Ấn Công Đức

Chương 220 : Chương 220ĐẤU ĐÁ



Diệp Vạn Không đưa Tô Lâm An quay về động phủ tu luyện, đồng thời căn dặn, “Còn ba ngày nữa, đám đệ tử mới nhập môn các ngươi phải tới Thính Phong Đường nghe tu sĩ trong môn giảng đạo. Tới lúc ấy ngươi phải nghĩ cách để gia nhập một nhóm...”

Ngừng lại một chút, ông hỏi: “Mấy ngày nay, ngươi có thể đi nghe ngóng một chút, nghĩ xem muốn vào nhóm của ai.”

“Các ngươi đều ở trong rừng Thanh Trúc, có thể qua thăm nhau.” Diệp Vạn Không nhíu mày, “Ngươi lại ở nơi hơi sâu hơn, cách chỗ ở của những đệ tử khác khá xa.”

“Ta thích yên tĩnh.” Tô Lâm An nhìn chằm chằm vào Diệp Vạn Không, “Ta không muốn tụ họp lại với những người đồng lứa.”

Diệp Vạn Không nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô bé, nghĩ ngay tới việc cô bé bị nhốt lại ở một gian mật thất cùng với nhiều đứa trẻ cùng lứa khác, hiện giờ bài xích với những việc này cũng là lẽ dĩ nhiên. Không biết, phải mất bao lâu nữa cô bé mới có thể thoát ra khỏi đó.

Ông thở dài một hơi, “Đám đệ tử trẻ tuổi này, tuy rằng tuổi còn nhỏ, lớn nhất cũng không quá mười ba, mà nhỏ nhất cũng chỉ mới sáu tuổi, nhưng tư chất của chúng rất ưu tú, thực lực cũng không hề kém cỏi. Hiện giờ đứa có tu vi thấp nhấp là một đứa bé sáu tuổi tu vi Ngưng Thần kỳ tầng ba, thứ nhì chính là Trình Nhất Hiên. Tu vi Trúc Cơ kỳ của ngươi chỉ được xếp gần chót, sau này phải siêng năng tu luyện, tuyệt đối không được lãng phí tài nguyên của mình.”

Tô Lâm An tức thì nhíu mày nói, “Nhưng nếu ta tu luyện thì há chẳng phải cổ Phệ Tâm sẽ phát tác hay sao?”

Nàng còn ôm ngực, nói với vẻ mặt đầy xoắn xuýt: “Hai con.”

“Điều này...”

Đây đúng là một chuyện phiền phức.

Đám người Minh Tông kia trắng trợn nuôi dưỡng cổ Phệ Tâm, đúng là vô cùng quá đáng. Nhưng cố tình là, lão tổ nói hiện giờ tình thế nguy hiểm, chuyện này liên quan tới sự tồn vong của châu Vân Lai, bởi vậy không hề nghiêm trị bọn họ, trái lại còn đồng ý cho Minh Tông cùng tới đối chiến với đệ tử của Ẩn Tông. Tới lúc đó, bên giành được chiến thắng sẽ đi đối chiến với đệ tử ưu tú của một giới khác, quyết định sự sống còn của một giới.

Mỗi một quyết định của tu sĩ thượng giới đều có thể khiến tu sĩ hạ giới nơm nớp lo sợ như giẫm trên băng mỏng.

Sắc mặt ông nghiêm nghị, nói với giọng nặng nề: “Ta sẽ cố hết sức giục Văn Dụ, để hắn nghĩ cách loại bỏ sạch cổ trùng trong cơ thể ngươi, ngươi đừng lo lắng quá.”

Tô Lâm An vẫn luôn nghiêm mặt. Gương mặt nhỏ không chút biểu cảm này của nàng là học từ Lý Chiêu Chiêu, trước nay luôn làm bộ trong lòng nhiều tâm sự với người ngoài, chẳng kiếm được chút yêu thích nào. Lúc này cuối cùng nàng cũng mỉm cười, đôi mắt cong lại như vầng trăng khuyết, vẻ cảm kích trong con ngươi không giống như giả bộ.

Nàng nói với Diệp Vạn Không: “Ngài đúng là một người tốt.” Nhưng nhìn dáng vẻ tràn ngập đau khổ, thù sâu như biển này của ông ấy, cũng không rõ rốt cuộc là đang lo lắng chuyện gì?

Diệp Vạn Không thấy cô bé này hiểu chuyện nghe lời thì khá vui vẻ an tâm. Ông gật đầu, “Trên con đường tu luyện sẽ gặp phải đủ mọi sự cản trở. Sau khi được mưa gió rèn giũa, mới có thể thấy được trời trong hiện cầu vồng.”

“Vâng, nỗi khổ ta phải chịu hiện giờ rồi sẽ biến thành ánh sao, soi rọi con đường tu hành sau này của ta.” Tô Lâm An nói rất nghiêm trang chững chạc.

Tiễn Diệp Vạn Không rời đi, Tô Lâm An vuốt ve gương mặt mình, trở lại phòng bắt đầu kiểm tra kỹ càng hai con cổ trùng trong cơ thể. Trời sập xuống đã có người cao chống đỡ, nàng nên lo cho chính mình thì tốt hơn.

Sao cổ trùng lại đột nhiên phát tác?

Hơn nữa cổ trùng đều là hàn độc. Con cổ trùng biến dị trong cơ thể Mục Cẩm Vân vô cùng kỳ lạ, hơn nữa mạnh mẽ bất thường. Khi cuộc thi đan đạo diễn ra ở thành Vân Đoan, Mục Cẩm Vân đã sắp đột phá Độ Kiếp kỳ. Theo phỏng đoán của nàng về hắn, hiện giờ nếu Mục Cẩm Vân là Độ Kiếp kỳ cũng chẳng có gì lạ.

