Ấn Công Đức

Chương 237 : Chương 237ĐẠI HUNG



Đêm khuya, trăng sáng treo cao.

Khi hừng đông tới, linh thuyền của họ sẽ đến được Lượng Kiếm Sơn.

Tô Lâm An đang ngồi trong phòng tu luyện, bỗng nhiên cảm nhận được một luồng hơi thở cuồng bạo mau chóng lại gần từ phương xa, giống như sắp đụng thẳng vào linh thuyền. Nàng dùng thần thức quét qua thì phát hiện thứ đang bay tới không phải gì khác, mà chính là Xích Ngân Tiêu.

Xích Ngân Tiêu bay tới với khí thế bừng bừng, tốc độ cực nhanh, hơn nữa còn như không nhìn đường, không hề có dấu hiệu lệch về hướng khác. Xem ra nó phách lối đã quen, không hề để tâm đến những pháp bảo trên trời khác, dùng cơ thể cường đại quét thẳng hết tất cả để mở đường.

Chiếc linh thuyền mà đám người Tô Lâm An đang dùng là do Vạn Tượng Tông luyện chế, cấp bậc tất nhiên là cao, nhưng nếu thật sự đụng vào Xích Ngân Tiêu thì cũng không chiếm được lợi. Nàng bèn điều khiển linh thuyền bay lệch đi một chút, tiếp đó mạnh mẽ quát: “Xích Ngân Tiêu, ngươi nổi điên cái gì!”

Giọng nói của nàng trực tiếp xuất hiện trong não của Xích Ngân Tiêu, chấn động đến mức cả đầu nó tê rần. Đôi cánh đang cử động chợt cứng đờ thẳng tắp giữa không trung, rơi xuống ngay lập tức, phải rơi đến mấy trượng rồi nó mới tỉnh hồn lại, mắng chửi: “Ai mắng ông đây? Ra đây cho ta!”

“Là ta, Vô Song.” Tô Lâm An tự nói ra thân phận, “Chắc lông vũ của ngươi mọc ra hết rồi nhỉ.” Nàng đẩy cửa ra, nhảy khẽ một cái, mũi chân giẫm lên dây lụa, lơ lửng giữa không trung, đáp vững vàng xuống vị trí sau người Xích Ngân Tiêu.

Xích Ngân Tiêu vừa nghe thế, đầu còn chưa kịp quay lại đã gào lên: “Ngươi khiến ta ngủ bao nhiêu lâu, đến ngay cả lời cầu cứu của tông môn cũng bỏ lỡ mất!”

Lượng Kiếm Sơn gặp khó khăn. Trước khi vào núi, lão tổ Lục Thu đã gửi truyền âm cho Xích Ngân Tiêu, mong rằng nó có thể mau chóng trở lại, cùng nàng đi vào cứu những đệ tử ở trong núi Phượng Tê. Lục Thu đã sống với nó quá lâu, hai bên đều hiểu rõ nhau, sau khi đi vào cũng có thể phối hợp ăn ý. Nào ngờ truyền âm kia gửi đi không hề có hồi âm, Lục Thu chỉ đành một thân một mình vào núi, sau đó...

Nàng vẫn chưa hề ra ngoài.

Sau khi tỉnh lại, Xích Ngân Tiêu thấy lông vũ của mình mọc ra còn đang rất vui mừng, cảm thấy coi như ngủ mấy năm cũng chẳng có gì quan trọng, nào ngờ lại nhận được nhiều truyền âm của tông môn đến vậy. Lần này Lượng Kiếm Sơn đã gặp phải rắc rối lớn, đến ngay cả Lục Thu cũng bị nhốt ở trong.

Cho nên nó bỏ mặc tất cả, chẳng màng điều chi xông thẳng về Lượng Kiếm Sơn, quả thật giống như phát điên. Lúc này nhìn thấy Vô Song thì nó mới có chút lý trí, lập tức phát lửa giận lên người nàng, “Tất cả đều tại ngươi, hại ta ngủ lâu đến vậy, bỏ lỡ tin tức của Lượng Kiếm Sơn, ta ăn ngươi!”

Đợi đến khi nói ăn người, Xích Ngân Tiêu mới quay người lại. Đột ngột nhìn thấy cô gái đang đứng dưới bầu trời đêm, nó hơi không tin nổi.

“Ngươi thật sự là Vô Song sao?”

Sao lại thay đổi nhiều đến vậy!

