Ấn Công Đức

Chương 224 : Chương 224THẢM



Tô Lâm An hút xùn xụt vụn băng trong ống trúc, mau chóng ăn sạch băng trong ống, tiếp đó tiện tay dùng thuật cầm nã tóm lấy ống trúc của các đồng đội đến trước mặt mình, nói: “Mượn dùng chút.”

Thành viên đội mười: “...”

Nàng cũng không lên đài ngay, mà quẳng ống trúc trong tay vào khoảng không. Ống trúc kia có tốc độ rất nhanh, biến thành một luồng sáng xanh lục nện thẳng về đài cao. Những ống trúc lơ lửng quanh người nàng thì lần lượt bay lên đài cao, rồi đáp xuống bộp bộp bộp, mục tiêu chính là đội trưởng đội một vẫn chưa kịp đi xuống.

Thanh Mang khoanh tay quan sát. Gã cũng muốn nhìn xem Vô Song có tư chất hạng nhất này muốn làm trò gì.

Tu vi của Thu Đình Hiên cao hơn Vô Song rất nhiều, nhưng tốc độ của ống trúc quá nhanh khiến cho cậu ta căn bản không thể tóm lấy được. Cậu ta chỉ có thể khó khăn né người khi ống trúc đập tới, đồng thời dựng một lá chắn phòng ngự quanh người, tránh cho mình bị ống trúc đập bị thương.

Đợi sau khi Thu Đình Hiên nhận ra, thoạt nhìn ống trúc kia có uy lực rất mạnh, nhưng khi đập lên người thì chẳng có chút ảnh hưởng nào với lá chắn phòng ngự của mình, thì cậu ta dứt khoát không né nữa. Cậu ta lạnh lùng nhìn Vô Song ở phía dưới rồi hỏi: “Ngươi muốn thách đấu với ta sao?”

Tô Lâm An lắc đầu. Sau khi nàng ném xong ống trúc cuối cùng, đầu ngón tay vẽ một đường vòng cung giữa không trung. Vào khoảnh khắc ánh sáng xanh tràn ra từ đầu ngón tay, bèn thấy ống trúc trên đài sinh sôi nảy nở, chẳng ngờ mỗi ống trúc đều lớn thành một cây trúc xanh. Điều đáng sợ nhất là, những cây trúc đó giống như lồng giam, vừa khéo nhốt Thu Đình Hiên ở chính giữa.

Giữa những cây trúc có ánh sáng xanh nhàn nhạt lượn lờ, giống như tạo nên một lớp kết giới mỏng, hợp lại thành một cái lồng giam cầm cậu ta.

Đầu tiên Thu Đình Hiên ngây ra, sau đó hừ lạnh. Nếu như đã lấy trúc làm lồng giam, vậy cậu ta phá hủy cây trúc đi là được.

Cậu ta đánh thẳng một chưởng ra, muốn bổ gãy cây trúc, lại chẳng ngờ cây trúc dẻo dai vô cùng. Một chưởng mà cậu ta vừa đánh ra như bị cây trúc hấp thụ sức mạnh, khiến đòn đánh của cậu ta mềm oặt, không có chút sức mạnh nào. Có điều, cậu ta nhìn thấy cây trúc bị ép cong thì khóe miệng nhếch lên, muốn mau chóng xuyên người qua lỗ hổng đó. Nào ngờ vào khoảnh khắc cậu ta tung người nhảy lên, lại bị cây trúc đó tát bộp một cái lên mặt. Cậu ta né không kịp nên bị tát trúng thẳng mặt, nếu không phải kịp thời thi triển lá chắn hộ thể, lúc này chỉ sợ là đã bị thương không nhẹ.

Sau khi cây trúc kia đập tới, những cây trúc xung quanh đều di chuyển theo. Để ngăn lại sự tấn công của đám trúc, Thu Đình Hiên không thể không dùng hết sức để phản kháng lại. Cậu ta phản kháng càng lúc càng mạnh thì lực tấn công của đám trúc cũng mạnh lên theo. Không bao lâu sau, linh khí trong cơ thể Thu Đình Hiên đã bị tiêu hao quá nửa, lá chắn hộ thể cũng không thể chống chịu được nữa.

Trên người cậu ta cũng có không ít pháp bảo phòng ngự, nhưng pháp bảo phòng ngự cũng cần có linh khí để duy trì. Hơn nữa đám trúc kia càng lúc càng hung tàn, chẳng mấy chốc, đến cả pháp bảo phòng ngự của cậu ta cũng không thể cầm cự. Bởi lẽ đó, đám trúc kia thật sự quất thẳng lên người cậu ta.