Cổ trùng trong người hắn đã trở thành cổ vương của cổ Phệ Tâm, do đó có ảnh hưởng đến những con ấu trùng cổ Phệ Tâm khác thì cũng chẳng quá khó hiểu.

Bởi vậy, việc ấu trùng vốn chưa nở trứng lại đột nhiên phát tác, e rằng chỉ có một nguyên nhân, đó chính là Mục Cẩm Vân cũng đã tới Vạn Tượng Tông!

Tô Lâm An lén lút mở rộng thần thức.

Nơi đây là Vạn Tượng Tông, không hề ít người có tu vi cao, Độ Kiếp kỳ cũng có rất nhiều, nghe nói thỉnh thoảng còn có tu sĩ thượng giới giáng lâm. Nàng không dám tùy tiện cẩu thả mở rộng thần thức như trước nữa, chỉ có thể làm từng chút một. Kết quả còn chưa ra khỏi rừng Thanh Trúc đã nhìn thấy Trình Nhất Hiên đang nói chuyện với một thiếu niên cao gầy.

“Tỷ tỷ ngươi thật sự là Vô Song thu hút được nhiều thái ngọc nhất sao?” Ánh mắt của thiếu niên cao gầy lóe sáng, giọng nói có đôi phần kích động, tay còn duỗi ra bắt lấy vai Trình Nhất Hiên. Tu vi của thiếu niên là Trúc Cơ kỳ viên mãn, cao hơn Trình Nhất Hiên rất nhiều, tóm lấy như vậy quên mất điều khiển lực tay, bóp mạnh đến mức Trình Nhất Hiên phải rên lên một tiếng, đau đớn nhíu chặt mày lại.

Thiếu niên cao gầy thả lỏng tay, còn ra vẻ mất tự nhiên, nắm tay thành quyền đặt ở bên miệng tằng hắng hai tiếng, cảm thán: “Hơn ba vạn thái ngọc, tư chất ấy ưu tú cỡ nào chứ.”

“Đúng vậy.” Trình Nhất Hiên đáp, “Là người đứng đầu đấy, còn cao hơn cả lão tổ tông môn trước kia!”

“Vậy thì, hoan nghênh Nhất Hiên huynh đệ vào đội của ta.” Thiếu niên cao gầy cười ha ha nói xong, bỗng lại hỏi: “Ngươi có thể đại diện cho tỷ tỷ ngươi không?”

“Ta...” Trình Nhất Hiên vốn định đáp tất nhiên rồi, nhưng nhớ tới những lời Trình Nhất Tinh nói trước khi tách ra, thằng nhóc bỗng có chút nói không nên lời. Cũng vào chính lúc này, một giọng nữ ngọt ngào vang lên ở sau lưng, “Sở ca, ta đi nghe ngóng được tin tức từ Dư Tiểu Châu huynh đệ, thằng nhóc này bất hòa với tỷ tỷ nó. Chúng ta thu nhận nó, nói không chừng vị kia không vui đâu.”

“Hơn nữa căn bản cũng chẳng phải là tỷ tỷ. Ngày trước vị kia là kiếm nô của nhà nó, cho nên...” Thiếu nữ mặc chiếc váy dài màu xanh bước ra từ nơi sâu trong rừng trúc, lời còn chưa nói hết, nhưng ý tứ trong đó đã khiến người ta phải suy nghĩ xa hơn. .

Mặt Trình Nhất Hiên đỏ bừng, “Trước kia tỷ tỷ đối xử với ta rất tốt, chỉ là nguyên thần của tỷ ấy bị thương nên không nhớ được những chuyện hồi đó thôi!”

“Nguyên thần bị thương? Nguyên thần bị thương mà còn có thể thu hút được hơn ba vạn miếng thái ngọc? Nguyên thần bị thương mà lại chỉ quên ký ức về mình ngươi?” Thiếu niên cao gầy kia lạnh lùng lừ mắt nhìn nó, “Đội của ta không chào đón ngươi, tự mình lo liệu đi.”

Nói xong, cậu ta vẫy tay với thiếu nữ váy xanh, “Chúng ta đi.”

Trình Nhất Hiên thấy hai người đang định đi, bèn hét lên: “Trả lại thái ngọc lại cho ta!” Để gia nhập đội, cậu còn đưa ra năm miếng thái ngọc.

Thiếu nữ váy xanh quay đầu lại, nở một nụ cười xinh đẹp với cậu, “Ngươi nên cảm ơn môn quy, trong tông môn không thể làm người khác bị thương. Nhưng vào lúc thí luyện thì cũng chưa chắc. Đao kiếm không có mắt, khó tránh khỏi những lúc va chạm đúng không nào?”

Cô bé đó có vẻ ngoài rất xinh đẹp, nụ cười long lanh chói mắt, nhưng lại khiến Trình Nhất Hiên lạnh run trong lòng.

Con gái có dung mạo ưa nhìn đều hung tàn như vậy!

Đợi hai người đó đi xa, Trình Nhất Hiên mới khóc lóc thảm thiết, nức nở khe khẽ: “Nhất Tinh, ta không chê tỷ xấu nữa đâu, hu hu.”

Tô Lâm An vẫn luôn nghe trộm: “...”

Không có câu cuối cùng kia, ta còn có thể tăng chút hảo cảm với ngươi!

(*)

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status