Ấn Công Đức

Chương 248 : Chương 248SƯƠNG MÙ DÀY ĐẶC



Là ông nội sao?

Ông nói như vậy là có ý gì?

Rốt cuộc ông bị sao vậy!

Tô Lâm An còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, cơ thể của nàng bỗng lơ lửng giữa trời. Nàng vội vàng vận hành linh khí muốn ổn định thân hình lại, nhưng bất chợt phát hiện, linh khí trong cơ thể dường như đã bị trói buộc, căn bản không sử dụng được.

Xung quanh không có nơi nào có thể mượn lực, mà lúc này nàng cách mặt đất tới vạn trượng!

Linh khí không thể dùng, ngay cả pháp bảo trữ vật cũng không mở nổi, Tô Lâm An lại thi triển niệm lực lần nữa. Kết quả nàng phát hiện, niệm lực đúng là có tác dụng. Đợi đến khi nàng dùng niệm lực mở pháp bảo trữ vật, đồng thời nhanh chóng lấy ra một người cỏ thế thân cao cấp thì Khoa Đẩu Hỏa vui mừng nói: “Ngươi cũng không ngốc, biết học đi đôi với hành!”

Tô Lâm An: “...”

Nàng cũng coi như là biết được ích lợi của niệm lực, tiếc rằng niệm lực của nàng quá ít, sau khi dùng được mấy lần thì đã cảm thấy gần hết rồi, nhưng lại không biết lúc nào mới có thể bổ sung lại được. Theo lý mà nói thì người của cả một trấn đều thờ phụng củ cải đại tiên, hẳn là có không ít niệm lực mới đúng chứ, sao chỉ có chút xíu như vậy?

Nàng vừa hỏi như vậy thì đã bị Khoa Đẩu Hỏa chế nhạo: “Chẳng qua cũng chỉ là cái trấn nhỏ bằng lòng bàn tay, hơn nữa ngươi không khiến bọn họ mình tưởng cả ngày, có được nhiều như vậy đã là không tệ rồi.”

Tô Lâm An nghe được sự mỉa mai từ trong giọng điệu của nó, nhưng chẳng có thời gian đôi co. Tốc độ nàng rơi xuống càng lúc càng nhanh, sắp đập xuống đất rồi.

Bịch một tiếng, Tô Lâm An ngã sấp xuống đất thật mạnh. Người cỏ thế thân nàng vốn ôm chặt trong tay đã rơi bắn ra ngoài, khi ngã đáp đất đã chia năm xẻ bảy đầu lìa khỏi thân. Đầu của người cỏ còn lăn lông lốc đến bên chân nàng, khiến Tô Lâm An vốn đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt lại càng sợ hãi hơn.

Nếu không phải có con rối thế thân mà Trần Trúc Quân cho, một tu sĩ Nguyên Anh kỳ bình thường như nàng thiếu chút nữa đã bị ngã chết trong nhà của chính mình!

Đợi đến khi Tô Lâm An ngồi dậy trên mặt đất, nàng đã nhận ra nơi này vô cùng âm u lạnh lẽo, giống như có khí lạnh bốc lên từ đất. Nàng chỉ ngồi dưới đất một chút mà suýt chút nữa quần áo đã bị đông cứng, khi nàng nâng người dậy thì phát ra tiếng kêu răng rắc, một đoạn vạt áo đã bị xé rách, dính chặt dưới đất.

Cả bộ quần áo trên người nàng, chính là linh bảo do nàng tự tay luyện chế! Vậy mà lại không chịu nổi một đòn, bị đông hỏng luôn.

Tô Lâm An vội vàng đứng dậy. Nàng bảo Khoa Đẩu Hỏa dùng độ ấm của lửa phủ kín toàn thân để chống rét cho mình, bấy giờ mới làm khí lạnh trong cơ thể dịu xuống đôi chút, sau đó nàng bắt đầu đánh giá xung quanh.

Cũng may, thần thức không hề bị áp chế, có thể thi triển như bình thường.

Không bao lâu sau, Tô Lâm An phát hiện được một dấu tích trận pháp trong nơi tối tăm này. Hơn nữa nhìn kỹ, trận pháp đó vô cùng quen thuộc. Đến khi dùng thần thức xem qua toàn bộ trận pháp, Tô Lâm An bèn nhận ra, trận pháp này là trận pháp che giấu liên hoàn bảy tầng mà nàng từng xem trong sách lưu trữ của ông nội. Nó còn có tên là, dùng giả tráo thật.

Trận pháp ở dưới nền đất này được bố trí giống hệt như trong sách, nàng muốn tìm thấy mắt trận để phá trận pháp thì vô cùng dễ dàng. Tuy nàng không thể điều động linh khí trong cơ thể nhưng điều đó cũng chẳng hề ảnh hưởng đến việc phá trận, từng tia niệm lực yếu ớt phối hợp với linh thạch là đủ.

