Ấn Công Đức

Chương 226 : Chương 226CƯỚP NGƯỜI



Trên đài Phong Ba, mây mù cuồn cuộn như sóng biển trập trùng.

Dưới chân Tô Lâm An là sương trắng cuồn cuộn. Làn sương đó cao đến bắp chân của nàng, cúi đầu nhìn bằng mắt thường thì không thể thấy rõ được mu bàn chân.

Nàng vẫn luôn hơi cúi thấp đầu đứng đợi ở một bên, không bao lâu sau, có thêm vài đệ tử mới tới được lá trúc đưa vào nội môn. Sau khi đội trưởng của đội mười tới nhìn thấy nàng đứng ở đó thì bèn đi qua đứng cạnh, bởi vậy mà chẳng mấy chốc, trước sau trái phải quanh nàng đều có đội viên của đội mười, chỉ có điều lần này không ai dám lấy đồ ăn đồ uống ra nữa, đều đứng nghiêm chỉnh tại chỗ, đến một câu thì thầm cũng chẳng dám nói.

Một khắc sau, tất cả những đệ tử mới nhập môn đều đã đến đông đủ. Tô Lâm An để ý thấy, những đệ tử nhỏ tuổi cũng không phải chỉ có một trăm người họ, còn có một đám trẻ con mặc quần áo khác màu với họ, bọn chúng hẳn chính là đệ tử hệ chính của Vạn Tượng Tông. Còn về những người có tuổi ngang với Mục Cẩm Vân, cũng không phải chỉ có mấy người đến từ bốn tông môn lớn, mà còn có rất nhiều thanh niên tài tuấn vốn thuộc Vạn Tượng Tông. Chỉ có điều, có lẽ bọn họ đều đã bị Mục Cẩm Vân đánh bại, cho nên lúc này Mục Cẩm Vân vẫn đứng ở phía trước đội ngũ.

Theo một tiếng chuông vang lên, biển mây dưới chân họ cuồn cuộn sủi bọt khí như đang được đun sôi, tiếp sau đó, từ giữa biển mây có một con cá chép nhảy ra, hóa thành trường long ở giữa không trung. Kim long lượn quanh trên bầu trời, rải chút nước mưa màu vàng kim lên người những đệ tử mới nhập môn.

Trên người mỗi đệ tử được tuyển chọn từ hạ giới đều dính chút mưa, còn Tô Lâm An vừa khéo được rơi trên mũi, vào khoảnh khắc nước mưa ngấm vào làn da nàng, nó biến thành một luồng khí mát mẻ, di chuyển một vòng quanh người nàng rồi biến mất tăm.

“Quà gặp mặt này cũng không tồi.”

Sương Tôi Thể Đan được pha loãng, rất có lợi với cơ thể. Tu sĩ hạ giới cho dù sinh ra trong danh môn, linh khí nơi họ ở cũng chưa chắc được nồng như thế này, chắc chắn trong người họ có khá nhiều tạp chất. Sau khi hấp thụ sương đan, tất nhiên có thể loại bỏ một phần tạp chất, khiến cho nhục thân của họ thêm phần trong sạch, có tác dụng giúp hấp thụ linh khí sau này.

Sau khi kim long rải đan lộ trên người đám trẻ giữa không trung, thì mình rồng bay vút về một phía khác, va thẳng vào đám tu sĩ ở phía đó.

Những đứa trẻ xung quanh Tô Lâm An kinh ngạc hô lên, chỉ nhìn thấy con kim long kia chui thẳng vào người đám đệ tử của bốn tông môn lớn đằng ấy, sau đó biến mất tăm, giống như đã chui vào cơ thể của họ vậy.

Chỉ là tiếng hô kinh ngạc của lũ trẻ khiến cho đám thiếu niên ở phía khác quăng đến mấy ánh mắt khinh bỉ, rõ ràng là vô cùng ghét bỏ bộ dạng ngạc nhiên quá đỗi của chúng. Có điều bọn họ cũng không thể hiện quá mức rõ ràng, trước mắt chắc chỉ có mình Tô Lâm An chú ý thấy.

Sau khi kim long biến mất, có vài vị đại năng tiến tới từ phương xa, ba nam hai nữ, đều là tu vi Độ Kiếp kỳ cao thâm, khi bay tới trên trời cao thì ai nấy đều lộ vẻ thần thông quảng đại.

