

Đây chính là điểm tốt của linh thuyền rất nhỏ này.

Những con thuyền khác to lớn đến vậy, những người ngồi ở trên thuyền không thể đưa tay vào trong nước.

“Dùng tay bắt không được đâu.” Trong lòng Diệp Vạn Không còn thiên vị cô bé này một chút, nhắc nhở một câu với ý tốt. Thế nhưng vừa dứt lời, ông đã nhìn thấy vô số con cá sặc sỡ nhỏ bơi qua theo hướng tay của cô bé. Mặt nước bị chúng chen chúc đến dày đặc, màu sắc rực rỡ khiến người ta hoa cả mắt.

Tô Lâm An nhấc tay ra khỏi làn nước rồi đặt lên đùi. Tức thì đàn cá kia nối tiếp nhau nhảy lên người nàng. Chỉ trong nháy mắt, cả người nàng đã bị ngọc thạch đè xuống, giống như bị chôn trong ngôi mộ làm từ ngọc thạch.

Chôn vùi người ta còn chưa xong, một lượng cá sặc sỡ lớn nhảy lên thuyền, chỉ một lúc sau cả con thuyền đã chứa đầy ắp ngọc thạch, những người khác đã không còn chỗ đứng. Chỉ thấy chiếc thuyền dần biến lớn, nhưng dù có lớn đến bao nhiêu thì vẫn có cá nhảy vào trong. Diệp Vạn Không còn chưa kịp nói chuyện đã nhận được truyền âm của một người phụ nữ: “Làm cái gì đấy, cá trong sông bị các ngươi bắt sạch rồi!”

Diệp Vạn Không lập tức cảm thấy nhức đầu, liền để con thuyền tăng tốc, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua linh hà. Đợi đến khi cập bến, Tô Lâm An mới ngoi đầu ra từ đám thái ngọc kia. Nàng thấy hươu Thông Linh đang dùng ánh mắt long lanh nhìn mình thì bèn cầm thái ngọc nhét vào miệng nó: “Ăn đi ăn đi, chảy hết nước miếng rồi kìa.”

Hươu Thông Linh nhai thái ngọc rôm rốp, giống như đang ăn đậu vậy.

“Ngươi...”

“Đây là chuyện gì chứ?”

Bên bờ đã có một hàng người đứng đó. Bọn họ dò xét Tô Lâm An kỹ càng một hồi. Có điều khi dùng thước linh khí để kiểm tra tư chất, mọi người đều phát hiện tư chất của nàng thật sự rất cao, vì vậy mới nói: “Tư chất này vô cùng nghịch thiên, không ngờ rằng chúng ta cũng có lúc nhìn lầm.”

“Thu hút được bao nhiêu thái ngọc, có đếm hay chưa?” Số lượng ngọc thạch này phải đăng ký. Bên bờ có một tấm bia đá, ở trên đó khắc tên của một người, sau tên là một chuỗi số.

Diệp Linh Vận, một ngàn chín trăm tám mươi hai.

Diệp Linh Vận là lão tổ đã phi thăng lên thượng giới từ lâu của Vạn Tượng Tông. Vào năm sáu tuổi, vị ấy đã thu hút được một ngàn chín trăm tám mươi hai miếng thái ngọc trên dòng linh hà kia, là người giữ kỷ lục về số thái ngọc thu được của Vạn Tượng Tông.

“Không đếm được nữa...” Diệp Vạn Không liếc con hươu Thông Linh đang ra sức nhai ngọc, “Con hươu này, ít nhất cũng phải ăn mấy trăm miếng rồi.”

Người phụ nữ dẫn đầu ở bên bờ bước nhanh tới, dùng thần thức quét một lượt, nói: “Ba vạn hai ngàn một trăm miếng!” Tầm mắt của người đó dừng trên hươu Thông Linh. Cả người hươu Thông Linh chợt lạnh, chỉ cảm thấy cái bụng như đang bị một ánh nhìn lạnh lùng cắt mở, chân cẳng mềm nhũn ra, vội vàng chật vật núp đầu ra sau lưng Tô Lâm An.

“Trong bụng hươu có hai trăm mười miếng.”

Vừa ăn xong vẫn chưa kịp tiêu hóa, trong bụng của hươu Thông Linh có ánh sáng sặc sỡ. Dùng thần thức nhìn kỹ có thể phân biệt ra được rốt cuộc có bao nhiêu miếng thái ngọc.

Kết quả vừa tuyên bố xong, Tô Lâm An tất nhiên hoàn toàn xứng đáng trở thành người đứng thứ nhất. Chỉ có điều vào lúc này, mọi người đều không chú ý đến nàng mà chỉ vây quanh tấm bia đá kia, vẻ mặt vô cùng xoắn xuýt.

Thái ngọc của cô bé vượt quá lão tổ, theo lý mà nói thì nên khắc tên cô bé trên bia đá. Nhưng hiện giờ lão tổ đã là đại năng thượng giới, xóa tên của lão tổ đi...

Không được đâu nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status