Ấn Công Đức

Chương 229 : Chương 229ĐAU LÒNG



Mục Cẩm Vân tất nhiên không hề có ý tốt.

Hiện giờ tu vi của nàng chỉ mới là Trúc Cơ kỳ, không thể chống lại hắn. Từ thực lục của Mục Cẩm Vân thể hiện ra có thể thấy, còn nghi ngờ quái gì nữa hắn đã Độ Kiếp kỳ từ mùa quýt nào rồi.

Tô Lâm An nhíu chặt mày, bước luôn lên trước rồi nói: “Ta tới Vạn Tượng Tông, chính là bởi không muốn lại làm nô làm thị nữa!”

Ánh mắt nàng như điện, nói đầy ngạo nghễ: “Ta có thể dựa vào bản lĩnh của chính mình để vào nội môn!”

Ở chỗ không xa, Trình Nhất Hiên ngây ra đứng nhìn người tỷ tỷ này, đôi mắt đỏ bừng lên chỉ trong thoáng chốc. Thằng nhóc lẩm bẩm: “Ta thật sự coi tỷ là tỷ tỷ mà.”

Thằng nhóc muốn nói Trình gia không hề coi tỷ là thị nữ, nhưng trên thực tế thì sao...

Có vài chuyện không thể nghĩ sâu hơn, vì nghĩ nhiều thì sẽ rất rát mặt.

Chuyện trước kia Vô Song là thị nữ của Trình gia đã được truyền khắp cả ngoại môn, lúc này nghe thấy đáp án của cô bé, mọi người cũng cảm thấy là lẽ dĩ nhiên, thế nhưng khó tránh khỏi nghĩ rằng cô bé không hiểu chuyện cho lắm. Sao có thể đánh đồng thị nữ của một thế gia tu chân với thị nữ của đệ tử nội môn chứ?

Ở trong nội môn, chỉ riêng linh khí thôi đã nồng đậm hơn gấp bội phần, chưa cần nói đến những thứ khác. Đám đệ tử ngoại môn bọn họ có thể được đệ tử nội môn nhìn trúng đã là một bước lên trời, huống hồ, người chọn trúng cô bé lại còn là Mục Cẩm Vân!

Mục Cẩm Vân, kẻ vừa dễ dàng giành thắng lợi, khiến cho Minh Tông thua không còn mảnh giáp!

Hắn đã hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu nội môn.

Cơ hội kiểu này, vậy mà cô bé còn không quý trọng.

Có không ít nữ tu lén nhìn Mục Cẩm Vân đang đứng ở nơi cao kia, cảm thấy hắn tuấn mỹ như thần, khiến cho trái tim người ta không khỏi rạo rực. Mà nữ tu tên Văn Tử Mai của Vấn Đạo Tông lần trước thì càng nóng đầu, giống như không chịu nổi chuyện hắn bị từ chối, không kìm được mà lên tiếng: “Mục Cẩm Vân, ta nguyện làm thị nữ của ngươi.”

Văn Tử Mai là con gái của trưởng lão Vấn Đạo Tông, từ sau khi thấy Mục Cẩm Vân trong ngõ thuốc ở thành Vân Đoan thì ngày nhớ đêm mong. Lần này đi cùng sư huynh Vương Khanh An tới Vạn Tượng Tông, trong lòng nàng ta vẫn ấp ủ suy nghĩ gặp lại Mục Cẩm Vân để tỏ rõ lòng mình. Hiện giờ nàng ta đã thấy được người, lại bị phong thái của hắn thu hút, nên không thể kìm nổi lòng mình mà nói nguyện làm thị nữ của hắn trước mặt đông đảo mọi người.

Vương Khanh An đứng bên mặt đen sì, hạ thấp giọng mắng: “Tiểu sư muội, ăn nói cẩn thận.”

Nàng ta có thân phận gì ở Vấn Đạo Tông chứ, là đệ tử ưu tú được Vấn Đạo Tông tuyển chọn ra để tới Vạn Tượng Tông tu hành, sao có thể đi làm thị nữ cho đệ tử của Lượng Kiếm Sơn, đúng thật là...

Hắn thầm mắng một câu trong lòng: “Không biết liêm sỉ.”

