Ấn Công Đức

Chương 218 : Chương 218CHẾT RỒI



Tô Lâm An đi lấy quần áo đồng phục theo sự chỉ dẫn của Dư Tiểu Châu, còn có một miếng thẻ ngọc và một cây thước sắt.

Trong thước sắt chính là những nội quy cần phải tuân thủ sau này khi gia nhập Vạn Tượng Tông. Có rất nhiều giáo điều cứng nhắc, sau khi nàng quét mắt qua thì đã nhớ được hết, đặt cây thước sang một bên.

Thẻ ngọc thì có một bộ công pháp tu luyện, còn có những việc mà đám đệ tử bọn họ cần làm trong khoảng thời gian tới đây.

Nàng được phân vào cùng với những đệ tử nội môn mới vừa được thu nhận gần đây, vốn dĩ là tròn một trăm người, hiện giờ lại thêm nàng và Trình Nhất Hiên thành một trăm lẻ hai. Một trăm người khác đều là những thiếu nam thiếu nữ có tư chất ưu tú ở khắp châu Vân Lai, phải trải qua vô vàn các thử thách khó khăn và thông qua một loạt khảo nghiệm mới có thể vào, hơn nữa đã chia ra thành mười nhóm. Mỗi nhóm đều đã chọn ra một người dẫn đầu, mọi người có lẽ cũng đã cọ xát cùng nhau khá ổn, bỗng nhiên lại có thêm hai người có vẻ như là đi cửa sau, chắc chắn bọn họ đều không vui vẻ gì.

Lần tất cả các đệ tử cùng nghe trưởng lão trong tông môn giảng bài tiếp theo chính là mười ngày nữa. Ngày đó nàng và Trình Nhất Hiên sẽ chọn một nhóm để gia nhập, nếu không thì những cuộc thí luyện sau này sẽ phải tự vượt qua một mình.

Tô Lâm An còn lâu mới thèm ở chung với đám con nít mười mấy tuổi, nàng đã quyết định sẵn sẽ một mình một nhóm.

Sau khi ghi nhớ kỹ những điều ở trong thẻ ngọc, giờ Tô Lâm An mới bắt đầu dùng thái ngọc để tu luyện. Nàng chia thái ngọc ra thành từng phần, Sơn Hà Long Linh, Khoa Đẩu Hỏa, lông vũ nhỏ, thậm chí là hươu Thông Linh vừa thu phục cũng được chia cho một phần, còn lại bao nhiêu là của nàng. Tô Lâm An cầm lấy thái ngọc hấp thụ linh khí, sau đó đau đến mức cả người đẫm mồ hôi, trên làn da thấm ra máu giọt, hoàn toàn không dám tu luyện một cách thoải mái. Vì vậy, qua mấy ngày, tu vi của nàng khó khăn lắm mới có thể lên được thêm một tầng.

Vẫn nên đợi Sơn Hà Long Linh khôi phục lại rồi tu luyện thì tốt hơn. Nếu như vậy, Sơn Hà Long Linh có thể không ngừng chữa trị cho nhục thân của nàng, nàng sẽ không phải tu luyện đến mức cả người đầm đìa máu me nữa.

Nghĩ vậy nên trong khoảng thời gian tiếp đó, Tô Lâm An tu luyện qua loa hơn. Phần lớn thời gian nàng sẽ dùng để soi gương, đồng thời suy nghĩ về những đan phương có thể khiến mình trở nên xinh đẹp, cùng với nghĩ xem làm sao mới có thể kiếm được nhiều dược thảo đến vậy...

Đợi đến ngày thứ bảy, Diệp Vạn Không xuất hiện ở ngoài động phủ trong rừng Thanh Trúc của nàng.

Diệp Vạn Không không có nhiều thời gian, vừa đến là xách ngay Tô Lâm An tới giữa một hồ nước, giẫm lên lá sen để xuống hồ, đi vào một tòa cung điện băng ở trong nước.

“Trong người ngươi có cổ trùng, giờ tuy rằng vẫn mới chỉ là trứng trùng, nhưng chúng sẽ phát triển theo tu vi của ngươi. Trứng trùng này sẽ dần dần thức tỉnh, có ảnh hưởng tới tính tình và hành vi của ngươi.”

