Ấn Công Đức

Chương 219 : Chương 219BIẾN THÁI



Kẻ đã đắc tội hắn, còn muốn sống sao? Hạ Lâu Lan bị hắn dùng một kiếm chém thành hai nửa trong cuộc thí luyện của tông môn, nguyên thần tan luôn thành tro bụi, mà chưởng môn vẫn luôn thiên vị y kia lại chẳng dám nhiều lời.

Bọn họ không có chứng cứ trực tiếp, đồng thời cũng e ngại thực lực của hắn. Bọn họ còn mong rằng lần này hắn tới Vạn Tượng Tông có thể mang lại cho Lượng Kiếm Sơn thật nhiều lợi ích, sao có thể nỡ thật sự truy xét đến cùng chứ?

Tu sĩ của Đan Phù Tông đều ngây ra, vẫn muốn hỏi chuyện nhưng lại không dám mở lời.

Vẫn là con hạc giấy dẫn đường kia vỗ đôi cánh rồi nói, “Lần này đệ tử của Lượng Kiếm Sơn chỉ có mình Mục Cẩm Vân qua đây. Có điều, ta cảm thấy một mình hắn có lẽ có thể thắng được tất cả đám người các ngươi đó. Các ngươi phải cố lên.”

“Một mình?” Sở Nam Huyền vẫn luôn không lên tiếng lại như có điều suy ngẫm, nhìn về phía cô gái trông rất xinh xắn đáng yêu ngồi cạnh Mục Cẩm Vân. Rõ ràng là có tới hai người, tại sao hạc giấy lại nói là một người chứ.

“Vị cô nương này không phải là người.”

Thân phận của Tiểu Thiền có thể qua mắt được những tu sĩ của châu Vân Lai, nhưng chẳng thể giấu nổi đại năng của Vạn Tượng Tông. Dù sao thì, Vạn Tượng Tông quả thực có tu sĩ thượng giới, tất nhiên là có thể nhìn ra linh thú biến hình. Linh thú cấp chín cũng không phải là tiên thú, tuy rằng ở thượng giới cũng rất quý giá, nhưng lại không khiến cho người ta phải điên cuồng.

Có điều vào giờ phút này, tuy rằng bọn họ có mấy phần yêu thích với tằm Phù Dung, nhưng cũng không dám làm ra chuyện cướp người đoạt duyên, cùng lắm chỉ khen thêm Mục Cẩm Vân một câu số đỏ, khó trách tốc độ tu luyện lại nghịch thiên tới vậy mà thôi.

Người trẻ tuổi ưu tú đến vậy, bọn họ phải dùng toàn tâm toàn sức để bồi dưỡng.

“Ôi chao đừng tán dóc nữa, mau mau thu hút thái ngọc đi!” Hạc giấy bắt đầu trách móc, lượn quanh linh thuyền một vòng.

Mục Cẩm Vân bắt đầu khoanh chân tĩnh tọa ngay, Tiểu Thiền cũng bắt đầu tu luyện, còn Xích Ngân Tiêu thì ngụp hẳn vào trong nước, lông chim bị nó làm ướt đẫm, lại chẳng bắt nổi một con cá nào.

“Ông đây không tin. Ta chính là cao thủ bắt cá!”

Nó không phục, lại bổ vào lòng sông, chỉ trong giây lát đã trở thành con chim bị ngâm nước. Còn nước sông ở xung quanh cũng bị quấy đục hơn rất nhiều, khiến cho hạc giấy ở đó cười hì hì. Vậy là không được, Xích Ngân Tiêu xù lông lên, “Một con hạc giấy như ngươi mà cũng dám cười nhạo ta, ta xé xác ngươi!”

Vì vậy, nó bèn bỏ việc bắt cá đổi thành bắt chim.

Mục Cẩm Vân và Tiểu Thiền đều mặc kệ nó, cả hai nghiêm túc vận chuyển linh khí. Một lúc sau, có không biết bao nhiêu con cá sặc sỡ chủ động nhảy lên linh thuyền, cá rớt như mưa.

Người của Đan Phù Tông thấy vậy thì chỉ có thể cảm thán trong lòng: “Tên đó đúng là không phải người mà, may mà không so tài với hắn.”