Lúc này Văn Tử Mai mới nhận ra được mình vừa nói gì. Nàng ta cúi thấp đầu, không dám mở miệng nữa.

Mà trong lúc ấy, Mục Cẩm Vân đang nhìn chằm chằm vào Vô Song.

Hắn đang dò xét nàng.

Hắn không bỏ qua biểu cảm nào trên mặt nàng.

Một cô nhóc mười mấy tuổi gầy như que củi, mặt mũi cũng rất bình thường, giờ đang bướng bỉnh ngước lên nhìn hắn, đối mắt với hắn, chỉ bởi vì không muốn làm thị nữ thôi sao? Biểu cảm trên mặt cô bé không giống như giả bộ, thoạt nhìn còn hơi căng thẳng, đầu mày nhíu chặt lại, khiến cho giữa chân mày như có một con giun đang bò lên.

Trong mắt hắn hiện lên nét ghét bỏ mơ hồ, thầm nói: “Lại xấu hơn rồi.”

Chỉ là dù trong lòng không vui, Mục Cẩm Vân lại không hề biểu lộ ra mặt, nụ cười càng ôn hòa hơn, hắn dịu giọng nói: “Ừ, ta hiểu rồi.”

Mặt Tô Lâm An vẫn căng cứng, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Lại chẳng ngờ hắn đã đổi chủ đề, “Ta vẫn chưa từng thu nhận đồ đệ. Nếu đã như vậy, thì nhận ngươi làm đệ tử ký danh trước đi.” Nụ cười của hắn dần nở rộng trên khóe môi, “Lần đầu làm sư phụ, mong được chỉ bảo nhiều hơn.”

Ý tứ thế này, chính là hoàn toàn không cho phép nàng từ chối.

Trên thực tế thì cũng đúng vậy, dù cho nhìn từ phương diện nào, thì nàng cũng không còn lý do nào để từ chối nữa.

Tô Lâm An hiểu, giờ coi như nàng không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu như nàng cương quyết từ chối, sẽ khiến hắn càng nghi ngờ hơn.

Vì vậy nàng làm bộ mừng rỡ rồi hỏi: “Thật vậy sao?”

Tô Lâm An vừa kích động, nước mắt nước mũi đã chảy đầy mặt. Nàng dùng mu bàn tay lau nước mũi, sau đó chà lên quần áo của chính mình, “Sư phụ, sư phụ...” Nói xong, nàng lại tiến lên vài bước nhỏ, như muốn kéo lấy tay sư phụ.

Nụ cười của Mục Cẩm Vân cứng lại, khóe mắt hơi co giật. Tầm mắt hắn dừng trên bàn tay vừa lau nước mũi của nàng, chỉ cảm thấy cơn lạnh lẽo bốc lên trong cơ thể, hận không thể vung một kiếm chém đứt bàn tay này.

Tô Lâm An thầm cười lạnh trong lòng, hê, cho ngươi buồn nôn chết.

Tên nhóc khốn kiếp cuồng sạch sẽ lại thêm chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, hai chúng ta cứ đợi mà xem!

Yêu cầu nho nhỏ này của Mục Cẩm Vân tất nhiên sẽ được Ẩn Tông cho phép. Mà vào lúc này, Ẩn Tông đã bắt đầu đi đòi chìa khóa của điện Thông Linh.

Nhiếp Cừu căn bản không mang chìa khóa ra ngoài.

Y chẳng thể ngờ được phe mình sẽ bị thua.

Nhưng giờ sự thật đã bày ra trước mắt, y cũng không thể không thừa nhận mình đã đánh giá thấp thực lực của Mục Cẩm Vân kia. Tuổi còn nhỏ mà đã có bản lĩnh như vậy, bên người còn toàn là linh thú cấp cao, tên này đúng là khó giải quyết.

“Dám cược dám chịu. Ngươi nói ngươi đã được lão tổ đồng ý, vậy thì khoản cược này, nếu ngươi không không lấy ra được thì chúng ta sẽ tới xin lão tổ làm chủ!” Diệp Vạn Không cất cao giọng nói.

