Ấn Công Đức

Chương 225 : Chương 225CHẠM MẶT



“Mục Cẩm Vân của Lượng Kiếm Sơn.” Khi nhắc đến cái tên này, Dư Tiểu Châu cắn răng nghiến lợi, nói xấu một lèo về Mục Cẩm Vân, nói hắn phách lối lạnh lùng cao ngạo không coi ai ra gì không chừa cho họ một đường lui vân vân. Cả buổi nói đến mức Tô Lâm An khắc ghi sâu sắc, còn phải thầm bổ sung, các ngươi không biết hắn rốt cuộc hung tàn tới cỡ nào đâu, thủ đoạn hại người sau lưng cũng chẳng ít.

Lại không ngờ Dư Tiểu Châu nói tới nói lui, chủ đề bỗng nhiên lại biến chuyển, “Có điều đúng là hắn mạnh thật. Mà điều quan trọng nhất là phong lưu phóng khoáng, dáng vẻ đứng trên đài tỷ thí không biết đã làm mê hoặc bao nhiêu nữ tu. Đến ngay cả đàn ông thực thụ như ta đây còn phải cảm thán một câu tuấn mỹ vô song, xinh đẹp như tiên trong tranh...”

Tô Lâm An: “...”

Nếu ngươi còn tiếp tục hồi tưởng với vẻ mặt say mê như vậy, ta sẽ nghi ngờ cái danh đàn ông thực thụ tự xưng của ngươi đó.

“Ngươi cũng rất muốn thấy được phong thái của hắn đúng không?” Dư Tiểu Châu nhìn Tô Lâm An rồi nói: “Ba ngày nữa, tất cả những đệ tử mới nhập môn sẽ cùng giao lưu với nhau, tông môn còn công bố một chuyện lớn, tới lúc đó ngươi có thể nhìn thấy hắn.”

Đột nhiên nghe được tin này, tim Tô Lâm An đập đánh thịch một tiếng. Nàng cố tỏ ra bình tĩnh rồi hỏi: “Mỗi người mới tới đều phải đi sao?”

“Đương nhiên rồi.” Dư Tiểu Châu nói, “Thiếu một người cũng không được.”

Hắn vỗ vai Tô Lâm An, “Ngươi có nhiều thái ngọc, tu luyện cho thật tốt, tranh thủ sớm ngày gia nhập nội môn đi.”

“À đúng rồi, nếu như hôm đó được đệ tử nội môn nào nhìn trúng, ngươi sẽ có thể vào thẳng nội môn tu luyện ngay. Tài nguyên của nội môn tốt hơn ngoại môn rất nhiều.”

Dư Tiểu Châu còn bận việc, sau khi đáp xong với Tô Lâm An thì rời đi. Đợi sau khi hắn đi, Tô Lâm An thấy lòng hơi phiền muộn.

Lại phải chạm mặt với tên nhóc khốn kiếp đó ư?

Có điều nghĩ lại, nàng có gì phải sợ chứ. Vốn hắn đâu có nhìn thấy nguyên thần của nàng, hiện giờ nàng đã thay đổi thân phận, lẽ nào còn bị nhận ra sao. Nhưng nàng lại đội lên cái tên Vô Song, cố tình không đi thì trái lại sẽ khiến người ta hoài nghi.

Vả lại, trước kia nàng chính là đại ma đầu Độ Kiếp kỳ, có nhất thiết phải sợ một gã thiếu niên miệng còn hôi sữa hay không? Truyền ra ngoài chẳng phải sẽ làm hỏng hết danh tiếng của nàng sao!

Tô Lâm An không xoắn xuýt về Mục Cẩm Vân nữa. Nàng ngồi khoanh chân, vừa tu luyện vừa quan sát tình hình hiện giờ của Sơn Hà Long Linh và Khoa Đẩu Hỏa trong cơ thể.

Bọn chúng đều nhận được một lượng thái ngọc lớn, hiện giờ đang lớn mạnh rất nhanh.

Sơn Hà Long Linh vẫn luôn nằm bò trên ấn Công Đức say ngủ, cho dù đang ngủ cũng cuộn lại thành hình bánh bột mì, ôm hoa Đa Tình vào trong lòng để che chở cẩn thận. Lúc này hoa Đa Tình đã mọc thêm rất nhiều lá, còn nảy thêm một nụ hoa nho nhỏ, chẳng bao lâu nữa sẽ nở.