“Khoảng thời gian này, ta đã mời đại sư Văn Dụ điều chế nước thuốc cho ngươi, mong rằng có thể loại bỏ đi cổ trùng trong người ngươi...”

“Đại sư Văn Dụ đó tính tình cổ quái, tới trễ rồi không biết hắn lại định giày vò thế nào nữa. Hắn thường chỉ phối thuốc không lộ mặt, nếu thật sự gặp phải, ngươi cứ hết sức lờ hắn đi là được.”

Nếu không phải vì giải quyết cổ Phệ Tâm này, Diệp Vạn Không cũng chẳng muốn tiếp xúc với Văn Dụ, nhức đầu.

Khi vào băng cung, Tô Lâm An không nhìn thấy người, chỉ thấy trong đại điện lớn có đặt một cái bồn, ở trong đó là nước thuốc bốc lên khí lạnh cuồn cuộn.

Không thấy người, Diệp Vạn Không thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ngươi cứ đi thẳng vào ngâm đi, không cần cởi quần áo.”

Thấy Tô Lâm An nhìn nước thuốc kia hơi kiêng dè, Diệp Vạn Không bèn túm lấy nàng rồi ném thẳng vào bồn, đồng thời nói: “Vô Song, dược hiệu không chờ người.”

Tô Lâm An: “...”

Nước thuốc rất lạnh, lạnh đến mức nàng run cầm cập. Tố chất thân thể của cô nhóc này vốn hơi kém, khiến cho nguyên thần của nàng cũng bị mệt theo. Nàng còn tính thi triển thuật liễm thần, nhưng Diệp Vạn Không lại canh chừng ở bên, nàng cũng không muốn để lộ ra dấu vết gì, chỉ đành cắn răng chịu đựng.

Cứ vậy cố chịu trong hai ngày, Diệp Vạn Không hỏi: “Cảm thấy thế nào rồi? Ở tim có điều gì bất thường không?”

Trứng trùng không thể lấy ra, mà phải dùng nước thuốc kích hoạt nó, sau đó dẫn dụ cổ trùng bò ra khỏi trái tim nàng, cuối cùng nhổ ra từ miệng là được, như vậy thì sẽ có thương tổn nhỏ nhất với nàng. Dù sao thì nàng cũng chỉ là một Trúc Cơ kỳ, mà cổ trùng này còn trở thành nền tảng cho việc tu luyện của nàng, chỉ cần hơi sơ suất là có thể khiến toàn bộ tu vi của nàng bị hủy sạch.

Tô Lâm An lắc đầu, ủ rũ mệt mỏi nói: “Chỉ hơi lạnh một chút thôi.”

“Cũng chẳng còn cách nào khác. Chúng ta đã thử rất nhiều rồi mới phát hiện cổ trùng này thích những nơi lạnh lẽo, lạnh mới có thể kích thích cho chúng trưởng thành. Ngươi, cố gắng chống đỡ thêm nhé?”

Cổ Phệ Tâm thích lạnh?

Trong ký ức của Tô Lâm An, cổ Phệ Tâm không hề có đặc tính như vậy.

Trừ con cổ Phệ Tâm biến dị kỳ lạ trên người Mục Cẩm Vân. Con cổ Phệ Tâm biến dị đó có hàn độc trong người, khi tu vi của Mục Cẩm Vân còn thấp thì nó đã phát ra khí lạnh khiến Tô Lâm An cũng phải ngạc nhiên. Hiện giờ tu vi của Mục Cẩm Vân đã sắp lên tới Độ Kiếp kỳ, cổ trùng trong cơ thể cũng lớn mạnh hơn, hàn độc tất nhiên cũng vượt xa ngày trước.

Nàng thầm kinh ngạc trong lòng, lẽ nào, con cổ Phệ Tâm đó đã thành cổ vương?

Bởi lẽ đó, nó có thể tạo ảnh hưởng tới những con cổ Phệ Tâm khác, khiến cho những con cổ Phệ Tâm khác cũng thích lạnh theo.