Điều quan trọng nhất là hơi thở tu vi quanh người nàng, giống như đã sắp đến Độ Kiếp kỳ rồi. Cái miệng này của nó, cũng không biết có ăn được hay không!

Không được, không thể lãng phí thì giờ trên người nàng ta. Xích Ngân Tiêu hừ lạnh một tiếng, “Ông đây có chuyện gấp, hôm nay bỏ qua cho ngươi. Nhớ là phải béo lên một chút, hôm khác ta tới ăn sau.”

Nó nói xong thì muốn bay đi, kết quả lại nhận ra cơ thể không vọt lên được. Cúi đầu nhìn xuống, chân của nó đã bị một sợi dây lụa quấn lấy.

“Chúng ta cũng muốn tới Lượng Kiếm Sơn.” Tô Lâm An nói.

“Lục Thu vào đó cũng không ra được. Hiện giờ ngươi cứ vậy đâm đầu vào thì có thể giúp được gì?” Tô Lâm An kéo giật lại sợi dây lụa, khiến Xích Ngân Tiêu phải bay về sau mấy bước, còn nó đã vô cùng kinh ngạc trong lòng.

“Con nhóc này đã có thực lực như vậy rồi sao? Còn biến thái hơn cả Mục Cẩm Vân?” Không đúng không đúng, chắc chắn là vì nó ngủ lâu quá, không thể chỉ có vài năm được, nói không chừng phải đến mấy trăm mấy ngàn năm ấy?

“Con nhóc này ngươi muốn chết à!” Lông vũ trên cánh đã hóa thành kiếm sắc đâm ra, nó lại phát hiện có một luồng hơi thở nóng rực ập thẳng đến từ trên người đối phương. Nó trơ mắt nhìn đốm lửa nho nhỏ kia đậu trên đầu mình, chỉ cách cọng lông ngốc vểnh nhất của nó một chút xíu, giống như đốm lửa kia có thể rơi lên lông vũ của nó bất cứ lúc nào.

Nó có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa bên trong ngọn lửa đó. E rằng chỉ cần chạm vào, lông vũ toàn thân nó sẽ không còn chừa lại cọng nào.

Vừa nghĩ đến chuyện mình có thể biến thành một con gà trụi lông, Xích Ngân Tiêu không rét mà run, trong giọng nói cũng chứa vài âm run rẩy, “Ngươi, ngươi ngăn ta lại làm gì?”

“Sáu vị Độ Kiếp kỳ của Vạn Tượng Tông đã qua đó rồi, có lẽ Lượng Kiếm Sơn của các ngươi sẽ không sao đâu.” Nàng ngừng một lát rồi nói tiếp, “Nếu ngươi đã là chim của sư phụ ta, ta chắc chắn phải trông nom ngươi thật tốt. Chúng ta cũng muốn qua đó, ngươi đi cùng với ta đi.”

“Tốc độ của linh thuyền này rất nhanh, không kém hơn ngươi chút nào, trước khi trời sáng nhất định có thể tới nơi.”

Nàng nói xong, còn lấy ra một cái đùi dê tẩm mật ong đã được nướng xong xuôi, “Nào, ngươi ngủ lâu đến vậy rồi vẫn chưa ăn gì cả, lên linh thuyền ta sẽ chiêu đãi ngươi tử tế.”

Xích Ngân Tiêu ngửi thấy mùi thịt, nước dãi chảy đầy cả ra.

Nó nghĩ thấy cũng đúng, bèn thu nhỏ cơ thể lại theo Tô Lâm An lên thuyền, đi vào phòng với nàng.

Tô Lâm An đưa thịt nướng cho nó, rồi lấy ra thêm một đống đồ ăn vặt và thịt nướng lớn. Chỗ này đều là của hai huynh đệ Trữ Tần cho nàng. Đợi Xích Ngân Tiêu ăn đến mức sung sướng ra mặt, Tô Lâm An bèn hỏi: “Rốt cuộc là Lượng Kiếm Sơn các ngươi xảy ra chuyện gì, nói ra nghe xem nào, mọi người cùng nhau nghĩ cách.”

Hiện giờ Tô Lâm An không hề biết gì về tình hình của Lượng Kiếm Sơn. Điều duy nhất nàng biết được chính là, đệ tử của Lượng Kiếm Sơn bị nhốt trong núi Phượng Tê không thể ra ngoài được nên cầu cứu Vạn Tượng Tông.