Đây chính là nơi chứa trận pháp khiến cho ảo ảnh núi Phượng Tê xuất hiện ở Lượng Kiếm Sơn. Nếu như nàng phá hỏng trận pháp này, núi Phượng Tê nằm ở Lượng Kiếm Sơn tất nhiên sẽ biến mất, đương nhiên những cạm bẫy ở đó cũng không còn tồn tại nữa, những người vẫn chưa bị luyện hóa hoàn toàn ở trong sẽ có cơ hội sống sót.

Thần thức của nàng không ngừng tìm kiếm, sau khi liên tục phá giải bảy chỗ trong trận pháp ẩn giấu, quả nhiên rất dễ để tìm được mắt trận.

Mắt trận cực kỳ nổi bật, hiện ra sáng loáng ở trên bệ đá cao hình vuông phía xa. Nhìn thấy bệ đá đó, Tô Lâm An hơi sững sờ. Bệ đá đó vốn là một cái bàn, trước kia đặt ở khoảnh sân nằm ngoài động phủ của nàng, thỉnh thoảng nàng sẽ ngồi mặt đối mặt với ông nội ở chiếc bàn đá đó, cùng đánh một ván cờ.

Khắp nơi đều là dấu tích ông nội trở về, thế nhưng rốt cuộc hiện giờ ông nội đang làm gì? Tại sao ông lại ném nàng xuống dưới đây, là vì không nhận ra nàng sao?

...

Trên bàn đá có một chiếc bát nhỏ có hình lá sen, trong bát có chứa một hạt châu sáng lấp lánh, phát ra vầng sáng màu trắng ngà. Ánh sáng ấm áp khiêm nhường chứ không hề chói mắt.

Đây là nguồn sáng duy nhất trong nơi tối tăm này, khiến người ta không kìm được mà muốn lại gần.

Nhưng mọi chuyện quá mức thuận lợi, nàng cũng không rõ đến cùng là chuyện gì đã xảy ra với ông nội, tại sao ông lại làm nàng rơi xuống đây. Vì vậy Tô Lâm An tạm thời không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lòng nàng có chút hoảng loạn bất an, rõ ràng đã nhìn thấy mắt trận, nhưng lại hơi do dự không quyết. Hơn nữa nếu nhìn một hồi thì hạt châu kia sẽ có hiệu quả mê hoặc lòng người, điều này khiến Tô Lâm An nhớ tới hồn châu khiến đệ tử của cả Lượng Kiếm Sơn tranh đoạt mà Xích Ngân Tiêu nhắc đến. Vì vậy nàng càng cảnh giác hơn, không dám tiến lên!

Khoa Đẩu Hỏa cũng cảm giác được có gì đó không ổn. Nó bảo Tô Lâm An tìm đường ra trước đã, đừng để ý cái mắt trận bỏ đi ấy. Đến ngay cả Sơn Hà Long Linh vẫn luôn im lặng cũng tự thò ra ngoài, bọc một tầng hơi nước quanh người Tô Lâm An, giống như thêm một lớp phòng ngự cho nàng.

Nhưng lúc này, ấn Công Đức trong biển ý thức của Tô Lâm An bỗng lay trái lay phải, tiếp đó, Tô Lâm An cảm thấy cơ thể của mình như mất khống chế, bị một luồng lực đẩy lên phía trước. Nếu như nàng phản kháng, đầu sẽ đau như sắp nứt ra!

Ấn Công Đức này lại làm trái ý chí của nàng, giục nàng đi cứu người!

Năm xưa con ấn này đánh tan nguyên thần nàng. Mặc dù một ngàn năm sau, nguyên thần của nàng tụ lại và đổi được cơ thể mới để sống lại đều là nhờ vào ấn Công Đức này, nhưng Tô Lâm An chẳng có lấy chút hảo cảm nào với nó. Nó luôn bắt nàng phải làm những chuyện mình không muốn làm vào lúc quan trọng, giờ còn đẩy nàng đi phá hỏng mắt trận, đúng là cực kỳ uất ức. Điều này khiến nỗi hận đối với Khương Chỉ Khanh trong lòng nàng lại càng sâu hơn.

Ấn Công Đức cắm rễ trong biển ý thức của Tô Lâm An, nó chống đỡ nguyên thần của nàng, tựa như nắm lấy mạch sống của nàng. Nàng không thể phản kháng, bị ép lại gần hạt châu kia, đồng thời đặt tay lên hạt châu ấy bằng động tác cứng đờ.