***

Khi Tô Lâm An cam chịu số phận, tiếp tục ngâm trong bồn nước thuốc kia, trên linh hà của Vạn Tượng Tông lại có một chiếc linh thuyền mới xuất hiện.

Chiếc linh thuyền đó không lớn, ở trên chỉ có hai người một chim đang ngồi.

Ở phía trước linh thuyền có một con hạc giấy lóe ra ánh sao, nó đang dẫn đường cho linh thuyền.

“Nơi đây là linh hà của Vạn Tượng Tông. Các ngươi tới đây lần đầu, có thể thu hút được thái ngọc trong lòng sông. Thái ngọc này quý giá hơn linh thạch thượng phẩm rất nhiều, tư chất càng cao thì có được càng nhiều. Hiện giờ các ngươi có thể tĩnh tọa điều hòa hơi thở.” Hạc giấy là hạc tiếp đón. Tu sĩ lần đầu tiên tới đây sẽ do hạc giấy dẫn vào, giọng nữ truyền ra từ con hạc giấy này còn rất hoạt bát.

“Ở bên các ngươi còn có một chiếc thuyền lớn, là linh thuyền của Đan Phù Tông, các ngươi có muốn tỷ thí với họ không?”

“Mấy ngày trước có người lấy ít thắng nhiều, thắng vô cùng đẹp luôn đó!”

Hạc giấy nói xong, một tu sĩ ngồi trên thuyền của Đan Phù Tông cười nói: “Cẩm Vân sư huynh được xưng là người đứng đầu trong lứa trẻ tuổi chúng ta, tất cả mọi người trên linh thuyền chúng ta đều phải gọi huynh ấy một tiếng đại sư huynh. Không dám so tài không dám so tài.”

Đan Phù Tông cũng có tổng cộng bảy vị tu sĩ, Sở Nam Huyền và người cộng tác với hắn trong cuộc thi đan đạo lúc trước, Lâm Diệu Thiển, cũng ở trong số đó. Những người còn lại đều là Nguyên Anh kỳ dưới hai trăm tuổi, xứng với câu thanh niên tài tuấn.

Giống như chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, những đệ tử ưu tú ở khắp châu Vân Lai đều tề tựu lại ở Vạn Tượng Tông.

Lâm Diệu Thiển liếc nhìn linh thuyền của Mục Cẩm Vân, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, không kìm được mà hỏi: “Mục sư huynh, tại sao không thấy Trần Vũ U sư muội vậy?”

Trần Vũ U là đệ tử ưu tú của Lượng Kiếm Sơn, trước kia chính một trong song kiều của Lượng Kiếm Sơn, cũng rất nổi tiếng ở châu Vân Lai. Nàng có chút duyên phận với Lâm Diệu Thiển, đã từng cùng trải qua nguy hiểm trong bí cảnh, bởi vậy lúc này không thấy Trần Vũ U xuất hiện, Lâm Diệu Thiển mới hỏi lại theo bản năng.

Mỗi tông môn đều chọn ra bảy người tới Vạn Tượng Tông. Với thực lực của Trần Vũ U, không thể nào không có tên nàng.

“Có phải muội ấy sẽ tới muộn chút không?”

Lúc này Mục Cẩm Vân mới ngẩng đầu lên, thờ ơ liếc nhìn người vừa hỏi chuyện trên thuyền.

Rõ ràng hắn ngồi trên chiếc thuyền nhỏ hơn, vị trí ngồi tất nhiên cũng thấp hơn với người khác, nhưng hiện giờ khi ngước mắt nhìn người khác thì khí thế lại không hề yếu hơn, trái lại còn làm cho người ta cảm thấy vừa cao quý lại vừa thanh lãnh. Dường như ánh mắt đó vừa nhìn qua thì đã có băng tuyết thổi tới, cóng đến mức khiến lòng người rét lạnh.

“Nàng ấy sẽ không đến.” Mục Cẩm Vân đáp.

Lại có người hỏi: “Vậy Hạ Lâu Lan thì sao? Hắn còn nợ ra một chầu rượu đó!”

Lần này Mục Cẩm Vân không ngước mắt lên nữa, khóe môi hơi nhếch, lạnh lùng nói: “Chết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status