“A!”

“Oa!” Thu Đình Hiên đang kêu gào đau đớn ở trên đài, còn Trữ Tần ở dưới cũng thán phục theo, còn nói: “Ta biết có một món ăn như vậy.”

“Cái gì?”

“Măng trúc xào thịt!”

Đối với Thu Đình Hiên trên đài mà nói, thời gian trôi qua quá chậm, mỗi giây đều gian nan đến vô cùng. Nhưng với người ngồi ở dưới mà nói, từ lúc những ống trúc được ném ra cho tới khi Thu Đình Hiên bị quất cho mặt mũi bầm dập cũng chưa đến một nén hương. Hơn nữa trong quá trình cậu nhóc bị quật tơi tả, tiên trưởng Thanh Mang trên đài cũng nhắm mắt làm thinh với sự bi thảm mà cậu ta phải chịu, còn nhìn chằm chằm mảnh rừng trúc kia với vẻ khá hứng thú. Sau khi nhìn một hồi lâu, gã mới hỏi Vô Song mới đến: “Tu vi của ngươi chỉ mới Trúc Cơ kỳ, làm sao lại có nhiều linh khí để duy trì sự tấn công của những cây trúc này đến vậy?”

“Là trận pháp nào vậy?” Gã có thể nhìn ra, khi những ống trúc kia được ném lên thì đã phát triển theo quy luật, hẳn là do trận pháp. Nhưng gã không am hiểu về trận pháp, lại càng chẳng hay trong đó rốt cuộc có chứa những trận pháp nào. Chẳng qua uy lực của những trận pháp đó không hề mạnh đối với gã, gã có thể trực tiếp cưỡng chế phá trận.

“Không phải linh khí của ta.” Tô Lâm An nói, “Một phần linh khí là tới từ trong đất trời, phần nhiều hơn là từ người bị nhốt trong trận.”

“Vốn chỉ có mười cây trúc, có một ảo trận khiến cậu ta tưởng rằng mình bị vây trong rừng trúc. Những cây trúc đánh vào người cậu ta hư hư thật thật. Chỉ là nhất thời cậu ta không thể phân rõ mà thôi.”

“Sau khi cậu ta bắt đầu tấn công thì rừng trúc mới tấn công cậu ta, cũng chính là sức mạnh cắn trả tăng lên gấp bội. Đợi đến khi cậu ta không thể cử động nữa, rừng trúc sẽ khôi phục lại sự bình lặng.”

Dù sao thì đối thủ chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, chỉ là mầm non vẫn chưa hề trải qua bao nhiêu lần lịch luyện chiến đấu. Những trận pháp đơn giản này đủ để đối phó với cậu ta, cũng sẽ không gây nguy hiểm tới tính mạng. Vừa rồi chẳng phải thằng nhóc đó dùng nhánh cây tát vào mặt Thu Mạt Lị của đội họ sao, giờ Tô Lâm An dùng cả rừng trúc để quật nó. Có đi mà không có lại thì không phải lễ mà.

Thanh Mang gật gù, “Khá đấy.”

Gã còn muốn nói vài câu nữa, kết quả phù truyền âm bỗng nhiên rung mạnh. Gã mở ra thì nghe thấy tiếng của sư đệ vang lên: “Thanh Mang sư huynh, chúng ta đã thua năm trận rồi!”

Sắc mặt Thanh Mang lập tức thay đổi rõ rệt!

Hôm nay vốn là ngày đệ tử nội môn chính gốc bọn họ tỷ thí với những đệ tử mới được chọn tới từ bốn tông môn lớn. Nhưng số gã đen đủi, bốc trúng thăm phải đến đây giảng bài cho đám trẻ con này. Giờ thấy thời gian đã hòm hòm, gã nói luôn: “Bài giảng hôm nay tới đây thôi, các ngươi có thể luận bàn luyện tập với nhau, ta đi trước.”

Nói xong, Thanh Mang nhón mũi chân một cái, bay vọt luôn lên trời. Khi gã bay đến giữa không trung thì dưới chân đã giẫm lên một thanh trường kiếm, tiếp đó biến thành một ánh kiếm xông thẳng về phía nội môn tựa kinh hồng, chỉ trong nháy mắt đã bay vào nội môn. Tô Lâm An đảo mắt, hình như quy định của tông môn có một điều, cấm ngự kiếm phi hành trong môn. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến Thanh Mang này phá luật, ngự kiếm phi hành nhỉ?