Đợi đến khi cập bến, có một thiếu nữ mặc đồng phục của Vạn Tượng Tông đợi sẵn ở đó. Nàng mặc một bộ váy màu hồng, trên đầu cài hai quả cầu nhung trắng, nhìn chỉ mới mười một mười hai tuổi, tu vi lại cao thâm khó lường. Ít nhất thì đám người Đan Phù Tông hoàn toàn không thể nhìn ra nữ tu này có tu vi thế nào.

Trên mặt thiếu nữ đó đầy vẻ ngây thơ đáng yêu. Nàng hưng phấn phất tay với Mục Cẩm Vân, “Mục Cẩm Vân, người xếp hạng nhất trước ngươi, một mình thu hút được những hơn ba vạn miếng thái ngọc. Ta vừa đếm qua rồi, số thái ngọc các ngươi thu hút được vừa khéo nhiều hơn cô bé đó hai miếng đấy.”

Mục Cẩm Vân hơi nhíu mày.

Lại có người còn cao hơn hắn sao?

Đống thái ngọc này là do hắn và Tiểu Thiền cùng thu hút tới, mà người ở bờ sông vừa nói là, người đứng thứ nhất trước đó một mình có thể thu hút được hơn ba vạn. Điều đó cũng có nghĩa, hắn kém đối phương một nửa.

Mục Cẩm Vân thầm cảm thấy hơi hưng phấn.

Đã rất lâu, lâu lắm rồi hắn chưa thua.

“Nhưng linh thú của ngươi cũng coi là của ngươi, cho nên hiện giờ trên bia đá sẽ khắc tên của ngươi đó.” Cổ tay của thiếu nữ hơi chuyển động, lòng bàn tay hiện ra một cây kim châm, phóng thẳng qua bia đá kia. Còn Mục Cẩm Vân thì nhìn qua theo động tác của nàng, mắt hơi híp lại.

“Vô Song.”

Người đứng hạng nhất kia, tên là Vô Song.

Vô Song này, có liên quan gì với lão quái vật trong ký ức của hắn hay không?

Rõ ràng chỉ là một cái tên, căn bản không rõ tuổi tác, không hay giới tính, lại khiến hắn vô cùng tò mò, gợi nhớ lại hồi ức trong lòng.

Mục Cẩm Vân đưa tay khẽ ấn lên trái tim, thầm nói: “Ngoan ngoãn chút đi.”

Con cổ trùng náu mình trong trái tim, lại mải mê với đoạn tình cảm chưa được cắt đứt duy nhất này.

“Tiểu Cẩm Vân bị đau tim, có cần ta giúp ngươi xem bệnh không?” Thiếu nữ lắc kim châm trong tay, “Ta cũng là luyện đan sư đó.”

Ngữ khí và giọng nói của nàng giống hệt với con hạc giấy dẫn đường kia.

Xích Ngân Tiêu không bắt được hạc giấy, lúc này lại bắt được chính chủ. Lông trên người nó rung lên, đâm thẳng về phía nàng, lại chẳng ngờ nàng chỉ duỗi tay đè nhẹ một cái, Xích Ngân Tiêu đã không thể tiến thêm bước nào, “Chú chim nhỏ, không được nghịch đâu nhé.”

“Ai là chú chim nhỏ chứ, ông đây là chim lớn!”

Tu sĩ Đan Phù Tông vừa lên bờ đều quay mặt qua chỗ khác, đám nữ tu như Lâm Diệu Thiển thì xấu hổ toát mồ hôi, hoàn toàn không ngờ con linh thú này lại tục đến vậy.

Thiếu nữ cũng sững lại, sau đó tay đẩy một cái, lật ngược Xích Ngân Tiêu lại, bụng ngửa lên trời không bò dậy nổi, “Ta là Trâu Đồng Tâm, chưởng viện của viện Đan Y trong Vạn Tượng Tông. Nếu như có chỗ nào khó chịu thì nhớ cứ tới tìm ta nhé.”

Nói xong, nàng nhún mũi chân, dùng chân trần giẫm lên sợi dây lụa rồi nhảy vút lên cao, biến mất chỉ trong nháy mắt.

Sau khi nàng rời đi mới có mấy đệ tử tiếp đón của Vạn Tượng Tông vội vàng đi qua, “Đã để mọi người chờ lâu. Ta sẽ đưa mọi người tới nơi ở của từng người trước. Thủ tục sau đó, tông chủ sẽ tự mình thông báo...”



***

Trong cung điện thủy tinh, Tô Lâm An bỗng lên tiếng: “Có rồi có rồi...”