Vào khoảnh khắc tay nàng tiếp xúc với hạt châu, Sơn Hà Long Linh kêu chít một tiếng, lá chắn phòng ngự mà nó bố trí quanh người Tô Lâm An biến mất ngay lập tức. Dường như cả con rồng bị đông cứng đến hỏng hóc, ngay cả thân hình cũng không thể duy trì được, nó biến thành một đám sương mù rút về trong biển ý thức của Tô Lâm An.

Mà Tô Lâm An liều mạng muốn rút tay về, nhưng căn bản là không kịp.

Đợi đến khi tiếp xúc với hạt châu, tay của nàng bị đông cứng tê dại ngay tức khắc, tựa như không còn chút tri giác nào. Nhưng đây không phải là điều khiến nàng kinh hãi, vết thương trên tay chỉ là chuyện nhỏ, mà sức mạnh kéo xé nguyên thần mới khiến cho gương mặt nàng trở nên trắng bệch!

Tô Lâm An cảm nhận được một luồng lực hút đang kéo lấy nàng, như muốn kéo nguyên thần của nàng ra khỏi cơ thể. Chẳng ngờ hạt châu này lại có thể đoạt nguyên thần của người ta! Cũng vào đúng lúc này, ấn Công Đức bùng lên ánh sáng, chiếc lá trên cây bồ đề bỗng được tăng thêm một lượng ánh sáng xanh lớn. Đó là công đức khi nàng cứu người, thiếu chút nữa đã thắp sáng cả chiếc lá.

Lẽ nào, chỉ chạm nhẹ một cái như vậy mà mắt trận đã bị phá hỏng, người trong Lượng Kiếm Sơn đã được cứu rồi sao?

Tô Lâm An không rõ Lượng Kiếm Sơn ở phía chân trời xa xôi kia đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ biết nguyên thần của mình vẫn đang bị một luồng lực khổng lồ dốc sức kéo ra ngoài, còn ấn Công Đức lại đè ép nguyên thần nàng lại, kéo qua kéo lại như trò kéo co. Nàng đau đến mức cả người đẫm mồ hôi, nhục thân vốn hơi không chịu nổi sức mạnh của nguyên thần lại bắt đầu xuất hiện những vết nứt đã lâu không thấy. Máu trên người nàng thấm ướt váy áo, nhuộm chiếc váy dài màu đỏ tươi thành màu đỏ sậm.

Hạt châu đã rời khỏi bát đá, đây có lẽ là mấu chốt trong việc phá ảo trận ở Lượng Kiếm Sơn.

Nhưng hiện giờ tay nàng đã dính chặt vào hạt châu kia, căn bản không thể dứt ra.

Ánh mắt Tô Lâm An tối sầm lại, rõ ràng lúc này đầu nàng đang đau như muốn nứt ra, nhưng vẫn miễn cưỡng lên tinh thần, bình tĩnh ra lệnh trong biển ý thức: “Khoa Đẩu Hỏa, đốt cánh tay này của ta, mau lên!”

Sơn Hà Long Linh suy yếu nghe thấy lời này thì đau lòng không thôi.

Khoa Đẩu Hỏa lại phản ứng cực kỳ nhanh, căn bản không hề do dự chút nào, đốt luôn cánh tay đó của Tô Lâm An! Hạt châu dính trong lòng bàn tay nàng như đã khảm vào cơ thể, căn bản không cho nàng bất cứ cơ hội nào để thoát khỏi nó!

Cùng lúc đó, tiếng cười cổ quái kia lại truyền tới lần nữa, “Cái này tốt, cái này tốt, cũng hòm hòm rồi, cũng hòm hòm rồi...”

Giây phút lời nói ấy vừa dứt, nền đất vốn đang tối kịt bỗng tỏa ra ánh sáng trắng, sau đó, Tô Lâm An nhìn thấy có một lớp màn nước đang treo lơ lửng trước mặt nàng. Cách màn nước ấy, nàng nhìn thấy núi Phượng Tê ở bên ngoài.

Giữa non xanh nước biếc, động phủ được xây dựng như một con phượng hoàng đang giương cánh nằm trên đỉnh núi, đập cánh như đang muốn bay, vô cùng lộng lẫy.

Đó là núi Phượng Tê thật sự.

Lúc này, thứ ở trước mặt nàng còn là đình viện nhỏ được xây dựng cực kỳ mát mẻ tao nhã ở cửa động phủ trước đây. Trong đình viện có một chiếc xích đu bám đầy dây leo, trên xích đu ấy, còn có một cô gái mặc váy dài màu đỏ đang ngồi đó.

Bươm bướm đủ mọi sắc màu dập dờn bay múa quanh cô gái, còn có một con bướm nhỏ màu bạc, khẽ khàng tô điểm trên mái tóc đen của nàng.

Cô gái ấy quay đầu lại, dường như đang mỉm cười với nàng.

Tô Lâm An cứng đờ người lại trong nháy mắt.

Cô gái ấy, có gương mặt giống nàng như đúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status