Đợi vị tiên trưởng nội môn này đi rồi, Tô Lâm An đánh tiếng chào những người cùng đội, tính về rừng Thanh Trúc. Kết quả nàng vừa định đi, đã nghe thấy đệ tử phía đó kêu lên: “Ngươi, đừng có đi! Thả Thu Đình Hiên ra!”

Thu Đình Hiên vẫn đang giãy giụa trong rừng trúc, quần áo trên người bị quất đến mức tả tơi rách nát.

Xem ra, những đệ tử được chọn trúng, xét cho cùng vẫn có chỗ đáng khen.

Thu Đình Hiên này bị đánh thê thảm đến vậy mà không hề bỏ cuộc hay cầu cứu, vẫn tấn công những cây trúc kia. Đúng là hơi ngốc, nhưng cũng có đôi phần tâm huyết, ý chí cũng khá mạnh, rõ ràng nhìn cậu ta đã chẳng còn bao nhiêu linh khí nữa, nhưng lại vẫn cắn răng tiếp tục chống đỡ đến như vậy.

Việc kiên trì không từ bỏ khiến cho cậu ta trông vô cùng thê thảm, cả gương mặt bị cây trúc quất ra vài vết máu, sưng như một cái đầu heo.

Tô Lâm An quay đầu liếc nhìn Thu Mạt Lị.

Vết đỏ trên mặt cô bé đã tiêu đi, lúc này đang nhìn nàng bằng đôi mắt long lanh, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

“Nói.” Tô Lâm An nói với giọng điệu hờ hững.

Thu Mạt Lị căng thẳng đến mức run lẩy bẩy, sau khi Trữ Tần đưa bàn tay mập mạp ra vỗ nhẹ mấy cái vào sau vai cô bé, cô bé mới ngẩng đầu lên, rụt rè nói: “Cảm ơn ngươi.”

Thu Mạt Lị mím môi, lại cố lấy dũng khí nói tiếp: “Linh khí của ca ca tiêu hao hết thì có thể đi ra sao?”

Cô bé hiểu được những lời Vô Song vừa nói. Linh khí của những cây trúc đang tấn công ca ca của cô bé, phần lớn là tới từ chính cậu ta, mà sức tấn công cũng vậy. Cho nên nếu như ca ca tiêu hao hết sạch linh khí rồi không tấn công nữa, thì rừng trúc cũng sẽ biến mất.

“Ừ.” Giọng của Tô Lâm An rất lớn, “Mắt trận của trận pháp kia cũng là chính hắn, lát nữa hắn mệt lả không động đậy nổi thì sẽ được phá giải thôi.”

Nói xong, Tô Lâm An cũng lười để ý đến đám nhóc này, tự quay về rừng Thanh Trúc. Còn việc bọn chúng định nói cho Thu Đình Hiên cách phá trận thế nào thì không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Tô Lâm An.

Đợi đến khi trở lại rừng Thanh Trúc, Tô Lâm An vẫn tu luyện chậm rì rì. Không chậm không được, hiện giờ sức mạnh nguyên thần của nàng không tương xứng với sức chống đỡ của nhục thân, không thể nhanh mà cũng không dám nhanh.

Ngay hôm sau, Tô Lâm An để ý thấy Dư Tiểu Châu đã xuất hiện, nàng bèn lấy thái ngọc ra ngoài, hỏi: “Dư Châu huynh đệ, hôm qua tiên trưởng Thanh Mang giảng bài cho chúng ta, hình như có chuyện gấp phải quay về nội môn. Trong nội môn có chuyện gì sao?”

Chủ yếu là Mục Cẩm Vân ở trong nội môn, mà nàng thì không dám tùy tiện dùng thần thức để nhìn ngó nội môn, chỉ có thể hỏi qua từ chỗ người khác.

“À, hôm qua, hôm qua đệ tử nội môn chúng ta có tiến hành tỷ thí với những đệ tử mới tới từ bốn tông môn lớn. Kết quả...” Hắn lắc đầu, để lộ vẻ mặt tràn đầy uất nghẹn, “Những người tài nổi bật trong lứa trẻ tuổi của nội môn chúng ta, đều bị bại dưới tay một người.”

Toàn quân bị diệt, không ai tránh thoát.

Thảm, quá thảm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status