Tô Lâm An quen biết hai người trong số đó, chính là Diệp Vạn Không cùng với chưởng viện Nam Chỉ Khê của Giới Luật Viện lần trước. Hai người họ, một thì giẫm trên thuyền lá trúc, một thì giẫm lên thước sắt, bay ở phía trước với vẻ mặt nghiêm túc.

Ba người phía sau trông lại nhàn nhã hơn rất nhiều.

Người dẫn đầu trong ba người đó là một thiếu nữ có vẻ ngoài khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, chân trần bay giữa không trung, dải lụa màu đỏ được vòng từ mắt cá chân lên trên, tung bay vạn dặm sau lưng nàng, tựa như ráng chiều đỏ rực phía chân trời. Tuy rằng nàng ta có bề ngoài rất non nớt, nhưng Tô Lâm An vừa nhìn đã thấy ngay tuổi tác người này đã khá lớn, ít nhất cũng phải trên ba ngàn tuổi. Vì không dám dùng thần thức nhìn kỹ, nàng chỉ có thể đoán được đại khái.

Người đàn ông bên cạnh nàng cưỡi một con trâu xanh, ăn mặc như một thư sinh áo xanh, lưng còn đeo một chiếc gùi sách, tu vi có lẽ đã là Độ Kiếp hậu kỳ.

Người đàn ông đi ở sau cùng có râu quai nón. Vẻ ngoài của gã cao to dũng mãnh, chân đạp trên đại đao Cửu Hoàn, thoạt nhìn có vẻ hung thần ác sát. Còn tu vi, gã cũng là Độ Kiếp hậu kỳ, chỉ e là chẳng bao lâu nữa sẽ có thể đột phá lên Độ Kiếp kỳ viên mãn.

Vạn Tượng Tông đúng là có thực lực hùng hậu.

Tính thêm cả đại sư Văn Dụ đã gặp qua lần trước, hiện giờ những Độ Kiếp kỳ lộ mặt đã lên tới sáu người, còn chưa nói đến những vị chưa lộ mặt.

Trước kia, ông của nàng có thể cướp được đồ đạc sách vở từ Vạn Tượng Tông, sao lại tẩu hỏa nhập ma chết không toàn thây được chứ.

Mà thôi, giờ không phải là lúc suy nghĩ lung tung. Khi năm người kia đến đài Phong Ba, trên đài Phong Ba mọc lên một cột Đằng Vân, do mây mù ngưng tụ lại thành hình. Trên đó có bàn có ghế, bọn họ ngồi quanh bàn, đợi đến khi trên cột Đằng Long có hoa sen tràn ra thì tiếng chuông lại vang lên lần nữa.

Diệp Vạn Không cất cao giọng nói: “Hôm nay gọi mọi người tới đây, là có chuyện cần tuyên bố.”

Ông nói ngắn gọn súc tích, đến ngay cả thân phận của những người này cũng không giới thiệu cho những đệ tử mới nhập môn, chỉ nói: “Tám mươi năm sau, sẽ có một cuộc tỷ thí liên quan đến sự sống chết tồn vong của châu Vân Lai. Cuộc tỷ thí có tổng cộng ba trận, một là tu sĩ từ một trăm tuổi trở xuống, hai là tu sĩ từ một ngàn tuổi trở xuống, cuối cùng là một trận chiến phối hợp, ba trận thắng hai là được.”



Tô Lâm An lại không nhịn được mà nghĩ: “Những đệ tử ngoại môn mới được chọn gia nhập Vạn Tượng Tông lần này, người lớn nhất cũng chỉ mới mười sáu. Tám mươi năm sau, đám bọn họ đều nằm trong phạm vi một trăm tuổi. Có điều xem tình hình hiện giờ, một trăm người họ khi vào đây đều là ngoại môn, có lẽ chỉ là dự bị. Những người thật sự phải đi tham dự vào cuộc tỷ thí ấy, vẫn là đám thiếu nam thiếu nữ vốn thuộc Vạn Tượng Tông.”

“Đối thủ của chúng ta cũng là hạ giới, châu Kỳ Thiên, cách châu Vân Lai một khe nứt hư không. Vốn hai bên không hề qua lại, nhưng bởi nguyên cớ thiên tai, trong hai châu chỉ một là có thể tồn tại. Từ hôm nay trở đi, các ngươi nhất định phải điên cuồng nâng cao thực lực bản thân, đã rõ cả chưa!”