“Có cái gì rồi?” Diệp Vạn Không vốn đang ngồi tĩnh tọa điều hòa hơi thở, nghe thấy giọng nói thì lập tức ân cần hỏi lại.

“Trái tim hơi ngứa, cứ như đang có côn trùng bò qua vậy.” Tô Lâm An không cho trứng trùng đó nở ra thật, nếu không sẽ phải đau đến mức nào chứ. Trước khi có điều bất thường, nàng đã điên cuồng hô hào Khoa Đẩu Hỏa trong biển ý thức ra cứu mạng. Mấy ngày nay nàng đã cho nó nhiều thái ngọc như vậy, vào lúc quan trọng thì nó không thể nhắm mắt làm ngơ được!

Bởi vậy Khoa Đẩu Hỏa khẽ khàng lăn một vòng trong tim nàng, trứng trùng vốn có động tĩnh khác thường đã hơi ngừng lại.

Thích cái rét lạnh, thì khi còn nhỏ yếu tất nhiên là sợ lửa.

Đợi trứng trùng ngừng lại, Tô Lâm An mới giả bộ trứng trùng trong trái tim đã có phản ứng.

Diệp Vạn Không có tu vi Độ Kiếp trung kỳ, kém hơn thực lực vốn có của Tô Lâm An. Nguyên thần của Tô Lâm An đã là Độ Kiếp kỳ viên mãn, hơn nữa có lẽ là do ấn Công Đức, ông không thể nhìn thấy sự bất thường ở nguyên thần trong cơ thể Tô Lâm An. Khoa Đẩu Hỏa cũng không ngoi ra khỏi người nàng, bởi vậy ông cũng không nắm được hơi thở của Khoa Đẩu Hỏa, chỉ là cảm thấy, hình như trứng trùng này có chút thay đổi. Ông nhìn chằm chằm vào trứng trùng, “Ngươi nói trứng trùng có phản ứng rồi sao? Ta vẫn luôn cảm thấy, hai quả trứng trùng này có sức sống yếu hơn rất nhiều.”

Còn nữa nhưng ông không nhìn ra được.

Đại sư Văn Dụ trong cung thủy tinh này cuối cùng đã lộ diện. Sau khi hắn ngó nghiêng một hồi thì nói: “Tạm thời trứng trùng này sẽ không nở. Nếu hiện giờ đã không thể trừ bỏ, ngươi đưa con bé về đi, ta sẽ nghĩ cách khác.”

Nói tới đây, hắn còn ngừng lại một chút, mỉm cười với Tô Lâm An, “Nếu như cô bé này bằng lòng, thì ta có một cách.”

Vẻ ngoài của Văn Dụ không tồi, trông vô cùng nhã nhặn, trên người có hương thuốc thanh mát, người bình thường nhìn thấy hắn rất dễ nảy sinh ra hảo cảm. Nhưng Tô Lâm An luôn cảm thấy, bị hắn nhìn như vậy có một cảm giác rất nguy hiểm, tu vi của hắn cũng chỉ vừa mới Độ Kiếp, nhưng uy áp lại mạnh hơn cả Diệp Vạn Không.

Diệp Vạn Không đã kéo Tô Lâm An ra sau lưng, “Nếu như tạm thời nó không thể nở, ta sẽ đưa Vô Song về tu luyện trước, chúng ta không làm phiền ngươi nữa.”

Xem ra, Diệp Vạn Không cũng vô cùng kiêng kỵ Văn Dụ này.

“Không phải cổ Phệ Tâm đang nằm trong trái tim ngươi hay sao...” Văn Dụ mím đôi môi mỏng, cười nhẹ rồi nói: “Vô Song phải không? Ta đổi cho ngươi một trái tim khác, thế nào hả?”

Tô Lâm An: “...”

Đúng là một tên biến thái!

Nàng không đáp lại, chỉ dùng tay túm chặt lấy ống tay áo Diệp Vạn Không.

Diệp Vạn Không bèn phất tay áo, cất cao giọng nói: “Cáo từ.”

Sau đó ông nhấc Tô Lâm An lên xoay người rời đi. Sau lưng, giọng nói của Văn Dụ trôi theo làn nước, “Nếu như có ngày nào đó cổ Phệ Tâm bỗng nhiên nở trứng, hành hạ ngươi khổ sở, thì cứ tới đây tìm ta.”.

Tô Lâm An: “...”

Khỏi cần, tự bà đây cũng giải quyết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status