So ra thì Khoa Đẩu Hỏa thảm hơn rất nhiều. Nó bị đè nằm ngủ dưới đáy ấn Công Đức, có điều ngủ không sâu như Sơn Hà Long Linh. Khoảng thời gian trước nó bị Tô Lâm An đánh thức mấy lần, dứt khoát chia ra một phần thần thức để luôn chú ý tới xung quanh, không hề chìm sâu hoàn toàn vào giấc ngủ.

Thấy Tô Lâm An đang nhìn mình, Khoa Đẩu Hỏa còn cáu kỉnh nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

“Nhìn ngươi dễ nhìn đó.” Tô Lâm An nói, “Màu sắc bây giờ của ngươi rất rực rỡ nha.”

Màu của thái ngọc là ngũ sắc rực rỡ, cũng không biết có phải vì nguyên do này hay không mà Khoa Đẩu Hỏa hấp thụ một lượng thái ngọc lớn lại có màu sắc tươi đẹp nhưng không pha tạp, ánh lửa lấp lóe vô cùng chói mắt, khiến người ta có một cảm giác mỹ lệ đầy mộng ảo.

Khoa Đẩu Hỏa: “...”

Trước kia nó không hề quan tâm tới màu sắc ngọn lửa của mình, nó luôn cảm thấy vì mình ở lâu với nàng nên mới sinh ra vài sở thích đặc biệt quái đản. Người khác khen nó, trong lòng nó còn rất sung sướng, nhìn kỹ lại thì đúng là ánh lửa này rất xinh đẹp.

“Sau này ta sẽ luyện một pháp khí, ngươi sẽ tô điểm trên pháp khí đó, sau khi ta đeo vào thì sẽ tự có hiệu ứng ánh sáng, chẳng biết có mê người hơn không.” Tô Lâm An cười híp mắt rồi nói.

Khoa Đẩu Hỏa: “...”

Nó lạnh lùng lườm nàng, miệng thì lại nói: “Không, bất kỳ màu sắc nào đặt trên người ngươi đều là dư thừa, ngươi chính là tuyệt sắc trên thế gian này.”

Nó đã thờ ơ bước trên con đường nịnh nọt rồi.

Cho nên đừng có nghĩ đến chuyện lấy nó làm vật tô điểm gì đó! Ngu hết sức!

Bởi vậy, Tô Lâm An gật gù, “Cũng đúng.”

“Cổ Phệ Tâm trong người ta vốn đã không còn sức sống, nhưng khi linh khí đi qua tim thì sẽ lại bồi bổ cho chúng, ta không thể dứt khoát giết chết chúng luôn, cũng nhất định phải khiến chúng không thể gây ra bất cứ ảnh hưởng nào tới ta. Bình thường ngươi phải để mắt nhiều hơn một chút đấy nhé.” Nói xong, Tô Lâm An lại chia một ít thái ngọc ra rồi đưa cho Khoa Đẩu Hỏa, “Vất vả cho ngươi.”

Khoa Đẩu Hỏa hừ lạnh, “Làm theo lời ta nói, rời khỏi nơi đây là được, đỡ phải lo người khác nghi ngờ ngươi.” Nàng không dám giết chết cổ Phệ Tâm, chẳng phải là do sợ những người khác sẽ cảm thấy kỳ quái, gặng hỏi xem rốt cuộc cổ Phệ Tâm trong người nàng xảy ra chuyện gì hay sao.

“Ngươi mang theo ta đánh ra ngoài hả?” Tô Lâm An duỗi tay ra, thi triển một pháp thuật hơi mạnh, kết quả cánh tay đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt. Nàng lập tức dừng pháp quyết, “Có lòng tin không?”

Khoa Đẩu Hỏa: “...”

Có lòng tin cái rắm, thôi thôi, tạm thời cứ nhịn đi đã.

Tô Lâm An lại yên phận tu luyện hai ngày trời, đợi đến sáng sớm ngày thứ ba, khắp cả bầu trời Vạn Tượng Tông vang lên tiếng chuông ngân, tiếp sau đó có một giọng nói cất lên: “Tất cả những đệ tử mới đến, hãy mau chóng tập trung tại đài Phong Ba.”

Chuông chỉ được gõ một tiếng, nhưng sau khi tiếng chuông vang lên thì cả rừng Thanh Trúc nổi lên một trận cuồng phong, thổi mạnh đến mức cả khu rừng rung động ào ào, vô vàn lá trúc bay loạn xạ, đập bộp bộp vào kết giới động phủ của lũ trẻ, giống như có một đám đông đang cùng gõ cửa.