Tính ra thì Xích Ngân Tiêu cũng mới tỉnh lại mấy ngày gần đây. Nó vừa tỉnh dậy thì lập tức bay qua đây, chắc chắn là đã thu được tin tức từ đám nhân vật thực quyền của Lượng Kiếm Sơn. Những chuyện mà nó biết, có lẽ sẽ nhiều hơn người khác.

Thật ra lòng dạ Xích Ngân Tiêu cũng không thâm sâu cho lắm, nó vừa nghĩ đến việc Vô Song ở trước mặt này chính là đệ tử mà Mục Cẩm Vân thu nhận, thì đã coi nàng thành người phe mình, vừa ăn vừa nói: “Ôi chao ngươi tự nghe đi, nhiều lắm, đừng có làm chậm trễ việc ăn thịt của ta!”

Nó lấy phù truyền âm của mình ra, sau khi rót thần thức vào, thì thả những tin tức đã thu nhận được gần đây ra.

“Tiền bối Xích Ngân Tiêu, dạo gần đây ở cổng núi có xuất hiện một bí cảnh có thể gia tăng cường độ của nguyên thần, ngài muốn quay lại tu luyện một thời gian không?” Đây là tin sớm nhất, có lẽ là do vị trưởng lão nào đó trong môn gửi đến.

Núi Phượng Tê kia có thể nâng cao cường độ nguyên thần?

Sao có thể! Núi Phượng Tê nơi nàng ở, trừ phong cảnh đẹp linh khí nồng ra, đâu có gì đặc biệt nữa.

“Chúng ta gọi hạt châu có thể gia tăng cường độ nguyên thần này là hồn châu, nếu như tiền bối cần, ta sẽ dùng trận pháp truyền tống để gửi một phần tới.”

Xích Ngân Tiêu là thú bảo vệ của Lượng Kiếm Sơn, mọi người muốn nó trở nên cường đại hơn, bằng lòng chia một phần ra gửi cho nó cũng là lẽ dĩ nhiên. Nhưng điều này cũng chứng tỏ, số lượng của hồn châu này hẳn là rất nhiều.

“Gần đây những đệ tử vào núi tìm hồn châu đều không hề trở ra, chúng ta đã hạ lệnh xuống không cho phép những người khác tiếp tục vào núi. Nhưng lại chẳng ngờ đám người đó căn bản không nghe lệnh, vẫn cố tình vào núi, đến ngay cả trưởng lão tông môn cũng không ngoại lệ.”

“Tiền bối Xích Ngân Tiêu, mau về!”

“Xích Ngân Tiêu, tông môn gặp nạn, mau về!” Tô Lâm An nhận ra được giọng nói cuối cùng, chính là của trưởng lão Độ Kiếp kỳ Lục Thu.

Nàng đang muốn trả phù truyền âm lại, thì thấy phù truyền âm tỏa ra chút ánh sáng xanh lục, một âm thanh yếu ớt vang lên: “Đừng trở về.” Vẫn là Lục Thu. Tô Lâm An cảm nhận được, tình trạng hiện giờ của Lục Thu không hề ổn.

Xích Ngân Tiêu ăn đến mức mỏ dính đầy dầu mỡ, nó nghe thấy câu này còn chùi mỏ một cái, hỏi lại: “Tại sao chứ?”

Lại chẳng ngờ đối phương không còn động tĩnh gì. Nó mắng chửi ầm ầm: “Lúc thì bảo về, lúc thì bảo đừng về, rốt cuộc là có ý gì!”

Sau khi cất phù truyền âm đi, Xích Ngân Tiêu vừa vặn ăn xong miếng thịt cuối cùng, nó nói: “Tình hình là vậy đó.”



Cuối cùng, nó còn tấm tắc mấy tiếng: “Hồn châu kia, không biết có vị gì nhỉ? Có ngon hay không?”

Tô Lâm An: “...”

Không có não cũng thật tốt, ít nhất thì sẽ không phải lo lắng và bất an.

Tô Lâm An biết, tình hình hiện giờ của Lượng Kiếm Sơn chắc chắn không hề ổn.

Mấy vị Độ Kiếp kỳ của Vạn Tượng Tông đều đã đi qua đó, kết quả Lục Thu còn bảo Xích Ngân Tiêu đừng về. Điều này chứng tỏ, mấy vị Độ Kiếp kỳ kia chưa thể giải quyết được vấn đề, rất có thể cũng đã dính phải khó khăn.

Chuyến này, đại hung!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status