Nhiếp Cừu cúi đầu liếc nhìn chín đệ tử bị trúng độc, lạnh lùng nói: “Ta sẽ tự mình đưa chìa khóa của điện Thông Linh tới. Còn mấy đệ tử của ta bị trúng độc, có phải các ngươi cũng cần giải độc cho họ không?”

Thật ra Minh Tông rất tàn nhẫn với đệ tử của mình.



Điều mà họ vẫn luôn tôn thờ là khôn sống mống chết, tài nghệ không bằng người, bị đào thải thì không đáng để được thông cảm. Nhưng chín đệ tử này đã được coi là những người có thực lực ưu tú nhất ở Minh Tông. Trừ người đứng đầu và đứng thứ hai không tới, tám trong mười người đứng đầu trên bia Sinh Tử của Minh Tông đều ở đây, cũng không thể để “rụng” hết toàn bộ ở đây chỉ trong chốc lát.

Còn về chuyện trừng phạt chúng thế nào sau khi lấy được thuốc giải xong trở về, y vẫn còn phải suy nghĩ kỹ càng một phen, quyết không thể dễ dàng tha thứ cho chúng.

Mục Cẩm Vân lấy một bình đan dược ra, “Ba ngày một viên. Ba mươi ngày sau, độc tính sẽ được giải hoàn toàn.”

Lời này vừa vang lên, đầu tiên Nhiếp Cừu sững sờ, sau đó cắn răng cắn lợi cố nặn ra được một chữ “Được”.

Giỏi lắm, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã buộc tròng vào cổ y. Thế này, há chẳng phải là trong vòng một tháng tới đây họ không thể tới đây gây chuyện nữa sao. Phải biết rằng, thật ra y còn muốn bảo người đứng đầu Minh Tông xuất quan đến dạy dỗ thằng nhóc đứng đầu Ẩn Tông này, lấy lại mặt mũi!

Vị đứng đầu Minh Tông kia, giống như Tu La khát máu, hiện giờ tu vi đã đạt đến Độ Kiếp, một khi ra đao, ắt sẽ có vong hồn. Cổ trùng trong cơ thể hắn có thuộc tính hỏa, có hỏa độc lan tràn từ tim ra cả người, bởi vậy mà không sợ bất cứ loại độc nào. Thứ bàng môn tà đạo như Mục Cẩm Vân đâu thể làm khó được hắn.

Hiện giờ, vì chín đệ tử này của y, tạm thời không thể tới gây chuyện với Ẩn Tông nữa.

Y nhìn Mục Cẩm Vân với ánh mắt sâu xa, sau khi cầm lấy bình đan dược thì nói: “Đến chiều muộn, chìa khóa sẽ được đưa tới.”

Dứt lời, Nhiếp Cừu đen mặt đưa chín đệ tử bị trúng độc rời khỏi chỗ này. Đợi người đi rồi, đại hội bị cắt đứt của Ẩn Tông được tiếp tục. Tô Lâm An quay về vị trí của đội mười. Những đội viên khác đều không dám nói chuyện, nhưng lại vô cùng kích động, chỉ có thể nháy mắt ra hiệu với nàng.

Tô Lâm An không có tâm trạng mắt qua mày lại với mọi người. Nàng đứng ở đó, lòng hơi bất an.

Vừa rồi Mục Cẩm Vân nói, đợi sau khi đại hội kết thúc sẽ đưa nàng tới nội môn, mở một căn phòng cho nàng ở cạnh động phủ của hắn, để nàng tu luyện trong nội môn, tiện thể dạy nàng chút quy củ.

Làm đệ tử của hắn, có một vài quy tắc nhất thiết phải tuân theo.

Chắc là có bao gồm việc không được dùng mu bàn tay để lau nước mũi nhỉ?

Khi hắn nói chuyện thì mặt đen thui, rõ ràng là hơi bất mãn với nàng.

Tô Lâm An cảm thấy, đợi chút nữa e là nàng sẽ gặp xui xẻo, giống như có một thanh kiếm đang treo lơ lửng trên đầu.

Nhưng vào lúc này, thật sự là hết cách rồi, chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy.

Aiz...

Sao cứ gặp phải tên nhóc khốn kiếp này là không có chuyện gì tốt đẹp chứ! Đau lòng quá đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status