Dù cho ngươi có chuyện gì đi chăng nữa thì giờ cũng phải dừng lại, ra ngoài!

Tô Lâm An đã có chuẩn bị từ sớm, lúc này đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, đẩy cửa bước ra.

Vào khoảnh khắc cửa phòng được mở ra, lá trúc đang bay tán loạn tụ lại dưới chân nàng, ngưng kết thành một chiếc thuyền lá trúc. Giọng của Dư Tiểu Châu truyền tới từ phương xa, “Cưỡi trên lá trúc, có thể tiến vào nội môn.”

Tô Lâm An vận chuyển linh khí, nhún nhẹ mũi chân nhảy lên thuyền lá trúc. Lá trúc đó lập tức bay đi, chỉ cách mặt đất ba tấc nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh, sau khi đưa nàng ra khỏi rừng Thanh Trúc lại bay thẳng về phía nội môn. Vào khoảnh khắc xuyên qua tầng kết giới, Tô Lâm An cảm thấy cơ thể chợt nhẽ bẫng, giống như nỗi mỏi mệt khắp người đều được quét sạch, lại tựa xuyên qua một màn nước, đợi sau khi đáp đất, tóc nàng cũng hơi ẩm ướt.

Tô Lâm An vô thức dùng tay gạt mái tóc ẩm ướt. Khi đang vuốt lại tóc mai ra đằng sau tai, nàng cảm nhận được một ánh mắt đang dừng trên người mình.

Nàng vẫn chưa biết những vị đại năng của Vạn Tượng Tông rốt cuộc có tu vi cao đến nhường nào, bởi vậy khi ở trong nội môn, nàng không dùng thần thức để xem xét khắp nơi. Bởi vậy lúc này nàng mới chú ý thấy, ở phía trước có người đang nhìn mình.

“Vô Song, ngươi là người tới đầu tiên đấy!”

“Vị này chính là đệ tử có tư chất tốt nhất trong những người mới đến, Vô Song.”



Dư Tiểu Châu đứng trong đám người, cười nhẹ nhàng rồi nói.

Một đám người trẻ tuổi mặc đồng phục của Vạn Tượng Tông đứng cách đó không xa, mà Tô Lâm An chỉ cần liếc một cái đã thấy Mục Cẩm Vân đang đứng ở đó.

Hắn vấn tóc bằng mão ngọc, sắc mặt lạnh lùng, tựa như cây tùng cô đơn giữa trời tuyết, cả người tập trung hết ánh mặt trời, biến những người còn lại trở thành khung cảnh hòa vào gió tuyết. Cũng chẳng biết hắn lớn lên thế nào, giờ liếc qua lại thấy còn chói mắt hơn Khương Chỉ Khanh năm xưa tới mấy phần.

Tên nhóc khốn kiếp này đang nhìn nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, Tô Lâm An cảm thấy cổ Phệ Tâm trong người khẽ động đậy, Khoa Đẩu Hỏa đang muốn dạy dỗ hai con cổ trùng kia lại bị Tô Lâm An quát ngăn lại.

Nàng là Vô Song tu vi chỉ mới ở Trúc Cơ kỳ.

Cổ Phệ Tâm có phản ứng khẽ khàng như vậy, nàng chỉ mới là Trúc Cơ kỳ căn bản không thể phát hiện ra.

Cho nên, nàng nhất định phải vờ như không biết.

“Bái kiến các vị tiên trưởng.” Tô Lâm An hành lễ với bọn họ, yên lặng đứng ở một bên.

Sao nàng lại cảm thấy Mục Cẩm Vân còn đẹp trai hơn cả Khương Chỉ Khanh chứ?

Trước kia nàng cho rằng dung mạo của Khương Chỉ Khanh còn miễn cưỡng có thể phân cao thấp với nàng, nếu như cho rằng Mục Cẩm Vân đẹp trai hơn Khương Chỉ Khanh, há chẳng phải thừa nhận mình không bằng hắn sao?

Như thế sao được!

Sau khi Tô Lâm An đứng sang một bên, Mục Cẩm Vân cũng di chuyển tầm nhìn.

Nhìn thấy thiếu nữ tên là Vô Song kia, hắn rất thất vọng. Có điều chuyện duy nhất khiến hắn có hứng thú chính là, cô bé đó có cổ Phệ Tâm trong người, không chỉ như vậy, còn có những hai con.

Vạn Tượng Tông...

Những nỗi khổ mà hắn đã từng phải chịu, hắn sẽ trả lại gấp ngàn vạn lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status