“Rõ!” Đám thiếu niên đứng cách đó không xa đồng loạt đáp lời, còn mấy đứa trẻ phía Tô Lâm An còn chưa kịp tỉnh hồn lại.

Thật sự thì tin tức vừa nghe được quá mức kinh hãi, khiến cho mọi người vẫn chưa thể phản ứng lại ngay lập tức.

Hạ giới không chỉ có một, còn có châu Kỳ Thiên là hạ giới khác sao? Trong hai châu chỉ một có thể tồn tại, tám mươi năm sau bọn họ phải tiến hành tỷ thí với châu Kỳ Thiên kia?

“Tất nhiên, cũng không phải tất cả các ngươi đều có tư cách để tham gia, chúng ta sẽ chọn trong số các ngươi ra hai mươi đệ tử ưu tú nhất tạo thành một đội. Nếu như các ngươi có thể thay mặt châu Vân Lai giành được chiến thắng, sẽ có cơ hội rất lớn được lên thẳng thượng giới, một bước lên trời.”

Từng tin tức nối tiếp nhau như sét đánh ngang tai, mà việc phi thăng thượng giới càng khiến cho tất cả mọi người đều lộ vẻ ngóng trông, nhưng vào đúng lúc này, một giọng nói không hề hài hòa vang lên: “Ai nói hai mươi người sẽ được chọn từ đám các ngươi vậy?”

Vừa dứt lời, đã có chừng mười tu sĩ mặc áo màu xanh thẫm đạp mây mà tới. Bọn họ đều thi triển pháp thuật Súc Địa Thành Thốn, vốn là ở phía chân trời xa xôi, chỉ thấy bước tới một bước, người đã gần ngay trước mắt.

Tu sĩ dẫn đầu đứng chắp tay sau lưng, lạnh lùng quét mắt nhìn những đệ tử ngồi dưới, sau đó mới nói: “Chỉ là một đám mầm non được nuôi dưỡng trong lồng kính, há có thể đại diện cho châu Vân Lai để tham dự cuộc đấu.”

“Nhiếp Cừu, đây là địa giới của Ẩn Tông, ai cho các ngươi tới đây!” Thước sắt trong tay Nam Chỉ Khê bay ra, chính xác đáp xuống bên chân của tu sĩ vừa lê tiếng, vạch ra một đường ở mũi chân hắn, cảnh cáo hắn không được vượt khỏi ranh giới.

“Ẩn Tông và Minh Tông, không phải đều là Vạn Tượng Tông hay sao?” Nhiếp Cừu cười ha ha, “Hà tất phải phân chia rõ ràng đến vậy.” Y nhấc chân giẫm một cái, lại khiến cây thước sắt kia không ngừng run lên, phát ra những tiếng ong ong. Những đệ tử trẻ tuổi ở dưới tránh không kịp, đều bị cơn chấn động kia làm cho nôn ra máu. Sau khi Tô Lâm An thấy vậy thì cũng nôn ra chút máu theo. Hiện giờ nàng chỉ có tu vi là Trúc Cơ kỳ, tương đương với mức bình quân của mọi người, người khác nôn ra máu thì nàng cũng phải nôn...

“Ngày hôm nay tới đây, tất nhiên là có chuyện quan trọng.” Y nhìn về phía những đệ tử mới nhập môn, tầm mắt cuối cùng rơi trên người Vô Song của đội mười, “Lần này không mời mà tới, chỉ là muốn tìm Ẩn Tông các ngươi đòi lấy một người.” Y duỗi tay ra chỉ, đầu ngón tay tràn ra chút ánh sáng xanh, chạm trúng vào giữa chân mày của Tô Lâm An.

Tô Lâm An: “...”

Thiếu chút nữa nàng đã tưởng mình nôn máu chưa đủ nhiều.

Có điều nghĩ lại liền hiểu ngay, người kia chỉ vào nàng, e rằng nguyên nhân là bởi cổ Phệ Tâm trong cơ thể nàng.

“Con bé này, đưa vào Minh Tông!” Nhiếp Cừu cười mỉm nhìn Tô Lâm An, nói chắc như đinh đóng cột.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status